Em Có Thể Thoát Khỏi Tôi Sao?

Chương 35: •

Chương 35

Đứng trước cửa phòng cấp cứu, Tưởng Hân sốt ruột, lo lắng đến đứng ngồi không yên. Mẹ cô rốt cuộc là bị bệnh gì vậy? Cứ vài ba hôm lại ngất xỉu cấp cứu như vậy. Cô không tin mẹ chỉ bị bệnh nhẹ thông thường. Có khi nào tất cả bệnh tình trước đó cô nghe được đều không phải sự thật?

Rất lâu sau bác sĩ mới đi ra ngoài. Cô lập tức chạy tới nắm thật chặt lấy đầy lo lắng hỏi: "Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi? Tại sao bà ý lại hay ngất đi như vậy?"

Bác sĩ nhìn cô không khỏi khó hiểu: "Cô là con gái của bệnh nhân?"

Tưởng Hân lập tức trả lời: "Là tôi. Bác sĩ mau nói cho tôi biết rốt cuộc mẹ tôi rốt cuộc bị bệnh gì hay không?"

"Cô mau đi làm xét nghiệm đi! Mẹ cô đã mắc chứng bệnh máu trắng rồi. Cần được thay tuỷ gấp bằng không sẽ không kịp nữa. Nếu được cô nên gọi cho toàn bộ những người có cùng huyết thống của bà ấy đến xét nghiệm càng tốt." Bác sĩ giải thích rõ bệnh tình của Lăng Diên Hồng.

"Tôi lập tức đi!" Tưởng Hân sau đấy liền theo sự chỉ dẫn của y tá đi làm một vài xét nghiệm. Thời gian đợi kết quả, cô trở về phòng bệnh, ngắm nhìn mẹ đang yên tĩnh nằm trên giường bệnh trắng toát. Lúc này cô mới thực sự cảm thấy sợ hãi. Mẹ cô luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng sự thật không phải. Bản thân có bệnh nhưng vì sợ cô lo lắng mà không nói một lời, một mình chịu đựng tất cả.

Cả một đêm không ngủ, khí sắc đương nhiên cũng thật không mấy là tốt. Tưởng Hân theo giờ hẹn đến lấy kết quả xét nghiệm. Vốn cô nghĩ sẽ thích hợp nhưng ngược lại là không phải. Cô gần như suy sụp hoàn toàn, trong đầu rất nhiều suy nghĩ ngổn ngang. Mẹ cô phải làm sao bây giờ? Ai mới có tuỷ thích hợp đây?

Đứng tại cửa nhìn vào trong phòng, cô bất lực ngồi sụp xuống, ôm lấy mặt không kìm được nước mắt mà rơi xuống. Lần đầu tiên trong cuộc đời này cô cảm thấy bản thân thật vô dụng. Tại sao? Ông trời tại sao lại khắc nghiệt như vậy? Mẹ cô đã làm gì sai mà để bà mắc căn bệnh này cơ chứ? Bản thân cô là con gái lại không hề hay biết. Cứ như vậy tranh cãi một trận kịch liệt chỉ vì ích kỉ nghĩ cho bản thân.

Một lúc sau, cô y tá đi đến hỏi thăm: "Cô không sao chứ? Có phải có chỗ nào không khoẻ sao?"

Tưởng Hân lúc này mới lau đi nước mắt lên tiếng. Hít một hơi thật sâu mới bước vào phòng bệnh. Mẹ cô sớm đã tỉnh rồi. Quản gia đang cẩn thận giúp bà ăn cháo.

"Mẹ có chỗ nào khó chịu hay không?" Tưởng Hân không dám nhìn thẳng bà, lấy hoa quả trên bàn gọt.

"Mẹ không sao. Khiến mọi người lo lắng rồi!" Lăng Diên Hồng thấy con gái không còn hung hăng như tối qua cũng an tâm hơn nhiều.

Từng miếng từng miếng táo được gọt cẩn thận đặt vào đĩa. Không biết đã qua bao lâu, cô nhìn quản gia rời đi mới bắt đầu lên tiếng: "Mẹ tại sao không nói cho con biết sự thật về bệnh tình của mẹ?"

Nụ cười trên khoé môi bà bỗng chốc cứng đờ nhưng rất nhanh bà lấy lại tinh thần đáp: "Mẹ có bệnh gì được chứ!"

