Cảnh Hảo Hảo vừa rời khỏi gian phòng, Lương Thần bỗng đập mạnh ly rượu trong tay vào chiếc đĩa trước mặt Kiều Ôn Noãn. Ly rượu va mạnh vào đĩa, lập tức vỡ tan tành, mảnh vụn rơi vãi ra sàn nhà, không ngừng phát ra những âm thanh chói tai. Rượu văng tung tóe, hơn nửa ly rượu bắn lên mặt Kiều Ôn Noãn khiến lớp trang điểm tinh xảo trên mặt cô ta trở nên lem luốc hẳn. Tình huống bất ngờ khiến mọi người trong phòng ngơ ngác nhìn nhau, tuy vậy, không ai dám tùy tiện đi khuyên giải, chỉ có thể nín thở, ngồi im quan sát diễn biến. Hai mắt Kiều Ôn Noãn mở to, hiển nhiên chưa kịp hoàn hồn. Mãi một lúc lâu sau, cô ta mới dám chớp mắt, nhận ra cả gương mặt mình đầy mùi rượu nồng cay mũi. Lúc này, cô ta mới khẽ quay đầu nhìn Lương Thần, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu nhưng lại sợ hãi trước khí thế ngang ngược phát ra từ người đàn ông trước mặt nên không dám thốt nên lời. Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía Lương Thần. Gương mặt Lương Thần lúc này không chút biểu cảm, trông vô cùng bình tĩnh. Tuy nhiên, những người quen biết anh đều hiểu rất rõ, dáng vẻ lúc này của anh mới chính là dáng vẻ không nên chọc vào nhất bởi lẽ, anh càng tỏ vẻ bình tĩnh bao nhiêu, càng thể hiện trong lòng anh chất chứa phẫn nộ bấy nhiêu. Không khí bên trong gian phòng ngưng trệ suốt một phút đồng hồ. Mãi đến khi tất cả mọi người đều nghĩ rằng chuyện đã êm xuôi, đang định thở phào nhẹ nhõm, Lương Thần lại đột nhiên cầm lấy một chai rượu trị giá sáu chữ số trên bàn, ném mạnh về phía Kiều Ôn Noãn. Một số người trong gian phòng hoảng hốt đến thét chói tai. Chai rượu xé gió lao đến, sượt qua mang tai Kiều Ôn Noãn, va thẳng vào vách tường sau lưng cô ta. Chai rượu bể nát, rượu trong chai chảy dọc theo vách tường lênh láng khắp nơi. Cả gian phòng lập tức ngập tràn mùi rượu. Lương Thần đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Kiều Ôn Noãn đang sợ đến kinh hồn bạt vía, sầm mặt gằn từng chữ: "Hôm nay tôi đã nhịn cô đủ rồi. Đừng tưởng tôi không biết trong lòng cô đang toan tính điều gì. Tôi cảnh cáo cô, đừng để chuyện này tái diễn. Tôi làm gì hay đối xử với cô ấy thế nào là chuyện của tôi. Có tôi ở đây, cô không có tư cách mỉa mai cô ấy! Người có thể khiến tôi phải đích thân đến đây là người mà cô có thể tùy tiện sỉ nhục hay sao?" Lương Thần nói rồi hung hăng trừng mắt nhìn cô ta, đá văng chiếc ghế sau lưng, lạnh mặt rời khỏi gian phòng. Sau khi Lương Thần đi, mọi người trong gian phòng yên tĩnh một hồi lâu mới có thể hoàn hồn trở lại, chỉ không hiểu những lời Lương Thần vừa nói có ý gì. Kiều Ôn Noãn đã làm gì khiến Lương Thần tức giận đến thế? Thế nào là mỉa mai, sỉ nhục, rồi còn toan tính gì nữa? Tất cả mọi người đều nhìn Kiều Ôn Noãn với ánh mắt ngờ vực. Kiều Ôn Noãn mím môi, cố nén nước mắt, quay đầu, lặng yên hít thật sâu. Những người xung quanh không hiểu nhưng cô ta thì hiểu. Ban nãy, Lương Thần cảnh cáo cô ta không chỉ vì cô ta dám dựa theo lời anh để mỉa mai Cảnh Hảo Hảo mà còn vì cô ta đã cho anh biết Cảnh Hảo Hảo đang có mặt trong gian phòng này. Cô ta vốn tưởng kế hoạch của mình hoàn hảo không có sai sót gì, vờ như vô tình nói cho Lương Thần biết chuyện Cảnh Hảo Hảo đang ở khách sạn Tứ Quý, nào ngờ, "thiếu niên thiên tử" trong truyền thuyết này lại có thể nhìn thấu được mọi chuyện. Lương Thần chỉ cần liếc sơ đã có thể thấy rõ thủ đoạn của cô ta: vờ như vô tình tiết lộ vị trí của Cảnh Hảo Hảo nhưng thật ra là đang thừa cơ hãm hại cô ấy!