Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 234: Xin nghỉ phép bá đạo (5)

Editor: Nguyetmai

Lương Thần nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ rồi mà Cảnh Hảo Hảo vẫn chưa về nhà?

Anh hỏi dì Lâm để nắm tình hình rồi cúp máy.

Anh mặc áo khoác, cầm chìa khóa xe đi thẳng xuống lầu, chuẩn bị ra ngoại thành đón cô.

Vừa ra khỏi thang máy, anh lại nghe thấy tiếng ồn ào ở quầy lễ tân dưới tầng một.

"Xin lỗi cô, cô không được vào đâu ạ!"

"Thật sự rất xin lỗi, chưa có lệnh của Tổng Giám đốc, cô không thể gặp anh ấy."

"Có chuyện gì thế?"

Lương Thần bước đến.

"Tổng Giám đốc Lương."

Ba cô gái ở quầy lễ tân nhìn thấy anh, lập tức cung kính cúi chào, sau đó chỉ vào cô gái trước mặt, nói: "Tổng Giám đốc Lương, cô ấy nói muốn gặp anh."

Anh quay đầu sang, thấy người đến là Kiều Ôn Noãn, liền nhíu mày: "Sao cô lại ở đây?"

Kiều Ôn Noãn hơi thấp thỏm, ánh mắt cũng có vẻ bối rối như đang lo lắng điều gì, vừa thấy Lương Thần, không màng đến mọi người xung quanh, mở miệng nói thẳng: "Tổng Giám đốc Lương, tôi có chuyện riêng muốn nói với anh."

"Chuyện riêng?"

Nếu không có Cảnh Hảo Hảo, anh cũng không nhớ nổi Kiều Ôn Noãn là ai. Anh không có thiện cảm gì với cô ta, nghe thấy thế liền bật cười: "Cô Kiều, cô thật biết nói đùa, Lương Thần tôi không nhớ chúng ta quen thân đến mức có chuyện riêng để nói cơ đấy."

Nếu là người khác, nghe thấy giọng điệu này của anh ắt đã rút lui, nhưng Kiều Ôn Noãn vẫn đứng im tại chỗ, nhìn vào mắt anh, bất chấp nói: "Tôi dám bảo đảm chuyện tôi sắp nói, anh hẳn sẽ rất hứng thú."

"Chỉ cần là chuyện từ miệng cô, tôi đều không có hứng thú."

Lương Thần không nể mặt liếc cô ta, nói với cô lễ tân bên cạnh: "Tiễn cô Kiều ra khỏi đây." Dứt lời, anh rời khỏi tòa nhà công ty.

Kiều Ôn Noãn định đuổi theo anh nhưng bị lễ tân ngăn lại: "Thưa cô, mời cô đi cho!"

Cô ta nhìn bóng lưng anh, sốt ruột buột miệng nói thẳng: "Nếu tôi đến tìm anh nói chuyện của Cảnh Hảo Hảo thì sao? Lẽ nào anh cũng không quan tâm? Anh không muốn biết cô ta đang ở đâu, cùng với ai sao?"

Mấy câu hỏi của Kiều Ôn Noãn khiến Lương Thần lập tức dừng bước.

Anh đứng quay lưng về phía cô ta hồi lâu mới quay đầu nhìn lễ tân ra hiệu rồi chỉ vào một phòng họp ở tầng một, nói với Kiều Ôn Noãn: "Đi theo tôi!"

Sau đó, anh vào phòng họp trước, không quan tâm cô ta có đi theo mình hay không.

Vào phòng họp, anh cũng không mời cô ta ngồi, vẻ mặt lạnh lùng hỏi thẳng: "Cảnh Hảo Hảo hiện đang ở đâu?"

"Quả nhiên anh cũng đang tìm Cảnh Hảo Hảo, tôi biết ngay…" Kiều Ôn Noãn mỉa mai cười vài tiếng, khóe mắt bỗng ươn ướt: "Tôi biết ngay là như vậy mà…"

Nhưng Lương Thần không có tâm trạng nghe cô ta nói nhảm, mất kiên nhẫn hỏi tiếp: "Cô mới nói Cảnh Hảo Hảo đang ở cùng người khác, là ai? Thẩm Lương Niên?"

"Chuyện gì Tổng Giám đốc Lương cũng đoán được, hà cớ gì phải hỏi tôi?"

Kiều Ôn Noãn yếu ớt lùi về sau hai bước, dựa vào vách tường của phòng họp, nước mắt rơi lã chã như gặp phải chuyện gì đau lòng và tuyệt vọng lắm.