"Mẹ! Bệnh của mẹ không thể cứ để như vậy mãi được. Sắp hết thời gian rồi!" Tưởng Hân buông con dao trên tay xuống, mắt rất nhanh đã lại đong đầy dưng dưng nước.

"Con... biết rồi sao?" Lăng Diên Hồng lúc này mới cất đi nụ cười vui vẻ. Đôi mắt chỉ toàn sự đau thương.

"Mẹ, con gái bất hiếu không thể giúp mẹ!" Tưởng Hân ôm chầm lấy bà, nước mắt lúc này đã không còn kìm được nữa, lăn dài trên đôi má trắng mịn.

"Hân Nhi, đây không phải là lỗi của con. Chúng ta không ai mong chuyện này cả. Xem ra đã đến lúc ông trời đến phạt mẹ rồi. Quãng thời gian này chúng ta phải sống thật hạnh phúc!" Bà đưa tay vỗ nhẹ trên lưng cô, khoé mắt sớm đã có nước mắt. Ước nguyện cuối cùng của bà chỉ có như vậy. Chứng kiến Diệp Tâm sống hạnh phúc còn Tưởng Hân thì có thể tìm được người đàn ông tốt kết hôn rồi sinh con. Chỉ cần có vậy là bà mãn nguyện, có thể ra đi an tâm rồi.

"Không phải mẹ nói Diệp Tâm là con của mẹ sao? Cô ta chắc chắn sẽ có tuỷ thích hợp với mẹ! Con đi tìm cô ta." Tưởng Hân lúc này dường như nhớ ra. Chỉ cần còn người thì còn hi vọng. Cô không tin ông trời lại tuyệt đường sống như vậy!

Lăng Diên Hồng lập tức ngăn cản, bà nắm chặt tay cô: "Không được tìm! Con bé sắp sinh rồi. Nếu như nó biết sẽ không tốt!"

"Con không thể để bệnh của mẹ càng ngày càng xấu đi như vậy được!" Tưởng Hân đau lòng, cô nắm chặt tay bà. Một bên là người mẹ cô yêu quý một bên là người chị xa lạ cô đương nhiên sẽ chọn mẹ rồi.

"Không thể! Tuyết đối không thể!" Lăng Diên Hồng vội vã lên tiếng.

Tưởng Hân thấy bà vội vàng như vậy liền đồng ý: "Được. Con không đi tìm chị ta. Mẹ đừng nóng vội có được hay không?"

Lăng Diên Hồng lúc này mới bình tĩnh được. Bà trở về đây ngay từ đầu cũng không hi vọng Diệp Tâm đồng ý hiến tuỷ. Bà chỉ muốn trước khi ra đi có thể nhìn đến đứa con gái mà bà đã nhẫn tâm dứt áo này xem nó có tốt hay không mà thôi. Nay bà nhìn cô cũng đã lập gia đình lại còn có thai thì cũng an tâm rồi. Giờ đây bà cảm thấy quyết định quay trở về của mình sai thật rồi. Chính bà là nguyên nhân khiến cho lòng đố kị của Tưởng Hân dâng cao, khiến gia đình hạnh phúc của Diệp Tâm gặp trở ngại. Tất cả là do bà. Vậy nên điều duy nhất bà làm chỉ có thể là nỗ lực sửa sai, ngăn cản tình yêu không có hồi đáp này của Tưởng Hân.

Diệp Tâm ngồi bên ngoài vườn đọc sách không biết tại sao lại hắt hơi một cái. Cố Duy Khiêm từ trong nhà bê ra bữa ăn nhẹ buổi chiều cho cô chứng kiến được liền vội vàng đặt khay đồ ăn sang một bên, cẩn thận đem khăn choàng quấn quanh người cô.

"Nói em bao nhiêu lần rồi. Ra ngoài thì phải mặc ấm vào một chút. Trời còn chưa sang hè đã mặc váy mỏng như vậy. Nếu bị cảm thì phải làm sao giờ. Sắp sinh rồi em phải chú ý chứ!" Cố Duy Khiêm lo lắng nói. Sau khi quấn khăn cho cô liền đưa đến ly sữa ấm.

Diệp Tâm dạo gần đây mới phát hiện, hoá ra Cố Duy Khiêm cũng có lúc nói nhiều như vậy. Chỉ là anh chưa đến lúc phát tiết mà thôi! Giống như bây giờ, chỉ cần cô có chút sơ ý liền bị anh nói cho một tràng đến đau đầu. Đưa tay nhận lấy ly sữa, cô nhấp một ngụm rồi mới nói: "Em biết rồi mà!"

