Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 172: Tình cờ gặp gỡ (2)

Editor: Nguyetmai

Những chuyện trước đây giữa Thẩm Lương Niên và Cảnh Hảo Hảo mà anh ta đã kể cứ lởn vởn mãi trong đầu Lương Thần. Anh nhớ, lúc mình cho người đi điều tra Cảnh Hảo Hảo, trên tài liệu nhận được còn có một dòng rằng, khi Cảnh Hảo Hảo mới đến thành phố Giang Sơn, cô sống trong một căn nhà rách nát ở khu ngoại ô phía đông nam thành phố.

Khi đã có thể hô mưa gọi gió ở thành phố Giang Sơn, anh đã từng đến chỗ ấy một lần. Anh đã ngắm trúng khu đất đó. Do khu ngoại ô phía đông nam quá nghèo khó, vậy nên người được tôi luyện trên thương trường như anh chỉ cần nhìn một cái là đã biết nơi đó dễ khai phá, có thể thu được lợi nhuận khổng lồ.

Lần duy nhất anh đến đó là để đi khảo sát thực tế. Nhà ở nơi này đều là nhà mái bằng, có vài căn còn phải đắp đất, có căn cửa đóng không chặt, thậm chí có căn đã vỡ hết cửa sổ.

Anh đến đúng vào mùa mưa của thành phố Giang Sơn. Dự báo thời tiết rõ ràng đã báo là trời quang mây tạnh, không ngờ đến nơi chưa được năm phút thì trời lại bắt đầu đổ mưa, mưa lại mỗi lúc một to. Anh vào tạm một căn nhà, vừa trú mưa, vừa bàn bạc giá tiền thu mua nhà với người ta, chưa được mười phút thì nhà đã dột.

Khi ấy, đối diện với hoàn cảnh nghèo túng như thế, anh lại không hề có cảm giác gì đặc biệt. Anh chỉ muốn giải tỏa nơi này, giúp cho người ở đây có một khoản tiền và một căn nhà mới, cũng xem như một việc đáng mừng.

Đó thực sự là một việc đáng mừng, khi ấy những người dân nghèo kia đều như trúng số độc đắc, sung sướng khôn nguôi.

Thế nhưng, đến bây giờ anh mới biết, Cảnh Hảo Hảo đã phải sống trong hoàn cảnh túng quẫn như thế suốt hai năm ròng.

Căn nhà mà cô sống, e rằng giờ đã biến thành một tòa cao ốc chọc trời. Anh chỉ không rõ, nơi cô ở trước đây, có phải cửa cũng không đóng được, cửa sổ cũng vỡ hết kính không? Liệu khi trời đổ mưa, nhà có dột, chăn có ướt đẫm khiến cô khó lòng yên giấc không?

Một cô gái xinh đẹp, nhu mì nhường ấy… Rốt cuộc đã sống sót trong hoàn cảnh khắc nghiệt đó thế nào?

Tên Thẩm Lương Niên luôn miệng nói sẽ lấy cô làm vợ kia đã chứng kiến toàn bộ quá khứ khốn khó của cô, ấy vậy mà sau này vẫn nhẫn tâm phản bội cô sao?

Phải rồi… Sao anh lại để Thẩm Lương Niên đi như thế được? Anh nên hỏi anh ta, khi anh ta đạt đến đỉnh điểm vui sướng khi quấn quýt bên Kiều Ôn Noãn, có từng nghĩ đến Cảnh Hảo Hảo đã vì anh ta mà chịu biết bao khổ sở hay không?

Tên đàn ông kia sao xứng đáng với một Cảnh Hảo Hảo đã vượt qua trăm nghìn đắng cay như thế?

Sống đến ngần này tuổi đầu, một Lương Thần vốn luôn tin đàn ông không dễ rơi lệ, lại đỏ hoe cả mắt.

"Tổng Giám đốc? Anh có cần đặt cơm không ạ?"

Giọng nói ngọt ngào của thư ký truyền đến từ bên ngoài cửa văn phòng khiến Lương Thần bừng tỉnh.

Anh ngẩng đầu lên.

Thư ký tức thì ngây người ngoài cửa khi thấy mắt sếp đỏ hoe, thậm chí còn có lấp loáng ánh nước.

Sếp lớn thần thánh không gì không làm được, mình đồng da sắt, uy nghiêm, oai hùng trong lòng cô giờ lại đang khóc ư?

Tuy vậy, không hổ là thư ký của Lương Thần, cô nàng đã nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh, điềm nhiên như không hề nhìn ra sự khác thường của Lương Thần, chỉ khẽ nhắc lại lần nữa: "Đã đến giờ cơm trưa rồi, anh có cần đặt cơm không ạ?"

Lương Thần gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Không cần đâu."

Ngừng một chút, anh mới đứng dậy, lấy chìa khóa và điện thoại trên bàn, dặn: "Hủy bỏ tất cả lịch trình chiều nay của tôi, tôi có việc bận bên ngoài."