Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 192: Khó chịu (8)

Editor: Nguyetmai

Cô vốn đang chìm trong giấc mộng lại có phản ứng với anh.

Trong hơn hai tháng ở bên cạnh anh, Cảnh Hảo Hảo và anh từng quấn quýt vô số lần nhưng lúc nào cô cũng im lặng gồng mình chịu đựng, vậy mà trong lúc ngủ say, cô lại có phản ứng.

Anh biết rõ lúc này cô còn đang mơ mơ màng màng nên mới có phản ứng với mình nhưng anh vẫn vui mừng khôn xiết, lập tức mất khống chế, trở mình hôn xuống môi cô….

***

Đây là lần đầu tiên Cảnh Hảo Hảo làm chuyện này với Lương Thần mà không cắn môi, cũng không túm chặt khăn trải giường, thậm chí cơ thể cũng không cứng ngắc, vì vậy, sau khi kết thúc, ôm cô nằm trên giường, Lương Thần cảm thấy toàn thân vẫn trong trạng thái cực kỳ hưng phấn.

Cảnh Hảo Hảo nằm trong lòng anh, không biết lúc nãy có từng thức dậy hay không nhưng giờ đây cô lại càng say giấc nồng.

Lương Thần nhìn khuôn mặt xinh xắn của Cảnh Hảo Hảo rất lâu, nhìn thế nào cũng không thấy chán.

Giả sử anh và cô chưa bao giờ gặp gỡ, anh vĩnh viễn không biết được, trên đời này có người có thể khiến anh nhìn mãi không chán như cô vậy.

Lương Thần không biết mình đã ngắm Cảnh Hảo Hảo bao lâu, câu nói anh đọc được trong phòng sách lại đột nhiên hiện lên trong đầu: Khi bạn đem lòng yêu một người, bạn sẽ nhận ra mình luôn muốn lấy lòng cô ấy….

Anh không kiềm được nhíu mày, sau đó cúi đầu xuống, kề sát tai cô hỏi nhỏ: "Hảo Hảo, tôi đang lấy lòng em sao?"

"Sao tôi lại phải lấy lòng em chứ?"

"Hử? Nhóc con, sao không lên tiếng?"

Biết rõ cô đang say ngủ không thể trả lời nhưng anh vẫn tiếp tục hỏi: "Hảo Hảo, lẽ nào tôi đã yêu em rồi?"

Khi buột miệng nói ra câu này, toàn thân anh lập tức hóa đá.

Sao anh lại đặt câu hỏi như vậy?

Yêu Cảnh Hảo Hảo ư?

Chân mày anh nhíu chặt lại.

Anh nhớ ngày trước người nhà họ Lương thấy anh mãi không có bạn gái, ai ai cũng ra sức hối thúc. Lúc ấy, anh chỉ bình tĩnh ngồi đó, mặc cho họ luân phiên ra trận, đợi họ nói đến khi không còn hơi sức, anh mới lên tiếng: "Trước khi gặp được người tốt nhất, con thà cô đơn một mình cả đời…"

Vậy là anh cứ thế cô đơn chờ đợi người tốt nhất của anh.

Lần đầu gặp Cảnh Hảo Hảo, anh không hề nghĩ đây là người tốt nhất mà anh đang tìm, anh cho rằng mình chỉ bị cô gái này mê hoặc mà thôi, cho nên, anh muốn có được cô. Nhất là khi biết được chuyện Thẩm Lương Niên đã phản bội cô suốt hai năm, anh càng thêm kiên định với suy nghĩ này của mình.

Tuy vậy, anh không hề nghĩ mình hành động khác thường như vậy có nghĩa là gì.

Giờ đây…

Đêm rất khuya, xung quanh cũng rất yên ắng, Lương Thần nằm đó, lắng nghe tiếng thở khẽ khàng của Cảnh Hảo Hảo, không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Một câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu anh không ngừng, đó là… Cảnh Hảo Hảo là người tốt nhất, có thể phá tan cuộc đời cô độc này của anh sao?