Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 191: Khó chịu (7)

Editor: Nguyetmai

Cô nhóc này đang xấu hổ đây mà!

Lương Thần đi lên tầng hai, không vào phòng ngủ mà đi thẳng vào phòng sách.

Anh nhập mật mã, mở két bảo hiểm ở bên cạnh bàn làm việc ra.

Đồ đạc bên trong ít đến đáng thương, trong đó có một cái hộp hình vuông, anh cầm nó lên, mở ra, bên trong là chiếc đĩa lưu lại hình ảnh mây mưa của anh và Cảnh Hảo Hảo. Anh đóng hộp lại, cất nó vào lại két bảo hiểm chung với những món đồ liên quan đến tuổi thơ của Cảnh Hảo Hảo mà anh mang từ quê cô về.

Khóa tủ lại, anh mở máy tính, xem qua hộp thư của công ty, thấy bên trong có rất nhiều email cần anh phê duyệt từ các quản lí cấp cao của công ty, bèn xử lí từng cái một.

Khi giải quyết mọi việc xong xuôi đã mười một giờ, Lương Thần chuẩn bị tắt máy tính thì trượt tay, nhấp mở một đường link, quảng cáo lập tức nhảy ra.

Trên đó có một dòng chữ đỏ vô cùng chói mắt: Khi bạn đem lòng yêu một người, bạn sẽ nhận ra mình luôn muốn lấy lòng cô ấy….

Đó là quảng cáo cho ngày Thất Tịch của một cửa hàng bán hoa hồng.

Trước kia, anh đã từng thấy nó, lại không có cảm giác gì nhiều, nhưng giờ đây, khi đọc được dòng chữ này, anh cảm giác như có một dòng điện chạy khắp toàn thân.

Ngón tay đang định tắt cửa sổ quảng cáo lập tức khựng lại, ánh mắt dán chặt lên dòng chữ kia. Khi bạn đem lòng yêu một người, bạn sẽ nhận ra mình luôn muốn lấy lòng cô ấy….

Tối nay, mình cứ nghĩ phải làm sao để Cảnh Hảo Hảo vui… Theo như câu này, lẽ nào…

Nghĩ đến đây, Lương Thần liền đứng bật dậy khỏi ghế.

Vì hành động của anh quá nhanh, chiếc ghế phía sau bị anh đụng ngã xuống sàn vang lên một tiếng "ầm" thật lớn.

Dì Lâm ở dưới lầu nghe thấy tiếng động vội vàng chạy lên gõ cửa phòng sách.

Lương Thần vẫn đang đứng đó nhìn chằm chằm dòng chữ trên màn hình máy tính, nghe tiếng gõ cửa lập tức nhanh tay tắt máy!

Anh nghĩ lung tung gì chứ, chỉ là một câu thoại quảng cáo, anh căng thẳng để làm gì? Lương Thần nhíu chặt chân mày, đi vòng qua bàn sách ra khỏi phòng, không nhìn dì Lâm mà đi thẳng vào phòng ngủ.

Anh mở cửa ra đã thấy Cảnh Hảo Hảo đang say ngủ trên chiếc giường lớn.

Cửa ban công chưa đóng, gió đêm từ bên ngoài thổi vào mang theo chút hơi lạnh. Anh bước đến đóng cửa sổ, kéo rèm, quay trở vào tắt đèn phòng ngủ, rồi mới đi tắm rửa. Tắm xong, anh lên giường, ôm Cảnh Hảo Hảo vào lòng theo thói quen.

Ánh đèn ngủ vàng nhạt chiếu lên người cô khiến làn da cô trông càng thêm mượt mà, những viên đá anh mua nằm gọn trên cổ tay cô, cơ thể còn tỏa ra hương thơm thoang thoảng khiến cho Lương Thần vừa tắm rửa thoải mái xong lại lập tức nóng bừng cả người. Tay anh không nghe lời mà vuốt ve làn da cô.

Anh vuốt ve nhẹ nhàng và chậm rãi, mang theo chút cẩn thận che chở như sợ rằng, chỉ cần mình bất cẩn một chút thôi sẽ đánh thức cô ngay vậy.

Nhưng càng làm như vậy, anh lại càng khó chịu.

Khi anh định buông cô ra, vào phòng tắm xối nước lạnh thì cô gái trong lòng lại khẽ hừ một tiếng.

Tiếng của cô rất khẽ nhưng trong đêm tối tĩnh mịch lại nghe được rất rõ ràng. Anh cúi xuống, thấy dáng vẻ tuy say ngủ nhưng vẫn tràn đầy quyến rũ của cô.