Em Là Bảo Bối Daddy Cưng Chiều Vợ Trẻ

Chương 50: Mỗi Người Một Tâm Tư

Trương Ngạn đang cố dồn hết sự tập trung của mình vào màn hình máy tính trước mặt nhưng hoàn toàn thất bại, chính tại con người vừa bước vào phòng làm việc của chồng mình đã trưng ra bộ mặt thoã mãn rồi hi hi ha ha kia, anh cuối cùng cũng rời mắt khỏi màn hình hướng tay về phía Lam Linh vẫy vẫy

-Lại đây nào, sao có chuyện gì vui vẻ như thế hả? Trở về Lục gia toàn thắng rồi sao!

Lam Linh tuột giày cao gót khỏi chân lập tức chạy về hướng anh thoải mái dùng đùi Trương Ngạn mà làm ghế, hai tay vòng qua cổ chăm chú nhìn gương mặt đẹp trai này còn tiện tay tháo kinh của anh xuống:

-Nhìn gương mặt như thế này, sao có thể nghĩ ra kế hoạch độc ác như vậy nhỉ? Nè, nếu hôm nay anh mà nhìn thấy mớ hỗn độn ở Lục gia cùng với thái độ của Lục Tam Kỳ anh sẽ cười đến khó thở đấy.

Trương Ngạn dùng tay bóp nhẹ hai bên má của cô, ánh mắt toàn ý cười:

-Vậy là hôm nay em lên mặt lắm nhỉ

-Chứ còn sao! Em có Trương gia chống lưng mà.

À buổi tối chúng ta về ăn cơm với bộ mẹ nhé, mẹ có gọi điện thoại nói là chúng ta lâu rồi không tới

Trương Ngạn nhíu mày nhăn mặt nhìn điện thoại trên bàn:

-Tại sao mẹ gọi cho em lại không gọi cho anh? Nếu đã không cần con trai như vậy sao không đẻ một đứa con gái chứ

Lam Linh vẻ mặt tự đắc không nói gì, rời khỏi lòng anh:

-Anh làm việc tiếp đi em ngủ một lát đợi anh tan làm!

Trương Ngạn gật đầu chỉ kéo tay Lam Linh lại hôn một cái lên môi cô giống như chiếc điện thoại hết pin cần sạc để tiếp tục làm việc.

Mấy ngày nay Hàn Hàn thường rất ít xuất hiện ở nhà, ngày nào cũng dùng bữa trưa bên ngoài có những ngày ngay cả bữa tối cũng không ăn, về nhà thì chui thẳng lên phòng có những lúc cả 2 3 ngày Trần Hạo không nhìn thấy cô dù sống cùng một nhà.

Một bàn ăn 4 người Hàn Hàn thì luôn cầm điện thoại cười một mình, Trần Hạo thì cứ khó chịu cau mày quan sát cô, Filla luôn hướng phía Trần Hạo còn mẹ của anh thì luôn âm thầm quan sát mọi người.

Trần Hạo lột vỏ hai con tôm để vào bát của Hàn Hàn nhưng cô cũng chẳng có động tĩnh gì, anh không nhịn được nữa nghiêm mặt gõ tay xuống mặt bang thu hút sự chú ý của cô, tiếng gõ lớn như vậy mới làm Hàn Hàn giật mình ngẩng mặt lên lại vừa kịp va vào khuôn mauwt đầy khó chịu của anh

-Sao vậy? Nhìn mặt anh khó chịu như thế?

Trần Hạo càng nhíu mày hơn nữa, anh khó chịu là vì ai chứ? Vô tâm như vậy, hay là tâm tư để hết trên người anh chàng ngoại quốc kia rồi, chẳng còn nghi ngờ gì nữa lúc bào cũng dán mắt vào điện thoại mà cười như vậy, Trần Hạo với tay cầm lấy điện thoại cô nhét vào túi quần mình

-Lúc ăn thì chú ý một chút, đừng cứ nhìn điện thoại như thế.

Nhìn bát cơm của em kìa chưa ăn một miếng nào hết

Hàn Hàn mặt uất ức, giận dỗi không thèm nhìn anh cắm đầu cắm cổ ăn, Filla quan sát nãy giờ thế nào cũng thấy ghen tức, khó chịu cô ta bằng cái gì mà được Trần Hạo quan tâm đến thế? Còn là một đứa trẻ chưa lớn hết, tính khí còn như trẻ con, anh uống cũng đợi anh nhắc nhở

-Hàn Hàn, em trưởng thành lên một chút chuyện ăn uống đâu cần ai nhắc nhở chứ, cô gái 21 tuổi như em đến bản thần còn không tự lo được sao có thể chăm sóc cho người khác đây!

Filla càng nói lại nhấn mạnh vế phía sau, cố tình đưa mắt nhìn Trần Hạo, anh cũng không hiểu vì sao vô tình quay mặt nhìn Filla, Hàn Hàn khó chịu nhìn lên bắt gặp hai ánh mắt nhìn nhau cũng khó chịu vô cùng lại tiếp tục cắm đầu ăn cơm.

Mẹ Trần Hạo thấy không khí không được tốt, liền nói lảng sang chuyện khác

-À Trần Hạo, buổi chiều mẹ và Filla muôn mua chút đồ con chở chúng ta đi được không?

Trần Hạo không nói gì chỉ dùng biểu cảm và ánh mắt biểu thị xem như đã đồng ý, nhìn Hàn Hàn ý muốn hỏi cô:

-Hàn Hàn em đi cùng không?

