Em Gái Nuôi, Cô Thua Tôi Rồi!

Chương 15: 15 Trao Thân Cho “chó Sói”

“Nào, bé cưng mình cùng động phòng!”

Bầu không khí lúc này trở lên thật căng thẳng, cô chưa chuẩn bị gì hết á.

Biết chuyện này xảy ra nãy cô đã xin sang phòng bé An ngủ chung rồi.

Chắc con bé cũng không từ chối cô đâu nhỉ?

Thấy Hàn Thiên cứ từ từ áp sát lại gần mình cô càng thở gấp hơn, nhịp tim cũng từ đó mà đập nhanh hơn.

Bạn hiểu cảm giác khi thấy crush tiến lại mình chứ? Mấy bạn không có crush chắc không biết đâu!

Động tác của hắn vô cùng thuần thục, hắn đưa tay ngang hông cô, bởi bất ngờ nên cô không tự chủ được lao thẳng vào lồng ngực hắn.

Lúc trước hắn có bế cô mấy lần, lồng ngực của hắn vô cùng rộng và chắc chắn.

Nó đúng là thứ mà một người đàn ông trưởng cần có, sự quan tâm, ấm áp và vỗ về người mình yêu thương.

Tất cả đều là đức tính người con gái cần, và cô cũng vậy!

Từ từ đưa đôi mắt sợ sệt của mình lên, cô nhìn thấy yết hầu của hắn rất rõ, thường mọi ngày hắn hay mặc áo khoác hoặc vest, nên nếu được nhìn chắc là lúc hắn ngủ hay vừa tắm xong.

Chẳng biết ai giống Thiên Hân không, chứ cô rất thích nhìn yết hầu và gân tay.

Nó..nó cứ quyết rũ làm sao á? Đã thế hắn còn không mặc áo nữa, cái khăn tắm lỏng lẻo này có khi quá dư thừa rồi! Chết mấy, cô bị dụ rồi.

Nhìn đôi mắt háo sắc kìa, cô bảo hắn dục vọng còn cô thì sao chứ? Không khép miệng nhanh nước miếng lại chảy thành suối.

Hàn Thiên cười thầm trong lòng, ít ra hắn cũng đủ để mê muội cô.

Cứ tưởng ăn chay bao năm mốc luôn rồi chứ, thì ra vẫn còn giá trị cao, thịt chất lượng ha.

“Mê rồi hả?”

Đang thẫn thờ, bỗng câu nói của hắn như chặn ngang ý nghĩ đen tối đang len lỏi trong đầu cô.

Vì ai chứ? Dám làm thế vầy đứa con gái nào không thích chứ? Đã vậy hắn còn trêu ghẹo người khác,cô ngượng ngùng không dám nhìn nữa quay mặt đi chỗ khác.

Vẻ mặt của Thiên Hân lúc này đúng dễ thương luôn, con nhóc này chẳng dấu nổi cảm xúc.

Có gì mà ngại chứ, tuy chưa động chạm nhưng cũng đâu phải lần đầu tiên hắn làm vậy, chỉ là nó cách đây khá lâu rồi!

Hắn cốc vào đầu cô một cái rồi để cô ngồi đàng hoàng lại, cúi nhẹ người xuống để thấy rõ gương mặt kia hắn bảo

“Chúng ta đi ngủ thôi.

Anh hứa chỉ ôm thôi chứ không làm gì, được chứ?”

Cô có vẻ hơi ngập ngùng một chút, cô làm hắn thất vọng rồi sao? Bản thân ít ai có thể kiềm chế trước một người phụ nữ, nhưng hắn làm được.

Bởi hắn sợ cô bị ép buộc bởi điều mình không thích, như vậy cũng chẳng có ích gì cả.

Hắn định hôn lên trán cô một cái thì, bị cô tấn công.

Lần đầu tiên cô chủ động, Thiên Hân chủ động hôn hắn, đôi bàn tay của cô từ từ luồn sang phần lưng rộng lớn kia.

Tấm lưng này có phần hơi ướt bởi sự lười biếng không lau người khi tắm xong của hắn, nhưng thực tại nó lại tạo ra khoái cảm cho cả hai người họ.Một cảm giác thật tuyệt vời!

Càng ngày nhiệt độ càng nóng lên, chẳng phải do thời tiết, chẳng phải do phòng kín.

Mà đó chính là sự toả nhiệt của tình yêu đôi trai gái mới chớm nở kia .

Thiên Hân từ từ rời môi của Hàn Thiên.

Tuy chỉ là hôn nhẹ, nhưng vậy cũng đủ cho cả một ngày dài mệt mỏi hôm nay của hắn rồi.

Cô bỗng nở một nụ cười tươi rồi chọc lên phần má của hắn mà bảo

“Lần đầu này coi như là món quà cho anh.

Anh muốn lấy chứ?”

Câu nói của cô như thôi thúc dục vọng của hắn ngày càng cao hơn.

Đôi mắt từ bất ngờ chuyển sang mờ ám, cái này do cô tự chạy vào hang sói chứ hắn không ép nha.

Thiên Hân cũng không hiểu mình đang nói cái gì, chỉ cần hắn không bỏ cô, không khiến cô tổn thương thì điều gì cô cũng cho hắn cả.

