Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 207: Không gặp (3)

Editor: Nguyetmai

Lương Thần không chờ Cảnh Hảo Hảo đáp, ra lệnh luôn: "Giống tôi, đổi cà phê thành sữa tươi là được."

Dì Lâm nghe lời dặn, nhanh nhẹn quay đi, không lâu sau đã gọi người mang bữa sáng lên cho Cảnh Hảo Hảo.

Lúc này, Cảnh Hảo Hảo nào có tâm trạng để ăn, trong lòng cô đều ngập tràn hình ảnh Thẩm Lương Niên bệnh nặng còn đứng chờ ngoài cổng. Cô cầm thìa khuấy cháo nhưng suốt một lúc lâu cũng không ăn nổi miếng nào.

Lương Thần cầm một miếng sandwich lên, vừa ăn vừa nhìn lướt qua cô hỏi: "Không hợp khẩu vị sao?"

"Không phải."

Cảnh Hảo Hảo lắc đầu, cố cắn một miếng. Miếng sandwich kẹp phô mai đã cho vào miệng nhưng cô lại không cảm thấy ngon.

Lương Thần dùng xong bữa sáng với tốc độ như thường ngày, thấy phần ăn trước mặt Cảnh Hảo Hảo gần như nguyên vẹn, anh thoáng nhíu mày: "Dì Lâm, dọn hết mấy thứ này xuống đi, làm lại một phần khác cho Hảo Hảo."

"Không cần đâu."

Cô cản bàn tay định dọn thức ăn xuống của dì Lâm và người giúp việc, cầm thìa múc cháo ăn vội, mặc kệ là ngon hay dở.

Lương Thần không đi làm ngay sau khi ăn xong bữa sáng như mọi hôm, lại thảnh thơi ngồi trên ghế dõi theo Cảnh Hảo Hảo ăn từng chút một.

"Ủa? Dự báo thời tiết nói chiều nay mới có mưa, sao mới sáng đã mưa rồi?"

Dì Lâm khẽ nói, dặn người giúp việc đứng cạnh: "Đi kiểm tra xem trong xe cậu Thần có ô chưa!"

"Vâng ạ!"

Người giúp việc khẽ đáp rồi rời đi.

Cảnh Hảo Hảo siết chặt đôi đũa, nhìn bên ngoài cửa sổ. Trời đã bắt đầu đổ cơn mưa rào, trên cửa sổ sát đất dần bám đầy những hạt mưa li ti. Lương Niên còn chưa khỏe hẳn, bây giờ lại dầm mưa? Cảnh Hảo Hảo càng lo lắng như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

"Em ăn ít thế? Sao không ăn tiếp đi?"

Lương Thần ngồi bên cạnh thờ ơ nói, như thể không hề biết lòng cô đang nghĩ gì. Anh lau tay bằng chiếc khăn đã được tiệt trùng, lấy một quả trứng gà lăn trên bàn, lột vỏ rồi đặt vào bát cô: "Ăn trứng gà đi. Em gầy quá, phải bồi bổ thêm mới được."

Cảnh Hảo Hảo ngơ ngác nhìn quả trứng thật lâu, vẫn không nhúc nhích gì.

"Chê trứng luộc nhạt nhẽo à?"

Lương Thần hỏi, quay đầu sai người giúp việc: "Trứng chiên, trứng kho, canh trứng, trứng ngâm nước trà đều làm mỗi thứ một phần rồi mang lên đây."

Người giúp việc vội chạy vào bếp, không lâu sau, các món ăn từ trứng đã được bày ra trước mặt Cảnh Hảo Hảo.

"Trứng kho là món sở trường của đầu bếp nhà chúng ta đấy, em nếm thử xem."

Lương Thần nói rồi đẩy đĩa trứng kho đến trước mặt cô.

Cảnh Hảo Hảo cầm đũa, nhẹ nhàng ăn một miếng nhỏ.

"Cái này cũng không thích à? Thế thì nếm trứng chiên thử xem?"

Bên ngoài, mưa càng lúc càng lớn, tạt vào cửa sổ thủy tinh, vang lên từng tiếng lộp bộp. Cảnh Hảo Hảo không nhịn được quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lương Thần nén cơn giận trong lòng, kiên nhẫn đẩy bát canh trứng đến trước mặt cô: "Tôi không biết em kén ăn đến vậy đấy, thế thì chúng ta đổi sang canh trứng xem…"

Lần này, Lương Thần chưa dứt lời, Cảnh Hảo Hảo đã đứng bật dậy, chiếc ghế đằng sau bị đẩy ra. Mưa lớn thế này, nếu Lương Niên cứ cố ý đứng đợi sẽ không chịu nổi mất!

Nghĩ đến đây, Cảnh Hảo Hảo bèn xoay người, chuẩn bị xông ra ngoài, nhưng cô mới đi được mấy bước, giọng nói lạnh lẽo của Lương Thần đã chậm rãi vang lên đằng sau: "Dì Lâm, lập tức bảo tài xế và người làm vườn đuổi Thẩm Lương Niên đi ngay cho tôi!"