Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 229: Ảnh tự sướng (5)

Editor: Nguyetmai

"Khỉ gió…"

Tòng Dung khẽ chửi thề, hỏi: "A Thần, sao cậu không nói cho mẹ cậu biết chuyện của Cảnh Hảo Hảo? Không lẽ cậu chỉ vui chơi qua đường với cô ấy thôi sao? Cô gái đó đã đáng thương lắm rồi, cậu còn làm vậy nữa."

"Cảnh Hảo Hảo đâu phải động vật trong sở thú, không cần bị mấy người họ vây xem."

***

Khi Lương Thần về đến biệt thự đã là hai giờ sáng, cả tòa biệt thự chìm trong bầu không khí tĩnh lặng như tờ. Anh lên lầu, đưa thuốc mỡ cho dì Lâm rồi đi tắm rửa.

Lúc anh tắm xong, dì Lâm đã rời đi, phòng ngủ càng không một tiếng động.

Anh lau khô tóc rồi nằm xuống cạnh Cảnh Hảo Hảo, bất giác nhớ đến câu hỏi của Tòng Dung.

Sao cậu không nói cho mẹ cậu biết chuyện của Cảnh Hảo Hảo?

Thật ra, không phải anh không muốn nói mà là vì lòng tôn trọng. Anh thầm nhủ, cả đời này, nếu anh quyết định ra mắt ai đó cho người nhà mình thì đó chắc chắn là người anh sẽ cưới về làm vợ.

Như câu slogan quảng cáo vào lễ Thất Tịch lần trước, có lẽ anh đã yêu Cảnh Hảo Hảo, nhưng vì tình yêu vẫn còn quá xa lạ với anh nên anh chưa dám khẳng định rằng mình đã yêu cô.

Huống hồ, Cảnh Hảo Hảo cũng không muốn lấy anh…

Anh quay đầu nhìn cô. Cô ngủ say, mặt hơi đỏ vì men rượu, khóe môi còn khẽ nở nụ cười. Anh không khỏi nhớ đến lúc cô hôn mê bất tỉnh, luôn miệng gọi tên Thẩm Lương Niên.

Bỗng nhiên, anh rất muốn biết, cô đã nghĩ về chuyện gì liên quan đến Thẩm Lương Niên. Đêm đã khuya nhưng anh vẫn không chút buồn ngủ, ngắm nhìn cô hồi lâu, không cầm lòng lấy điện thoại ra.

Anh nhớ hình nền điện thoại của cô là ảnh tự sướng của cô cùng với Thẩm Lương Niên.

Anh cầm điện thoại, khẽ tiến lại gần, ôm Cảnh Hảo Hảo vào sát ngực mình, điều chỉnh khoảng cách thích hợp, chụp một tấm cùng cô.

Vì không canh được góc chụp nên tấm ảnh bị thiếu mất nửa mặt cô. Anh lại canh góc chụp thêm vài tấm nữa rồi mới chọn ra một tấm đặt làm ảnh nền màn hình khóa.

Anh khóa rồi mở điện thoại nhiều lần, chỉ để ngắm hình chụp cùng của anh và cô. Vẻ khó chịu giữa mày anh dần dịu dàng hẳn, thậm chí, cuối cùng, anh còn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm tấm hình của hai người.

Không biết đã trôi qua bao lâu, Cảnh Hảo Hảo nằm trong lòng anh bỗng cựa quậy. Lương Thần quay sang, thấy mặt cô đỏ ửng lạ thường, trán đầy mồ hôi.

Anh vội bỏ điện thoại xuống, khẽ chạm vào, phát hiện trán cô nóng rẫy, anh sợ hãi vội gọi điện sai dì Lâm gọi bác sĩ.

Cảnh Hảo Hảo lên cơn sốt cao, không chịu nằm yên, cứ vừa khóc vừa quấy, chiếc khăn anh đặt trên trán bị cô lấy xuống liên tục. Cuối cùng, anh đành ôm ghì lấy cô, lại bị cô đấm đá túi bụi.

Tuy đang bệnh nhưng cô vẫn rất mạnh, Lương Thần bị đánh khẽ khẽ hừ thành tiếng, vỗ lưng cô: "Hảo Hảo? Hảo Hảo?"

Cô sốt đến không biết gì, mơ màng mở mắt rồi lại nhắm mắt, sau đó tựa vào vai anh, khó chịu khóc nức nở. Lòng anh như lửa đốt, cầm điện thoại thúc giục ba bốn cuộc liền, bác sĩ mới tới nơi.