Em Gái Nuôi, Cô Thua Tôi Rồi!

Chương 25: 25 Hiểu Lầm

“Vợ con.

Mẹ thấy hài lòng chứ?”

Dường như Doanh Nam chẳng cảm thấy đau đớn mà anh ta còn muốn hắn đấm thêm cho mình vài nhát.

Phải có chút vết tích lưu giữ, thì mới tạo được ấn tượng chứ?

Dựa sát vào bức tường để lấy thăng bằng, Doanh Nam đưa đôi mắt vừa có phần u khuất, sầu não vừa có phần bức bối, khó chịu hướng về phía cái gọi là “gia đình hoàn mỹ” kia.

Gia đình Hàn Thiên luôn là niềm ao ước của anh ta, không có sự thiên vị, không có sự coi thường, bởi ngay cả một đứa “con nuôi” tồi tệ, họ vẫn giúp đỡ nó đến cùng.

Nghĩ rồi anh ta cười khẩy xót thương cho số phận mình.

Vì vừa công bố với báo chí rằng sẽ lấy tiểu thư của Trần Gia, sự việc còn đang ầm ầm hết cả không gian mạng nên Hàn Thiên không dám phản bác mà chỉ im lặng không nói gì.Thấy vậy Doanh Nam cảm thấy thật nực cười.

Đúng là những kẻ ngu ngốc!

Nhìn vẻ mặt thờ ơ, tỏ ra không liên quan của Hàn Thiên, Thiên Hân lại một lần nữa cảm thấy nhói lòng.

Vậy là bao thời gian qua, những lời nói ngon ngọt, hay những trận ghen tuông có chút trẻ con, vớ vẩn ấy thật chẳng là gì.

Tại sao hắn còn chịu đựng đến bây giờ, tại sao không nói thẳng với cô, nói thẳng rằng: hắn không còn yêu cô?

Cô vẫn có thể tự chống chọi một mình, vẫn có thể tự sinh và nuôi đứa con này ra.

Hà cớ gì phải ràng buộc, gây tổn thương cho nhau?

Nghĩ rồi cô không kiềm chế mà rơi nước mắt, giọt nước mắt của sự ấm ức, tủi nhục bấy lâu nay.

Cô chịu đủ rồi, đủ mọi thứ rồi!

Không nói không rằng, Thiên Hân trực tiếp chạy lên phòng trước sự chứng kiến của bao nhiêu người.

Biết chắc kiểu gì cô cũng sẽ hiểu lầm mình, Hàn Thiên vội vàng bỏ lại mà đuổi theo cô.

Nhưng...!có lẽ, quá muộn rồi!

“Thiên Hân, mở cửa, mở cửa ra cho anh.”

Hắn đấm thùm thụp vào cánh cửa vô tội kia mà quát lớn.

Ấy vậy bên trong vẫn chẳng có chút động tĩnh phản hồi nào, bất lực hắn ngồi sụp xuống trước căn phòng.

Bao cảm giác tội lỗi, hối hận như ùa về trong tâm trí.

Hắn thật khốn nạn, chẳng bao giờ đứng ra để bảo vệ cho cô, đến nỗi khi người ta nhận cô là vợ, cũng không thể nói lên tiếng nào.

Cuộc đời hắn, tại sao lại đểu cán thế chứ!

Chợp chờn tối, vì cả ngày chẳng ăn gì nên bụng cô có đôi chút đau.

Thiên Hân bước ra ngoài với đôi mắt đỏ hoe, sưng húp, đang tính xuống nhà thì có giọng ai đó:

“Cô bé sao rồi?”

Khốn khiếp thật.

Là Doanh Nam, hắn ta chưa cuốn xéo khỏi đây ư? Nhận thấy không có sự an toàn, cô hơi rụt người về phía sau.

Cô thừa biết chắc hẳn hắn ta chẳng có chút nhã ý tốt đẹp nào, vờn cô cũng chỉ để chọc tức Hàn Thiên mà thôi.

Mấy trò vặt vãnh này cô lại chẳng nắm ở trong lòng bàn tay.

Doanh Nam nhìn nét mặt cau có của cô, liền nổi hứng trêu chọc mà tiến lại gần.

Chưa kịp chạm vào đã có ai đó từ phía sau ôm trọn lấy cô, gằn giọng chiếm hữu:

“Biến đi, ở đây không có chỗ cho mày.”

Bởi có mẹ mình ở đây, Doanh Nam cũng không muốn gây gổ thêm với hắn.

Dù sao nếu có chuyện xảy ra, hắn ta chắc chắn sẽ bị chửi chứ không phải Hàn Thiên.

Nhún vai chế giễu một cái Doanh Nam nhẹ nhàng lướt qua.

Sau khi hắn ta đi khuất, Thiên Hân liền đẩy Hàn Thiên ra.

Hành động cử chỉ vô tình, nóng vội đã khiến hắn hiểu lầm mà hỏi vặn lại:

“Em thích nó?”

Nghe vậy tâm trạng vốn bực bội, hỗn loạn giờ lại càng thêm bội phần.

Tại sao cái nhà này từ anh đến em, và cả em họ hàng cũng đều chọc điên cô vậy chứ? Cười khẩy, cô bèn đáp:

“Thích thì sao? Anh cũng có người mới, tôi đương nhiên phải không được thua kém chứ?”

Dứt câu nói, Hàn Thiên dường như không kiểm soát nổi mà đẩy thẳng cô vào tường ép sát lại.

Không ngờ trước được điều này lưng theo phản xạ cô bị đập vào tường cứng một cái thật đau.

Cảm giác nhói truyền đến từng giác quan một, đôi mắt vốn sưng húp đến nỗi gần như không mở được kia lại một lần nữa không tự chủ mà tuôn lệ.

Vẻ vừa ấm ức vừa uất hận hiện rõ lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Từng từ một, cô phát âm thật chuẩn khiến trái tim hắn như bị bóp nghẹt lại:

“Tôi hận anh.

Vô cùng hận anh.”

Tại khoảng khắc này hắn chết lặng tâm trạng rối bời không biết phản kháng.

Đối diện với cô bé monh manh, nhỏ bé, như một chú nhím luôn xù lông trước mọi nguy hiểm.

Hắn chợt nhận ra mình sai đến mức nào.

Sai khi chấp nhận lời đề nghị với Trần Gia, sai khi không nói sự thật cho cô, sai khi khiến cô ra nông nỗi này.

Mọi lỗi lầm, đều do hắn gây ra cả, do hắn mà mọi thứ đều trở lên hỗn hoạn, khó kiểm soát.

Có chút hốt hoảng, hắn liền lo lắng ôm chặt cô mà nói:

“Anh xin lỗi, xin lỗi em.

Thật ra...”

“Khốn nạn, thả tôi ra.

Đừng khiến tôi kinh tởm anh hơn!”

Vừa nói cô vừa nghiến răng, khó chịu mà dùng sức đẩy hắn ra.

Hắn, thật khốn nạn!