Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 261: Một lần gặp gỡ, tương tư kéo dài (2)

Editor: Nguyetmai

Đến hơn mười một giờ đêm bữa tiệc mới kết thúc, Lương Thần uống không ngừng, khi lên xe, đầu óc đã dần không còn minh mẫn.

Trợ lý đỡ anh lên xe, hỏi: "Tổng Giám đốc, bây giờ đưa anh về đâu ạ?"

Lương Thần không đáp, chỉ nhìn bầu trời đêm lấp lánh ánh sao bên ngoài cửa sổ, bỗng nhớ đến đôi mắt trong veo như nước không lẫn chút tạp chất nào của Cảnh Hảo Hảo, anh nuốt nước bọt, từ từ nhắm mắt lại.

Trợ lý thấy anh không nói gì, cũng không hỏi nữa, khởi động xe.

Nhớ đến mấy ngày nay Lương Thần vẫn thường về biệt thự ở giữa sườn núi, trợ lý tự quyết định lái xe đưa anh về biệt thự.

Dừng xe xong, anh ta khẽ nói: "Tổng Giám đốc Lương, đến nhà rồi."

Lương Thần mở mắt, hơi mơ màng, nhìn trái ngó phải xong, thấy đang ở biệt thự giữa sườn núi liền nhíu mày hỏi: "Sao lại đến đây?"

Trợ lý vội nói: "Tổng Giám đốc Lương, anh muốn đi đâu, giờ tôi đưa anh đến đó."

"Bỏ đi."

Lương Thần mở cửa, xuống xe.

Bước chân của anh lảo đảo suýt thì ngã nhào, trợ lý vội đến dìu anh: "Tổng Giám đốc Lương, cẩn thận!"

Anh đã say nhưng không say đến mức không biết gì, xua tay nói: "Được rồi, cậu về trước đi!" Rồi loạng choạng mở cửa, vào nhà.

Dạo này anh không ở đây, người trong biệt thự cứ ngỡ anh không về nên đã đi nghỉ hết.

Lương Thần vào nhà, muốn tìm dép lê, nhưng nhìn tủ giày hồi lâu cũng không thấy đâu, đi luôn chân trần vào nhà.

Anh nhấn mấy lần mới nhấn được nút thang máy, lên tầng hai, đến trước cửa phòng ngủ, chần chừ một lúc lâu mới nhập mật mã, mở cửa nghiêng ngả đi vào.

Cảnh Hảo Hảo nằm trên giường vẫn chưa ngủ say, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, cô cứ nghĩ mình đang nằm mơ nên không để ý, nhưng chưa kịp ngủ tiếp đã nghe có tiếng nôn mửa trong phòng tắm. Cô vội bật dậy, chắc chắn mình không nghe nhầm mới vén chăn, xuống giường, chạy đến phòng tắm, nhìn thấy Lương Thần đang nôn đến xây xẩm mặt mày, bên trong nồng nặc mùi rượu.

Cô đứng ngoài cửa một lúc lâu, đợi anh không nôn mửa mới xoay người về giường, vén chăn tiếp tục nằm xuống, nhưng chưa nhắm mắt lại nghe tiếng nôn của Lương Thần vang lần nữa, chắc vì trong dạ dày trống rỗng nên chỉ anh nôn ra dịch vị, âm thanh khiến người nghe hơi khó chịu.

Cảnh Hảo Hảo đắp chăn, trở mình, nghĩ bụng người đàn ông đó sống hay chết, khó chịu hay thoải mái chả liên quan gì đến cô.

Lương Thần nôn được một lúc thì bắt đầu ho sặc sụa.

Cô không nhịn được lại trở mình, cuối cùng vẫn ngồi dậy, rót một ly nước nóng mang vào phòng tắm, đặt thẳng lên bồn rửa tay.

Lương Thần nghe thấy tiếng động, ngoảnh đầu lại, thấy Cảnh Hảo Hảo và ly nước, mấp máy môi, chưa kịp nói gì cô đã bỏ đi mất.