-Không đi! Em no rồi, mọi người cứ dùng cơm tự nhiên

Nói rồi Hàn Hàn kiên quyết đứng dậy, đi thẳng lên lầu không có ý định ngoái lại nhìn anh lấy một cái.

Trần Hạo nhìn theo bóng lưng cô, không đâu tự nhiên lại giận dỗi rồi, đến tôm anh lột vỏ cũng gạt sang một bên không đụng tới nãy giờ còn ăn cơm trắng không nữa, điện thoại cũng không cần lấy lại luôn, giận dỗi tại anh giật điện thoại làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai người sao? Nghĩ tới đây Trần Hạo càng khó chịu, dùng đũa gắp hai con tôm trong bát Hàn Hàn một lượt bỏ cả vào miệng nhai cho bõ tức rồi cũng đi về phòng mình.

Mẹ Trần Hạo nắm lấy bàn tay Filla, gắp miếng thịt để vào bát cô

-Nhân cơ hội này, con làm tốt một chút.

Hiếm khi không có kỳ đà đi theo cản mũi.

Chiều mẹ sẽ tìm lý do để hai đứa đi riêng với nhau trở thành buổi hẹn hò, con phải làm tốt việc của mình đấy nhé!

Filla gật đầu ngoan ngoãn, vẻ mặt hài lòng vô cùng cuối cùng thì cô cũng có thể xích gần Trần Hạo hơn một chút rồi, nhưng trong lòng cô cũng rất lo lắng Trần Hạo là người kiên định như vậy, e rằng rất khó lung lay phải cần rất nhiều thời gian.

Trần Hạo ngồi trong phòng, tâm trạng khó chịu không biết làm gì thì quyết định ngồi vào bàn làm việc, bịch bưu phẩm trước mắt thu hút sự chú ý của anh nó được gửi tới cũng lâu rồi mà anh còn chưa mở ra.

Không suy nghĩ gì nhiều Trần Hạo quyết định mở ra xem, xem ra lại một chút trong mắt Trần Hạo bỗng bốc lên hai ngọn đuốc phừng phừng cháy, trước mặt anh là cái gì đây, ảnh giấy tờ còn có file ghi âm, Trần Hạo cắm file ghi âm vào máy tính cẩn thận lấy tai nghe để nghe, chỉ là ghi âm càng chạy tay Trần Hạo càng nắm chặt lại, cuối cùng cầm lấy cốc rượu bên cạnh mà thẳng tay ném ra cửa, vừa đúng lúc đó cánh cửa được mở ra Hàn Hàn bước vào, chiếc cốc nhanh chóng bay thẳng tới chỗ cô khiến Hàn Hàn thét lên một tiếng rồi ngã xuống đất hai tay ôm lấy trán mình, xung quanh tối sầm đầu óc quay cuồng, Trần Hạo hốt hoảng chạy lại ôm lấy cô, máu từ trán chảy ra rất nhiều đầu anh lúc này chẳng còn suy nghĩ gì ngoài việc nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện, Trần Hạo ôm lấy Hàn Hàn vào lòng, nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện.

Bác sĩ kiểm tra, cũng băng xong vết thương không có gì nghiêm trọng lắm chỉ là trúng vị trí đó nên chảy nhiều máu một chút nhất thời sẽ làm Hàn Hàn Choáng váng, có thể lập tức đưa về nhà mấy ngày sau liên tục bổ sung món ăn bổ máu là được rồi.

Trần Hạo nhìn cô gái nhỏ băng một vòng băng trắng trước trán cảm thấy có lỗi vô cùng, cũng không hiểu sao không sớm không muộn lại đúng lúc như vậy mà cửa ra, anh cũng xem như một bài hoic sau này giận dữ cũng không quăng đồ đạc linh tinh nữa, sẽ làm người khác bị thương, nếu là Hàn Hàn lại càng không thể.

Trần Hạo hai tay giữ vai cô đi về phía hầm xe

-Sao rồi, có chóng mặt không?

-Có...một chút

Hàn Hàn lí nhí trong cổ họng, tâm trạng bây giờ của cô khá kỳ lạ, cô cũng không biết tại sao Trần Hạo lại giận dữ đến mức ném đồ như thế có phải tại vì hôm nay thái độ của cô ở trên bàn ăn không tốt không? Tính tình cô quá trẻ con vốn dĩ không bằng Filla, trong bữa ăn cô ấy nhắc nhở như vậy là rất đúng hơn nữa cô ấy còn được mẹ của Trần Hạo hết lòng vun đắp như vậy nghĩ đi nghĩ lại cô đâu có gì để tranh giành với Filla chứ, nghĩ đến đây Hàn Hàn cúi thấp mặt sụt sịt khóc chẳng hiểu tại sao hôm nay cô cảm thấy mình yếu đuối như vậy, hay là bị ném vào đầu nên ảnh hưởng não rồi? Trần Hạo thấy Hàn Hàn khóc hoảng hốt vô cùng, vội vã hỏi han quan sát cô

-Sao lại khóc rồi? Đau lắm sao? Anh xin lỗi mà anh sai rồi là lỗi của anh, đừng khóc mà, đừng khóc!

Trần Hạo yêu chiều lau đi nước mắt trên gương mặt Hàn Hàn, không biết từ khi nào cô gái này luôn vây quanh cuộc sống và suy nghĩ của anh, vì cô anh vui vẻ, vì cô cũng có thể bực dọc, khó chịu cũng vì cô mà thấy rồi loạn, hỗn độn