Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 211: Oan gia ngõ hẹp (3)

 Editor: Nguyetmai

Cô ta chớp mắt, quay đầu nhìn Thẩm Lương Niên, nói bằng giọng nũng nịu: "Lương Niên, chúng ta vào tiệm trang sức kia xem thử đi!"

Thẩm Lương Niên gật đầu không chút nghi ngờ.

***

Nhân viên trong tiệm trang sức mặc trang phục tao nhã, tóc búi cao để lộ khuôn mặt duyên dáng, thấy Cảnh Hảo Hảo và Phương Lộ đi vào, nhẹ giọng dẫn hai người đi dạo quanh quầy hàng.

Cuối cùng, Phương Lộ chọn một dây chuyền với mặt đá quý màu lam. Trong khi nhân viên đang giúp cô ấy đeo thử, một giọng nói có vẻ ngạc nhiên vang lên từ đằng sau: "Đạo diễn Phương?"

Cảnh Hảo Hảo và Phương Lộ quay lại, thấy Kiều Ôn Noãn kéo tay Thẩm Lương Niên, tươi cười rạng rỡ đi tới.

Ban đầu Thẩm Lương Niên không phát hiện người trong cửa hàng là Cảnh Hảo Hảo, khi nghe Kiều Ôn Noãn gọi đạo diễn Phương thì anh mới ngẩng đầu lên, đang định mở lời chào lại thấy Cảnh Hảo Hảo đang đứng ngay bên cạnh.

Cảnh Hảo Hảo cũng không ngờ sẽ gặp anh và Kiều Ôn Noãn nên sững người nhìn anh hồi lâu, sau đó tầm mắt lại nán lại trên bàn tay đang níu lấy tay anh của Kiều Ôn Noãn. Dù chỉ nhìn lướt qua, cô cũng vội nhanh chóng cúi đầu như vừa thấy cái gì chói mắt lắm.

Phương Lộ không biết chuyện Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên đã chia tay, giờ đột nhiên thấy Kiều Ôn Noãn kéo Thẩm Lương Niên đi tới, cô ấy cũng ngây ra như phỗng.

Cả ba người đều im lặng không nói trong chốc lát, chỉ mỗi mình Kiều Ôn Noãn vẫn bình chân như vại đứng trước mặt Phương Lộ và Cảnh Hảo Hảo như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên nói: "Đạo diễn Phương, không ngờ lại gặp chị ở đây."

Nói rồi, cô ta lại dời mắt sang Cảnh Hảo Hảo: "Thật trùng hợp, cô Cảnh cũng ở đây à?"

Phương Lộ đã trải qua biết bao sóng to gió lớn nên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười với Kiều Ôn Noãn: "Ôn Noãn, Giám đốc Thẩm, đã lâu không gặp."

"Đúng là đã lâu không gặp, gần đây tôi không nhận bộ phim nào hết nên không có cơ hội liên lạc với mọi người, không ngờ hôm nay chúng ta lại gặp nhau ở đây. Lát nữa hai người có rảnh không? Tôi mời mọi người uống trà chiều nhé!"

Cô ta kéo tay Thẩm Lương Niên, giọng trong trẻo.

Thẩm Lương Niên cảm nhận được cô ta đang ôm chặt lấy tay mình nên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo, mỉm cười rút tay khỏi tay Kiều Ôn Noãn.

Kiều Ôn Noãn nhìn bàn tay trống không của mình, nụ cười tắt dần nhưng lại ra vẻ như không quan tâm, nói với Phương Lộ: "Đạo diễn Phương, chị chọn viên sapphire này à? Thật tinh mắt! Chị đeo thử xem, chắc chắn sẽ đẹp lắm!"

Nói rồi, cô ta đến trước quầy, nhìn quanh một lát, cuối cùng bị thu hút bởi một chiếc vòng cổ kim cương xinh đẹp.

Cô ta biết chiếc vòng này, Cảnh Hảo Hảo cũng đang đeo một chiếc tương tự do Thẩm Lương Niên mua tặng hồi năm ngoái, không ngờ đã lâu như thế rồi mà nó vẫn còn hàng.

Gần đây, Thẩm Lương Niên bi quan như thế, cô cho rằng đều là vì anh chưa hết hy vọng với Cảnh Hảo Hảo mà thôi.

Ngày nào anh chưa thể buông tay, ngày đó cô vẫn chưa thể yên lòng. Nay tình cờ gặp lại Cảnh Hảo Hảo, chi bằng nhân cơ hội này diễn một vở kịch để khoảng cách giữa Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên càng lúc càng xa!

Nghĩ đến đây, Kiều Ôn Noãn lập tức mỉm cười chỉ vào chiếc vòng cổ kim cương kia, nói với nhân viên: "Phiền cô cho tôi xem chiếc vòng cổ này."