"Biết rồi mà vẫn còn như vậy. Nhìn xem em vừa mới hắt hơi đó!" Cố Duy Khiêm véo nhẹ mũi cao nhỏ nhắn của cô, trong giọng nói chỉ toàn sự cưng chiều.

"Em sẽ thật chú ý mà!" Diệp Tâm đối với những lúc như thế này chính là bày ra một dạng đầy uỷ khuất. Đương nhiên Cố Duy Khiêm sẽ không trách cô nữa.

Thời gian này, Cố Duy Khiêm chỉ đến công ty vào buổi sáng để giải quyết những việc quan trọng. Còn khi đến trưa sẽ trở về ăn cùng cô và sau đó chỉ ở nhà mà thôi. Chỉ còn một tháng nữa cô sẽ sinh. Anh đã hỏi qua bác sĩ được biết đây là thời gian quan trọng cần phải cẩn thận từng chút một. Nếu như có vấn đề gì sẽ thật nguy hiểm.

Chỉ cần một câu này thôi, Cố Duy Khiêm đã đủ đem toàn bộ công việc vứt sang một bên rồi. Diệp Tâm một câu cũng không nói được. Chỉ cần là điều anh muốn thì không ai có thể thay đổi.

"Khiêm, anh nói xem. Thiên Ân sẽ giống anh hay giống em đây?" Diệp Tâm tựa đầu vào vai anh, ngón tay cái mân mê quanh ly sữa.

"Đương nhiên sẽ giống anh rồi!" Cố Duy Khiêm rất thản nhiên nói.

"Tại sao?"

Cố Duy Khiêm rất vui vẻ, lập tức đáp lời: "Bởi vì nó sẽ thừa hưởng sự tài giỏi và đẹp trai của ba nó!"

Diệp Tâm không khỏi chu môi phản bác: "Giống anh chẳng tốt chút nào. Trăng hoa thành tính!"

"Không phải vẫn bị em thu phục sao?" Cố Duy Khiêm xấu xa cười, anh cúi đầu thì thầm bên tai cô nhẹ cắn.

Diệp Tâm biết anh có ý đồ xấu liền đánh anh. Dạo gần đây anh lại càng thích trêu trọc cô hơn trước kia rất nhiều. Tâm trạng mới vui lại trầm xuống, cuộc điện thoại tối qua cứ quanh quẩn trong đầu cô.

"Khiêm, tối qua ở buổi tiệc có việc gì sao?"

Cố Duy Khiêm đang cúi đầu đọc sách trên tay cô, nghe vậy liền ngẩng đầu đáp: "Sao em lại hỏi vậy?"

"Lúc sáng em thu quần áo thấy áo của anh không phải chiếc em đã chuẩn bị..." Diệp Tâm nhìn anh mong chờ câu trả lời.

"Cũng không có gì. Anh gặp Tưởng Hân, bị cô ấy làm đổ rượu lên áo." Cố Duy Khiêm nắm lấy tay cô nói.

"Cũng thật trùng hợp đi!" Diệp Tâm cảm thấy thật nực cười. Đến việc đổ rượu lên người anh để lợi dụng cơ hội mà cô ta cũng nghĩ ra được. "Rồi sao? Cảm giác được đụng chạm cơ thể thế nào?"

"Chả có cảm giác gì cả!" Cố Duy Khiêm không cần suy nghĩ lập tức trả lời.

Diệp Tâm bị hành động của anh làm cho bật cười: "Thật là không có cảm giác? Trước kia hai người ở bên nhau lâu như vậy kia mà. Cái gì nên làm chắc hẳn cũng làm rồi..."

"Vậy chỉ có thể là anh có vấn đề thật rồi!" Cố Duy Khiêm không khỏi ngao ngán lắc đầu.

"Không đùa với anh nữa. Lần sau điện thoại của anh không được để bất cứ người phụ nữ nào động vào!" Diệp Tâm nghiêm túc nói. Cô còn chưa động vào người khác đừng hòng!

Cố Duy Khiêm lập tức đồng ý: "Bà xã yên tâm. Điện thoại chỉ có em được động vào thôi!"

"Em mới không cần động vào!" Diệp Tâm nói vậy nhưng trong lòng cô thực ấm áp. Cô từ trước đến nay đều không có ý định sẽ kiểm tra điện thoại anh, sau này cũng vậy.

