Em Là Cả Nhân Gian Của Anh

Chương 49: Giấu giếm (9)

Tòng Dung không nói gì thêm vì anh ta biết giới hạn cuối cùng khi đùa giỡn với Lương Thần là ở đâu. Tuy vậy, trong lòng anh ta vẫn hớn hở nghĩ: bày đặt bảo không động lòng, rõ ràng là động lòng mà không chịu thừa nhận thì có…

Sáng hôm sau, Lương Thần lái xe từ "Kim Sắc Niên Hoa" về biệt thự.

Người giúp việc trong biệt thự đã bắt đầu bận rộn công việc, thấy anh về, họ lập tức dừng bước để chào anh: "Cậu Thần."

Lương Thần không đáp, chỉ cầm chìa khóa xe đi vào biệt thự. Lúc đang thay giày, một người giúp việc nói với anh: "Cậu Thần, cô Cảnh vẫn đang trên lầu. Lát nữa hai người sẽ ăn sáng chung ạ?"

"Hảo Hảo vẫn chưa đi à?"

Lương Thần hơi bất ngờ ngẩng đầu, hỏi lại.

Thấy người giúp việc gật đầu, anh không biểu hiện gì mà đi thẳng vào thang máy lên lầu.

Anh nhập mật mã phòng ngủ, mở cửa thì thấy Cảnh Hảo Hảo vừa thức dậy.

Nhìn thấy anh, toàn thân Cảnh Hảo Hảo khẽ run lên, sau đó cô lên tiếng gọi: "Tổng Giám đốc Lương."

Lương Thần cau mày, hất cằm về phía nhà vệ sinh nói: "Tự rửa mặt đánh răng sạch sẽ rồi xuống lầu ăn sáng."

Anh nói rồi đi thẳng vào phòng thay đồ bên trong phòng ngủ.

***

Lúc Cảnh Hảo Hảo ra khỏi nhà vệ sinh, Lương Thần đã không còn trong phòng nữa. Cô đi thang máy xuống lầu, lập tức có người giúp việc dẫn cô đến phòng ăn.

Phòng ăn khá lớn, trên chiếc bàn ăn dài đủ chứa mấy chục người bày đủ loại hoa tươi. Lương Thần đang ngồi ở ghế chủ vị ngẩng đầu xem kênh kinh tế tài chính trên ti vi, trước mặt anh là một ly sữa, một đĩa trái cây và một bát cháo.

Phòng ăn có một mặt là các tấm cửa sổ hướng về phía đông, ánh nắng mai phơn phớt hồng chiếu vào qua khung cửa làm nổi bật dáng vẻ của Lương Thần, trông không khác gì một tác phẩm nghệ thuật.

Người giúp việc thấy Cảnh Hảo Hảo tới thì kéo chiếc ghế bên tay trái Lương Thần ra cho cô.

Lúc này, Lương Thần mới quay đầu nhìn cô nhưng không nói gì, tiếp tục quay lại xem ti vi.

Cảnh Hảo Hảo vừa ngồi xuống, người giúp việc đã đưa thực đơn cho cô, hỏi: "Cô Cảnh, cô muốn ăn gì ạ?"

Cô thấy bên trên viết chi chít những món ăn, có món Tây, cũng có món Trung nhưng cô lại không có khẩu vị gì, bèn nói: "Món nào cũng được."

"Vậy cô chọn món Trung hay món Tây ạ?"

Người giúp việc tiếp tục khách sáo hỏi.

Lần này, Cảnh Hảo Hảo còn chưa đáp, Lương Thần ngồi bên cạnh vẫn dán mắt lên ti vi chợt lên tiếng: "Giống phần của tôi, cho cô ấy thêm một quả trứng gà."

Người giúp việc nghe thấy thế, không hỏi ý kiến Cảnh Hảo Hảo nữa, lập tức lui ra, không lâu sau lại đẩy một chiếc xe ăn vào, bên trên là món ăn giống hệt của Lương Thần.

Dáng ăn của Lương Thần rất tao nhã nhưng tốc độ ăn lại rất nhanh, lúc anh ăn xong, Cảnh Hảo Hảo mới ăn được nửa bát cháo. Anh đứng dậy, vơ lấy áo vest trên lưng ghế phía sau, nói: "Tôi đến công ty trước, lát nữa nếu em muốn về thành phố thì bảo tài xế trong nhà đưa em đi." Anh dứt lời, rảo bước về phía cửa phòng ăn.

Cảnh Hảo Hảo đặt thìa xuống, gọi anh: "Tổng Giám đốc Lương…"