Editor: NguyetmaiCảnh Hảo Hảo ngơ ngác đứng đó hồi lâu mới tùy tiện cất bước về một hướng mà chính cô cũng không biết rõ.Không biết đã đi bao lâu, hai chân cô bắt đầu tê rần. Màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, gió tuyết càng lúc càng dày đặc. Khi cô không thể đi nổi nữa, một chiếc xe bỗng dừng lại bên cạnh cô.Cô lùi về sau một bước, quay đầu, thấy cửa xe mở ra, tài xế thuộc biệt thự của Lương Thần bước xuống, cung kính đi đến trước mặt cô: "Cô Cảnh, tôi đến đón cô về nhà."***Điều hòa trong xe mở đến mức lớn nhất, nhanh chóng khiến cô toát mồ hôi, nhưng hơi ấm lại không cách nào chạm đến trái tim lạnh giá của cô.Cô nhìn bông tuyết càng lúc càng nặng hạt bên ngoài cửa sổ, lại nhớ đến tấm ảnh nhận được ban nãy, nước mắt không kìm được tràn khóe mi.Vết thương trong lòng vốn đã phải chai lì theo thời gian, nhưng sao cô vẫn cứ đau đớn khôn nguôi.Cô bỗng nhớ đến lời Thẩm Lương Niên từng nói với mình, "Hảo Hảo, Thẩm Lương Niên anh dùng tính mạng để thề, nếu có ngày anh phụ lòng em, anh nhất định bị trời đánh". Đêm đó, nơi phim trường xa xôi, hoang vắng, dưới ánh sao lấp lánh, ánh mắt anh nhìn cô tràn đầy sự nghiêm túc, trịnh trọng. Lúc đó, cô đã tin rằng, sự tốt đẹp ấy sẽ vĩnh hằng như vì sao trên bầu trời kia, nhưng đến giờ cô mới bẽ bàng nhận ra, tất cả chỉ là thoáng qua, le lói rồi lại vụt tắt như sao băng.Hôm ấy, nhận được tin nhắn của Thẩm Lương Niên, ngỡ rằng rốt cuộc mình cũng có thể thoát ly bể khổ, cô đã kích động và háo hức đến thế, nào ngờ, bể khổ chưa kịp thoát, trái tim cô đã chồng chất vết thương.Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng đặt tay lên cửa sổ, hơi ấm trên ngón tay cô xuyên qua kính xe khiến tuyết đọng bên ngoài nhanh chóng tan thành nước rồi trượt xuống.Ngón tay cô khẽ ve vuốt lớp kính xe hồi lâu, lẩm bẩm: "Cảm ơn anh đã để em mừng hụt một phen!"***Xe chậm rãi dừng lại trước biệt thự.Cảnh Hảo Hảo nhìn nơi mình đã sinh sống suốt mấy tháng qua, trong đêm tuyết rơi, tòa biệt thự xa hoa xinh đẹp đến nao lòng, tựa như tòa lâu đài tráng lệ được miêu tả trong cổ tích.Cô xuống xe, nhìn đèn treo tường theo phong cách Châu Âu trước cửa bỗng có cảm giác như tất cả những gì vừa xảy ra chỉ như một cơn ác mộng, cô chưa bao giờ có ý định rời khỏi nơi này."Cô Cảnh, bên ngoài rất lạnh, mau vào trong thôi!"Tài xế mở cửa cho cô, cung kính nói.Cảnh Hảo Hảo gật đầu, cất bước vào nhà.Dì Lâm nhìn thấy cô liền vui vẻ tiến đến, ân cần lấy dép ra cho cô thay: "Cô Cảnh, cuối cùng cô cũng về rồi."Cô cười với dì Lâm: "Xin lỗi, để dì phải lo lắng rồi.""Khờ quá, nói gì vậy chứ, người cô ướt hết rồi, mau cởi ra đi!"Dứt lời, dì Lâm vội giúp cô cởi áo khoác ra.Cô vừa vào phòng khách liền thấy Lương Thần đang ngồi trên xô-pha.Vẻ mặt anh vô cảm, thấy cô bước vào, anh ngước lên, bình thản nhìn cô một cái rồi quay đầu nói với người giúp việc bên cạnh: "Cô lên lầu chuẩn bị nước nóng!"Sau đó, anh lại nhìn sang dì Lâm: "Dẫn cô ấy vào ăn tối đi!" Nói rồi, anh chuyển tầm mắt về màn hình tivi, không có ý định nói chuyện với Cảnh Hảo Hảo.