Lương Thần luôn cảm thấy Cảnh Hảo Hảo chỉ là một cô gái yếu đuối có chút khôn vặt mà thôi nên anh không hề phòng bị gì cô. Lúc này, cô lại đột nhiên phát rồ lên, đẩy anh lùi về sau hai bước, cướp cả điện thoại trong tay anh, thậm chí anh còn cảm nhận được cơn đau rát trên mu bàn tay mình. Anh cúi đầu nhìn mấy vết xước ngổn ngang, lập tức nổi giận, không chút nghĩ ngợi vươn tay với Cảnh Hảo Hảo, nói: "Đưa điện thoại cho tôi!" "Không!" Cô hét, nhanh chóng tránh ra sau, siết chặt điện thoại giấu sau lưng mình. "Không đưa à?" Lương Thần cười khẩy, giọng nói bỗng trở nên lạnh lẽo như dao: "Vậy tôi tự gọi điện thoại cho anh ta, nói với anh ta là bây giờ em đang ở cùng tôi." Dứt lời, Lương Thần móc điện thoại trong túi ra. "Tổng Giám đốc Lương, xin anh đừng làm vậy…" Nhìn anh đưa điện thoại đến bên tai, bờ môi đỏ mềm mại xinh đẹp của Cảnh Hảo Hảo run lẩy bẩy đến không thể khống chế, ánh mắt cô hoảng hốt nhìn Lương Thần: "Xin anh đừng gọi cho anh ấy…" Anh lại như không hề nghe thấy lời cô nói, kiên nhẫn chờ điện thoại kết nối, trong lòng tức tối nghĩ: "Ai bảo em bướng với tôi Trên đời này, không mấy ai dám xô đẩy tôi như thế đâu." Mãi đến khi chuông điện thoại của Cảnh Hảo Hảo ngừng reo, đầu dây bên kia mới nhận cuộc gọi của Lương Thần. "Alo, Lương Niên à?" Lương Thần chỉ mới thốt hai chữ vào điện thoại, toàn thân Cảnh Hảo Hảo đã như không còn sức lực, xụi lơ trên đất. Cô tha thiết nhìn anh với ánh mắt đầy cầu khẩn, muốn lên tiếng van xin anh nhưng sợ Thẩm Lương Niên bên kia điện thoại nghe thấy giọng cô nên cuối cùng, cô chỉ có thể làm khẩu hình miệng ra nói với anh: "…Van xin anh… anh làm ơn đi mà… đừng nói với anh ấy…" Đã lâu rồi Cảnh Hảo Hảo không khóc nhưng dường như lần này thật sự bị dọa sợ, cô vừa dùng khẩu hình cầu xin Lương Thần vừa rơi nước mắt lã chã. Anh nhìn gương mặt giàn giụa nước mắt của cô chốc lát, sau đó quay đầu, ánh mắt thoáng rét lạnh nói với Thẩm Lương Niên bên kia điện thoại: "Không có gì! Màn hình điện thoại không khóa, có lẽ lỡ tay nhấn nhầm thôi…" Lương Thần hơi dừng lại một lúc, cười như không cười, khách sáo nói với Thẩm Lương Niên: "Vẫn theo nhóm Tòng Dung chơi à? Vậy được, chơi vui nhé… tôi cúp máy đây!" Cảnh Hảo Hảo thấy Lương Thần ngắt điện thoại, trái tim thấp thỏm mới thoáng dịu bớt nhưng vẫn đập cuồng loạn không dừng được. Anh bỏ điện thoại vào túi mình, cất bước chân tao nhã đến trước mặt cô, khom người nắm cánh tay cô, kéo cô đứng dậy rồi chỉ vào ghế dựa phía sau cô nói: "Không phải em luôn hỏi tôi muộn thế này còn tìm em có chuyện gì sao? Giờ đã chịu nói chuyện tử tế với tôi chưa?" Cảnh Hảo Hảo nào dám nói chữ "không" nữa. Cô sợ nếu mình sơ ý chọc giận anh, anh sẽ thật sự gọi điện thoại cho Thẩm Lương Niên mất. Giọt lệ nơi khóe mắt cô vẫn chưa khô, lúc cô gật đầu với anh, vài giọt nước mắt lăn xuống, trông rất động lòng người.