Editor: NguyetmaiCảnh Hảo Hảo chợt hoàn hồn, vội rút chân khỏi tay Lương Thần.Đôi chân dính đầy bùn của cô làm cho chậu nước vẩn đục, giờ lại đột ngột rút ra đột ngột khiến nước bắn tung tóe lên mặt và áo anh.Chiếc áo sơ mi trắng tinh nhanh chóng bị nước bùn vấy bẩn.Cảnh Hảo Hảo xấu hổ mấp máy môi, cho rằng Lương Thần sẽ tức giận, thế nhưng, bất ngờ thay, anh không mảy may để ý, thản nhiên tiếp tục nắm lấy chân cô, đặt lại vào chậu như không có chuyện gì xảy ra. Động tác của anh có vẻ rất thô lỗ nhưng chỉ cô mới cảm nhận được sự dịu dàng ẩn chứa bên trong.Anh cúi đầu, ngồi xổm trước chậu nước, cho hai tay vào nhẹ nhàng xoa bóp chân cho cô.Lúc mới ngã xuống bùn, Cảnh Hảo Hảo vẫn chưa cảm thấy khó chịu, đến lúc lên bờ rồi, gió thổi nhanh chóng làm đóng băng lớp nước bùn trên chân cô khiến chúng tê rần.Giờ đây, chân cô đang được bao bọc bởi làn nước ấm và đôi tay Lương Thần, chúng dần có cảm giác trở lại. Cảm giác ấm áp len lỏi giữa kẽ tay anh, từ gan bàn chân cô truyền đến bộ phận mềm mại nhất nơi ngực trái.Cảnh Hảo Hảo khẽ cắn môi dưới, cúi đầu nhìn anh chăm chú.Anh xoa bóp rất tập trung và nghiêm túc. Dưới ánh đèn pha rực rỡ, cô nhìn thấy rõ những giọt bùn còn đọng lại trên mặt anh do động tác rụt chân của cô, dù vậy, chi tiết nhỏ ấy vẫn không hề ảnh hưởng đến vẻ anh tuấn của anh.Cô chưa bao giờ ngắm nhìn anh kỹ như lúc này, giờ có cơ hội, cô mới phát hiện, dù nằm riêng lẻ hay gộp chung, từng đường nét trên gương mặt anh cũng xuất chúng tột cùng.Kể từ khi có thể sống tự lập, Cảnh Hảo Hảo đã không còn được ai rửa chân cho, bản thân cô cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ để ai đó rửa chân cho mình.Thế nhưng, lúc này, trước mặt bao người, người đàn ông cao ngạo như một vị vua này lại bất chấp hình tượng và địa vị, nửa quỳ nửa ngồi rửa chân cho cô. Lòng cô bỗng trỗi dậy một cảm xúc không tên, vừa kỳ diệu vừa xa lạ mà cô chưa từng nếm trải qua.Lương Thần gọi người thay nước sạch để rửa lại cho cô lần nữa. Xong xuôi, anh dùng khăn lau khô chân, còn tự tay mang giày cho cô.Suốt loạt động tác ấy của anh, Cảnh Hảo Hảo vẫn còn ngây người ngồi trên ghế.Anh chậm rãi đứng dậy, chỉnh lại những nếp nhăn trên quần áo vì ngồi xổm nãy giờ, thầm hài lòng khi liếc nhìn những khuôn mặt đang kinh ngạc xung quanh. Từ nay trở đi, anh không tin những người này còn dám lỗ mãng với cô gái mà anh đã vứt bỏ lòng tự trọng để rửa chân cho!Lương Thần đang định quay người đón lấy áo khoác trong tay đạo diễn, Cảnh Hảo Hảo đang ngồi trên ghế bỗng đứng bật dậy như bị điện giật, níu lấy tay anh.Anh thầm vui mừng, vội quay đầu sang, đáy mắt lấp lánh, hỏi cô bằng sự dịu dàng vô tận: "Sao vậy…"Mới nói đến chữ thứ hai, anh đột nhiên giữ cằm Cảnh Hảo Hảo, xoay mặt cô nhìn kỹ hồi lâu, trầm giọng: "Ai dám đánh em?"