Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 204: Cắt đứt quan hệ (7)

Editor: Nguyetmai

Lương Thần chưa bao giờ nói nhiều như thế.

Lúc không nổi giận, giọng nói của anh lại rất êm tai.

Anh nhấn nhá từng chữ rõ ràng, có lẽ là vì sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh, giọng anh mang đậm dấu ấn thành phố ấy, chất giọng uyển chuyển, mượt mà.

Cuối cùng, anh nói: "Hảo Hảo, em biết đấy, tôi chỉ có một điều kiện thôi, đó chính là em phải nhớ kỹ điều mà em đã từng hứa với tôi."

Cảnh Hảo Hảo biết Lương Thần đang ám chỉ điều gì. Đó chính là cắt đứt mọi quan hệ với Thẩm Lương Niên.

Mất đi Thẩm Lương Niên, cô thật sự rất đau khổ. Sau này, cô còn mất cả tự do, suốt ngày bị nhốt trong một biệt thự, cô đơn biết nhường nào. Bây giờ, anh cho cô ra ngoài, có thể đi chơi với bạn bè, có thể đi làm, có thể sống như một người bình thường, lòng cô thật sự nhen nhóm chút mong đợi.

Dẫu sao, ai trên thế giới này mà không khao khát tự do? Nhưng cô không xác định được lời anh nói là thật hay giả nên Cảnh Hảo Hảo không kiềm được lén ngước mắt quan sát Lương Thần.

Dáng vẻ anh thật sự xuất sắc đến không thể diễn tả thành lời. Cho dù giờ đây anh đã thu lại hết khí chất thường ngày nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được sự kiêu ngạo, cao quý. Ai cũng không kiềm lòng được dừng chân trước cái đẹp, dù Cảnh Hảo Hảo có ấn tượng xấu về Lương Thần nhưng vẫn phải ngước nhìn anh thêm mấy lần.

Nào ngờ, Lương Thần cũng đúng lúc cúi đầu nhìn cô, hai người mắt đối mắt nhìn nhau. Lương Thần khựng lại rồi cười phá lên: "Hay nhỉ, Hảo Hảo, không ngờ em lại nhìn lén tôi cơ đấy!"

Cô không khỏi đỏ mặt vì lời nói của anh, theo bản năng quay lưng trốn anh. Ai dè, Lương Thần lại nhanh chân hơn, xoay người đè lên trên người cô, áp lấy môi cô: "Nhìn lén tôi mà còn muốn trốn à?", dứt lời, anh hôn cô thật sâu.

Anh vừa hôn cô vừa nghĩ: Cô gái Cảnh Hảo Hảo này quả thật chính là kỳ tích trong thế giới của anh. Cô có thể khiến anh tức giận tới mức muốn phá hủy cả thế giới nhưng cũng dễ dàng khiến anh vui sướng tột cùng chỉ bằng một câu nói bâng quơ.

***

Cùng lúc đó, trong bệnh viện nhân dân thành phố Giang Sơn.

Kiều Ôn Noãn thức trắng đêm chăm sóc Thẩm Lương Niên, mãi tới hơn ba giờ sáng mới ngủ thiếp đi. Nghe thấy tiếng hít thở dần đều đặn của Kiều Ôn Noãn, Thẩm Lương Niên mới chậm rãi mở mắt ra. Bầu trời đêm ngoài cửa sổ đen như mực, không một vì sao.

Thẩm Lương Niên giơ bàn tay từng bị ghim kim của mình lên, nhìn thấy chiếc hộp gấm màu đỏ, cảm thấy tim mình như bị đâm thấu bằng một con dao sắc nhọn.

Thì ra Tiểu Noãn đã lừa anh… Hảo Hảo đã từng đến đây nhưng cô ấy lại nói là không đến…

Không phải anh không biết vì sao Tiểu Noãn nói như thế, cô ấy sợ anh không quên được Hảo Hảo, cố chấp ôm hy vọng, nhưng dù Hảo Hảo chưa từng đến đây, anh vẫn không thể nào quên được cô. Anh biết rõ việc cô trả chiếc nhẫn này cho anh có nghĩa gì.

Mười năm… Anh và cô đồng cam cộng khổ suốt mười năm, cô cứ như thế muốn cắt đứt quan hệ với anh sao? Giữa anh và cô còn quá nhiều điều không rõ ràng, anh phải tìm cô hỏi cho ra lẽ.

Thẩm Lương Niên nhẹ nhàng xốc chăn lên, cẩn thận xuống giường, cầm lấy áo khoác và di động của mình rồi rời khỏi phòng bệnh.