Cô có thể chắc chắn điều đó, tại sao lại tin một người đến mức vậy chứ?

Đó là vì tình yêu, cô cảm nhận được sự ấm áp, sự ân cần, quan tâm đến cảm xúc của cô từ Hàn Thiên.

Khác với Hàn Mặc, hắn có gì rất đặc biệt mà đến giờ cô cũng không thể nói thành lời!

Nghe vậy hắn không để cô dễ ràng nuốt lời, liền nhếc một bên lông mày lên tạo sự khiêu khích, ma mãnh bảo:

“Cô bé của anh trưởng thành rồi.

Còn lấy không hả? Em nghĩ thế nào đây?”

Hàn Thiên chết tiệt giờ này còn trêu chọc cô nữa, thấy mặt cô càng ngày càng đỏ lên không biết vì tức giận hay vì sức hút của người đối diện.

Cái khăn tắm kia sao mà ghen tị vậy nhỉ? Cô vừa nghĩ mà cứ nhìn chằm chằm vào đó khiến hắn có chút không ổn.

Nói chứ hắn vẫn còn cái liêm sỉ của mình, bị cô gái nhìn vậy đàn ông nào không chín mặt lại.

Đột nhiên suy nghĩ của cô bị cắt ngang bởi cái tay không phận che lại của hắn.

Định đưa sự khó hiểu của mình về hắn, đôi môi cô đã bị chiếm bởi ai kia.

Từng động tác linh hoạt luồn lách, chiếc lưỡi không xương kia dần dần tiến vào trong.

Cảm nhận được sự hoà quyện vào nhanh, họ dần càng phối hợp nhịp nhàng hơn.

Đôi môi vốn khô rát của hắn giờ được bôi lên một lớp dưỡng nhẹ, đó là mật ngọt, khác với hắn tuy ít đánh son hay dưỡng, môi cô vẫn rất mềm.

Nó như một cái bánh ngọt vậy, khiến Hàn Thiên ghen tị phải cắn vào nó một cái.

Càng ngày, họ càng cọ xát vào nhau.

Bàn tay của ai kia không yên phận mà đưa vào bên trong chiếc váy ngủ của cô.

Từng chút, từng chút nhẹ nhàng thoải mái, nó tạo cho cô khoái cảm chứ không còn là nỗi sợ nữa.

Lựa chọn này chẳng biết đúng hay sai, hành động này chẳng biết có phải hối hận hay không! Nhưng khi bên nhau họ luôn thấy được tình cảm của đối phương và bây giờ nó còn rõ hơn vậy.

Thiên Hân chủ động nhích người lại gần hơn, cô vòng tay mình lên cổ hắn, tự động rời môi trước rồi tham lam hôn lên phần yết hầu tinh tế ấy.

Cô muốn chiếm lấy nó, cả về cơ thể lẫn tâm hồn của Hàn Thiên.

Bởi nó có lẽ vốn thuộc về cô, mà giờ cô mới có thể tìm thấy được.

Đêm mờ, trăng sáng, không gian dường như chậm lại theo nhịp điệu của đôi trai gái kia.

Họ thực sự chìm vào một cuộc tình lên thơ, thực sự đã trở thành của nhau.

Cắt H...!

Sáng hôm sau, Thiên Hân thức dậy với sự đau nhức trong người.

Thấy Hàn Thiên vẫn còn ngủ say nên cô không dám làm ồn mà cô đi nhẹ nhàng.

Tuy nói vậy chứ cũng khó khăn lắm nha, cô biết đêm qua Hàn Thiên đã cố gắng nhẹ nhàng nhất có thề.

Nhưng làm tình thì sao có thể không để lại cơn đau được chứ!? Cũng giận hắn một chút, ai bảo để lại nhiều dấu tích thế vầy.

Nhìn những vết hôn dày đặc trên cả cổ và ngực mình cô thở dài một hơi.

Chẳng biết bằng cách làm có thể che đi được tất cả đây, nhất là phần cổ.

Đang định đi đến tìm hắn để giải quyết thì gặp ngay mấy người chuyên phân tích.

Đó là mẹ cô, ngoại cô và cả bé An.

Họ đang ngồi đan quạt để bán, thấy cô đi ra An vẫy vẫy lại.

Ban đầu con bé có không để ý nhưng do quá nhiều nên nó bắt đầu nhíu mày lại hỏi:

“Dì ơi, ai làm gì bị thương nhiều thế?”

Nghe vậy cả Ngoại lẫn mẹ Loan đều quay mặt lại.

Họ nhìn chằm chằm vào đó và tự cười trong lòng, chẳng phải là điều họ mong ước sao? Tốt quá rồi còn gì!

Hân lúng túng một hồi rồi buộc miệng nói:

“Hôm qua dì đùa với con chó nhà bên, bị nó cắn đúng đau luôn.”

Này nha, vậy là chửi hắn là chó rồi.

Càng nghe cô nói Ngoại cô càng bật cười to, bà không nén nổi cảm xúc luôn.

Vừa mừng vừa thấy hài vì đến giờ con bé còn lừa cái An được nữa.

Bỗng cô thấy ai đó khoác vai mình thì thầm:

“Chẳng phải em tự để “chó” cắn sao? Giờ còn trách nó.”