"Không lẽ người phụ nữ đó không bị làm sao ư?" Kiều Ôn Noãn nghiêng đầu, tỏ vẻ hiếu kỳ. Lần này, Lương Thần thậm chí còn lờ đi câu hỏi của cô ta, chỉ thản nhiên cụng ly với Thẩm Lương Niên, nói khá ẩn ý: "Cho nên, khi tìm phụ nữ thì phải thật cẩn thận, lỡ như tìm nhầm người, hậu quả sẽ rất khó lường… Anh thấy có đúng không, Tổng Giám đốc Thẩm?" Bàn tay đang cầm đũa của Cảnh Hảo Hảo bỗng run lên, đánh rơi đũa xuống đất. Thẩm Lương Niên bị Lương Thần chuốc rượu liên tiếp nên lúc này đã ngà ngà say, hoàn toàn không phát hiện ra Cảnh Hảo Hảo ngồi bên cạnh vừa làm rơi đũa, chỉ vừa uống rượu vừa nói với Lương Thần: "Đúng thế! Hảo Hảo nhà tôi vẫn là tốt nhất. Cô ấy chưa bao giờ dính vào mấy chuyện thị phi." Lương Thần nghe thấy lời này chỉ cong môi cười lãnh đạm, sau đó nghiêng đầu nhìn Cảnh Hảo Hảo. Đáy mắt anh chứa đủ loại cảm xúc đan xen nhưng cuối cùng chỉ đọng lại mỗi sự lạnh lùng. Anh nói với nhân viên phục vụ gần đó: "Thay đôi đũa khác cho cô Cảnh!" Kiều Ôn Noãn nghe thấy câu "Hảo Hảo nhà tôi" của Thẩm Lương Niên, trong lòng tràn đầy ganh ghét, không nhịn được nói tiếp: "Rõ ràng là người phụ nữ đó bắt cá hai tay, lại gây ra biết bao nhiêu chuyện nhưng tại sao cuối cùng chồng cô ta lại bị hại thê thảm như vậy chứ? Thế cuối cùng vị quan chức cấp cao đó có lấy người phụ nữ ấy không? Có điều, tôi đoán anh ta sẽ không thèm cô ta đâu, vì chê cô ta dơ bẩn. Quả nhiên, trên đời này có vài loại phụ nữ chỉ thích hợp làm bình hoa trang trí mà thôi. Sợ nhất là họ lại không cam tâm làm bình hoa, cuối cùng hại người hại mình, bình hoa biến thành yêu tinh gây họa!" Mặc kệ Lương Thần cố tình hay vô ý, cô ta cứ thế không ngừng tiếp lời Lương Thần, nói đến khi Cảnh Hảo Hảo không nhịn được nữa, phải đứng dậy nói: "Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một lát." Cô hơi bối rối, muốn rời khỏi gian phòng. Lương Thần nhìn Thẩm Lương Niên đã say đến mơ màng, nói: "Cô Cảnh, bây giờ Lương Niên say mất rồi. Tôi nghĩ cô nên dìu anh ấy lên lầu nghỉ ngơi thì hơn." Anh dừng lại giây lát, lấy chìa khóa phòng trong túi ra đưa cho cô: "Đây là thẻ phòng của tôi." Cảnh Hảo Hảo thấy rất rõ con số "1314" được khắc trên tấm thẻ phòng. Đây chính là căn phòng cô đã đi nhầm vào lần đầu tiên gặp Lương Thần. Đầu ngón tay cô bỗng chốc lạnh cóng, một hồi lâu sau, cô mới đưa tay nhận lấy, khẽ nói: "Cảm ơn anh!" Lương Thần không nói lời nào. Cảnh Hảo Hảo đỡ Thẩm Lương Niên đứng dậy. Thẩm Lương Niên đã say bí tỉ, loạng choạng đứng lên, nhìn Cảnh Hảo Hảo cười khanh khách. Anh muốn bước đến hôn cô nhưng lại hôn vào khoảng không, đành cau mày than "ưm" một tiếng rồi tựa vào vai cô bất động. Cảnh Hảo Hảo cố hết sức dìu Thẩm Lương Niên đi về phía cửa. Chưa ra khỏi cửa, cô lại nghe thấy giọng nói của Kiều Ôn Noãn truyền đến từ chỗ bàn tiệc: "Cho nên mới nói, biết người biết mặt nhưng không biết lòng. Không thể trông mặt mà bắt hình dong được, nước biển không thể đong đếm. Xưa nay phụ nữ càng tỏ vẻ trong sáng thuần khiết thì bên trong lại càng bẩn thỉu, đê tiện!" Cảnh Hảo Hảo thầm nghĩ, Kiều Ôn Noãn vốn không biết khúc mắc giữa cô, Lương Thần và Thẩm Lương Niên nên có lẽ cô ta chỉ đang căm phẫn bày tỏ ý kiến đối với câu chuyện do Lương Thần kể mà thôi. Tuy vậy, cô vẫn luôn cảm thấy, lời của cô ta là đang mắng chửi mình. Cô đỡ lấy người Thẩm Lương Niên, dừng ở trước cửa một lúc rồi mới rời đi.