Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 230: Xin nghỉ phép bá đạo (1)

Editor: Nguyetmai

Bệnh của Cảnh Hảo Hảo không quá nghiêm trọng, chỉ vì cảm lạnh nên sốt, đấm đá một hồi cũng yên tĩnh trở lại.

Người đang sốt cao dễ thấy nóng, hay đạp chăn, Lương Thần thức trắng đêm, liên tục đắp lại chăn cho cô.

Đến hơn năm giờ sáng, cô mới dần hạ sốt, ngủ thiếp đi.

***

Lúc Cảnh Hảo Hảo tỉnh dậy đã hơn bốn giờ chiều.

Cô mở mắt ra, đầu óc vẫn còn hơi mơ màng, nhìn mặt trời ngoài cửa sổ hồi lâu, thấy hơi kỳ lạ, xem đồng hồ mới phát hiện đã là buổi chiều, cô vội vén chân bật dậy.

Chết rồi… Hôm nay, cô có đến mấy cảnh quay, hơn nữa, đều là cảnh diễn với nhân vật chính, vậy mà cô không đến…

Cô hoảng hốt chạy ra phòng ngủ, đúng lúc gặp dì Lâm đang ở bên ngoài.

"Cô Cảnh, cô tỉnh rồi à?"

"Điện thoại đâu? Tôi phải gọi cho đoàn phim."

"Sáng nay, cậu Thần đã dùng điện thoại cô gọi xin nghỉ phép giúp rồi. Cô đột nhiên bị sốt, làm loạn đến mức cả hôm nay cậu Thần không thể đến công ty. Cậu ấy mới vào phòng sách họp bằng video call rồi."

Dì Lâm mỉm cười giải thích.

Bây giờ cô mới nhớ ra, hình như đêm hôm qua cô sốt cao, có một người luôn ở bên chăm sóc, không ngừng lau mồ hôi trên mặt, trên người cô…

Cô cứ tưởng là mơ, hóa ra đều là thật à? Hơn nữa, đều do Lương Thần làm nữa chứ.

Nghĩ đến một người vừa cao ngạo vừa ngang ngược như Lương Thần lại chăm sóc cô từng li từng tí một, tim cô bỗng đập thình thịch, bất giác liếc nhìn phòng sách.

Dì Lâm thấy phản ứng của cô, mím môi cười nói: "Cô Cảnh, cả ngày nay cô chưa ăn gì. Mau đi rửa mặt đi, tôi dặn người múc cháo sẵn cho cô."

***

Cơn sốt của Cảnh Hảo Hảo đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, ngày hôm sau cô đã khỏe hẳn.

Lương Thần đi làm, còn cô đến đoàn phim.

Cảnh Hảo Hảo vừa đến đoàn phim, chưa kịp trang điểm thì đạo diễn đã đi tới, ném điện thoại đến trước mặt cô: "Cảnh Hảo Hảo, cô kiêu ngạo thật đấy, nói không đến là không đến. Đoàn phim đều bị cô quay mòng mòng. Cô có biết đã làm trễ bao nhiêu tiến độ công việc của chúng tôi không? Những minh tinh lớn chuẩn bị xong phải đợi cô hơn một tiếng đồng hồ đấy!"

Cô ngây người rồi mới cầm điện thoại lên, thấy dòng tin nhắn được gửi từ số điện thoại mình: Hôm nay không đến đoàn phim.

Chỉ sáu chữ ngắn gọn, đơn giản, súc tích.

Cảnh Hảo Hảo vừa nhìn đã biết ngay là phong cách của Lương Thần. Hóa ra việc xin nghỉ phép mà dì Lâm nói hôm qua là như thế này.

Từ trước đến nay, trong thế giới của Lương Thần, chỉ có người khác xoay quanh anh nên dù có xin nghỉ phép, anh cũng xin một cách bá đạo như vậy.

Nhưng cô đâu phải anh, cô là Cảnh Hảo Hảo, là người vô hình trong giới showbiz, hơn nữa, dù có là diễn viên nổi tiếng đến đâu cũng không dám xin nghỉ phép như thế!

Không đúng, không đúng! Thế này đâu gọi là xin nghỉ phép, ngay cả lý do cũng không viết. Kiểu gì cũng nên viết thêm là bị bệnh chứ… Đây rõ ràng là thông báo mà thôi!

Cô vội đứng dậy, đỏ mặt nói: "Xin lỗi ạ! Hôm qua tôi bị bệnh, hôn mê bất tỉnh, là bạn tôi xin nghỉ phép giúp."

"Cảnh Hảo Hảo, cô tưởng đoàn phim là nhà cô à, muốn làm gì thì làm, không đến là không đến? Nếu cô không muốn quay thì đừng quay nữa!"

Đạo diễn không quan tâm trong phòng có bao nhiêu người, trách mắng cô không nương tay, nói xong, ông ta cầm điện thoại rồi bỏ đi.