Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 142: Một fan bằng mười anti-fan (4)

Editor: Nguyetmai

Cảnh Hảo Hảo làm xong mới tập mới nhận ra mặt trời đã xuống núi từ lâu.

Một ngày đối với cô vốn dài như một năm, nay lại trôi qua lúc nào không hay biết… Đây là ngày ngắn nhất, nhẹ nhàng nhất của cô trong thời gian sống ở căn biệt thự này.

Cảnh Hảo Hảo về phòng ngủ, tắm sạch sẽ cho bay hết mùi màu vẽ trên người, lúc trở ra mới nhớ mình chưa trả lời tin nhắn của Thẩm Lương Niên, đành dùng một tay cầm khăn lau tóc, tay khác mở di động lên.

"Hảo Hảo, em thoát rồi à?"

"Hay là em không thích đến biển Aegean hưởng tuần trăng mật? Vậy chúng ta đi Paris nhé? Hay là Maldives?"

"Hảo Hảo?"

Tuần trăng mật ư…

Cảnh Hảo Hảo thẫn thờ một lúc, xem lại lịch sử trò chuyện của mình trước đó.

Cô phát hiện, ban đầu mình và Thẩm Lương Niên chỉ hàn huyên với nhau những chuyện lặt vặt, về sau lại trở thành cuộc tán gẫu hệt như trước đây, thậm chí còn bắt đầu nghĩ đến chuyện kết hôn. Nhìn mà xem, ý tưởng tổ chức lễ cưới mà Thẩm Lương Niên nhắn cho cô thật tuyệt vời biết mấy!

"Hảo Hảo, anh nhất định sẽ để em trở thành cô dâu đẹp nhất thế gian này. Anh sẽ mời nhà thiết kế nổi tiếng của Pháp thiết kế bộ váy cưới tuyệt đẹp dành riêng cho mình em."

"Hảo Hảo, chúng ta sẽ đặt bánh kem đắt tiền nhất ở Hắc Thiên Nga (1). Anh còn muốn đặt đầy nến ở nơi tổ chức hôn lễ, phải xếp thành hình của em mới được."

(1) Hắc Thiên Nga/Black Swan Luxury: tên một nhãn hiệu bánh cưới cao cấp của Trung Quốc, nổi tiếng với chiếc bánh kem nghệ thuật đắt tiền lên đến 2 triệu Nhân Dân Tệ, tương đương 315.000 Đô-la Mỹ

"Hảo Hảo, anh còn muốn cho người chuyển hoa tươi bằng đường hàng không đến phủ khắp nơi diễn ra hôn lễ nữa."

"Hảo Hảo, còn tuần trăng mật của chúng ta nữa."

***

Lúc quay phim, cô cũng từng ra nước ngoài, biển Aegea, Maldives, Paris, khi trở về, cô thường nói với anh: những nơi đó rất đẹp, tương lai chúng ta kết hôn hãy đến đó hưởng tuần trăng mật.

Lúc chiều, cô vừa làm bài tập vừa tán gẫu với anh, không hề nhận ra đề tài này bi ai biết mấy, bây giờ nhàn rỗi, nhận ra Thẩm Lương Niên vẫn luôn muốn biến những điều cô từng ấp ủ thành sự thật, những gì đọng lại trong cô chỉ là chua xót khó phai.

Cô ngẫm nghĩ, cầm lòng không được, nói ra tâm sự của mình: "Lương Niên, chỉ cần được gả cho anh, ở đâu cũng là tuần trăng mật."

Chưa đến một giây sau khi tin nhắn được gửi đi, di động cô đã rung lên, cô cúi xuống nhìn, Thẩm Lương Niên chỉ trả lời năm chữ đơn giản: "Hảo Hảo, anh yêu em."

***

Hảo Hảo, anh yêu em.

Lần đầu tiên cô nghe được câu nói này là năm cô mười bốn tuổi.

Lúc đó cô đã ký hợp đồng với Công ty giải trí TS, công ty không bao ăn không bao ở, hàng tháng cô sống dựa vào thu nhập hai nghìn tệ ít ỏi từ việc đóng vai quần chúng.

Cô thuê căn phòng chưa đến mười mét vuông ở khu ngoại ô thành phố Giang Sơn, khi ngày đông giá rét kéo về, ở đó lại không có máy sưởi, có khi tay chân cô phải chịu lạnh cóng suốt cả đêm.