Editor: NguyetmaiVì công ty cần dùng gấp một hồ sơ nên Lương Thần phải về biệt thự lấy, sắc mặt anh không tốt chút nào, người giúp việc chào hỏi xong thì không dám nói gì nữa.Lương Thần đi thẳng lên phòng sách, tìm hồi lâu cũng không thấy đâu, lúc này mới nhớ mình để nó trong tủ đầu giường ở phòng ngủ.Lương Thần xoa xoa vầng trán đau nhức, sau đó đóng sầm cửa phòng sách, đi về phía phòng ngủ.Anh nấn ná bên ngoài một lúc rất lâu mới mở cửa ra.Bên trong rất yên tĩnh, chăn trên giường hơi hỗn loạn như có người từng nằm, khắp phòng đều là hương thơm thoang thoảng trên người Cảnh Hảo Hảo. Anh đứng trước cửa vài phút mới cất bước vào trong.Toàn thân anh căng cứng, thầm nghĩ lát nữa nên phản ứng thế nào khi chạm mặt Cảnh Hảo Hảo?Hôm đó, anh tức giận bỏ đi, lái xe đến ven sông Hoàn Thành của thành phố Giang Sơn, hút thuốc đến khi trời sáng, khi bình tĩnh lại mới nhớ ra mình đã làm những gì.Nhớ đến khuôn mặt tái nhợt của cô khi anh bỏ đi, anh vô thức đưa tay ấn chặt lồng ngực mình.Sao lại đau đến vậy chứ? Bất luận anh bóp hay ấn lồng ngực mình đến đâu cũng không thể xoa dịu cơn đau trong lòng, đến cuối cùng, toàn thân anh cũng mềm nhũn ra.Anh biết, trước giờ cô vẫn không bằng lòng ở bên mình, là anh cưỡng ép không cho cô phản kháng mà nhốt cô bên mình. Anh muốn có được cô gái này nên mới khống chế cả thế giới của cô trong lòng bàn tay.Anh cứ ngỡ, chỉ cần làm vậy sẽ thành công, có thể cảm thấy vui sướng như khi thành công trong việc đàm phán hợp đồng hay chinh chiến trên thương trường. Nhưng phút chốc, anh nhận ra, anh không hề vui vẻ, chỉ là trước giờ anh không cảm nhận được mà thôi.Suốt ngày hôm đó, anh không có tâm trạng làm việc, luôn trong trạng thái hoang mang, còn lo lắng cho Cảnh Hảo Hảo ở nhà. Anh nhấc điện thoại lên mấy lần, muốn hỏi xem cô có ổn không, nhưng mỗi lần cầm điện thoại lên lại đặt nó xuống.Anh nghĩ, chắc cô gái kia đang hận anh chết đi được.Những điều khó khăn lắm mới thay đổi được suốt thời gian qua đã bị cơn giận lúc mất kiểm soát của anh đập tan nát cả rồi.Nghĩ mà xem, anh hiểu rất rõ tính khí quật cường không ai bằng của cô, anh còn so đo với cô làm gì? Anh cứ nhịn một chút như trước đây vậy, có phải đã xong chuyện rồi không?Càng tự căm tức bản thân mình, Lương Thần càng không có dũng khí về nhà. Do đó, khi đi vào phòng ngủ, anh càng thấy bối rối, nhưng vào đến rồi mới phát hiện, cô không ở trong phòng. Anh bỗng hơi thất vọng.Anh nhìn quanh phòng nhìn một lượt, sau đó đến trước tủ đầu giường, lấy hồ sơ của mình rồi ra khỏi phòng ngủ.Vừa xoay người, anh lại thấy Cảnh Hảo Hảo từ phòng vẽ đi ra. Cô bưng chiếc ly sứ, vừa thấy anh đã khựng lại.Trông cô gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng không được tốt, không hồng hào chút nào. Người cô vốn đã nhỏ nhắn, giờ trông càng gầy yếu hơn.Cô và anh bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, sau đó cô cúi đầu xoay người quay trở vào phòng vẽ, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.