Cứ cuối tuần hai vợ chồng đều trở về biệt thự của Diệp gia. Diệp Tâm không biết tại sao nhưng gần đây cô thực sự rất nhớ mẹ. Mỗi lần trở về đều ở cùng bà Giang thật lâu. Cũng không phải là có việc gì quá quan trọng nhưng có lẽ do cô sắp làm mẹ nên có cảm giác này chăng.

Bà Giang nắm lấy tay cô, hai người đi dạo trong vườn thật lâu, một phần vì đi lại nhiều có lợi cho lúc sinh. Diệp Tâm dường như vẫn còn nhớ rõ những hồi ức khi còn bé, mỗi lần cô có chuyện uất ức hay không vui đều sẽ ở trong lòng bà khóc thật nhiều.

"Mẹ, có phải khi con còn bé rất quậy phá hay không?"

Bà Giang mỉm cười hiền hậu, trong mắt bà hiện lên những hồi ức từ rất lâu: "Phải đó, khi con năm tuổi, đã đem đồ ở trong nhà đi giấu mỗi thứ một nơi khiến mẹ và ba con tìm cả nửa ngày mới thấy. Còn có một lần ba dẫn con đến công ty, con chạy loạn khắp nơi khiến mọi thứ đều rối tung cả lên..."

"Nhưng... con lại là đứa bé rất hiểu chuyện, biết là mình làm sai, bị ba mắng cũng không dám tái phạm nữa. Ba con tuy mắng con là vậy nhưng mỗi lần vào lúc con ngủ ông ấy lại vào kiểm tra một lượt, sợ rằng nửa đêm con gặp giấc mơ hay hất chăn ra sẽ cẩn thận vỗ về, đắp lại chăn cho con rồi mới an tâm đi ngủ."

"Mẹ đi theo ba con nhiều năm như vậy, vốn chẳng mong chờ gì danh phận. Đến con của mình còn không bảo vệ nổi thì có thể mong chờ gì. Vào lúc mẹ suy sụp nhất thì con chính là thiên thần bé nhỏ chạy vào lòng mẹ. Cho dù đó là lần đầu tiên con nhìn thấy mẹ nhưng đã không chút do dự gọi một tiếng 'mẹ' thật to. Lấp đầy những thiếu sót trong lòng mẹ, để mẹ được làm một người mẹ đúng nghĩa. Chứng kiến con lớn lên xinh đẹp, thành đạt rồi lấy chồng, sinh con là điều hạnh phúc nhất đời mẹ rồi."

"Mẹ, mẹ vĩnh viễn là mẹ của con..." Diệp Tâm ở trong lòng bà, không kìm được nước mắt.

"Sao lại như trẻ con rồi. Ngồi đây đợi mẹ đi lấy nước cam cho con." Bà Giang bật cười xoa đầu cô nói rồi rời đi.

Cố Duy Khiêm vừa đánh xong một ván cờ vây với ông Diệp, anh vào bếp thì gặp bà Giang đang vắt nước cam cho cả nhà. Anh tiến đến: "Mẹ có cần con giúp gì không?"

"Mẹ cũng pha xong rồi. Hai cốc này của con với Tiểu Tâm, con bé đang ở ngoài vườn đợi đó." Bà Giang cẩn thận để hai cốc nước cam vào khay rồi đưa cho anh.

Cố Duy Khiêm bê đồ uống ra ngoài, nhìn cô đang ôm lấy bụng, trên môi là nụ cười.

"Mẹ pha nước cam cho em này."

Diệp Tâm cười vui vẻ hướng anh nói: "Thiên Ân đang đạp."

Quả nhiên, Cố Duy Khiêm không chút ngần ngại ngồi thấp xuống, đặt tay lên bụng lớn của cô, cúi đầu thật gần nói: "Thiên Ân của ba, ba yêu con."

Dường như Thiên Ân hiểu được lời của anh, thằng bé đạp lại một cái như hồi đáp lại. Cố Duy Khiêm phấn khích nói: "Thiên Ân đáp lại anh này!"

Diệp Tâm bị hành động của anh làm cho bật cười. Thiên Ân đúng là dạo gần đây dường như nghe hiểu được mọi chuyện. Dù cô vui hay buồn bé con đều sẽ đạp như đang giao tiếp với cô vậy.