Lương Thần nhìn đôi môi đang run rẩy kịch liệt của Cảnh Hảo Hảo, ánh mắt trầm xuống, hỏi: "Muốn lấy lại số đĩa đang nằm trong tay tôi không?" Một tia sáng lóe lên nơi đáy mắt Cảnh Hảo Hảo, cô nhìn Lương Thần: "Anh muốn tôi làm thế nào?" "Hảo Hảo, em đúng là một cô gái thông minh!" Lương Thần cong môi cười, sau đó sắc mặt liền trở nên nghiêm túc. "Đi theo tôi, làm người phụ nữ của tôi. Đây chính là việc tôi muốn em làm." Khi vừa đặt câu hỏi, cô đã mơ hồ đoán được điều anh muốn cô làm nhưng giờ anh nói thẳng ra như vậy vẫn khiến cô thầm rùng mình. Chuyện đến nước này, cô không có sự lựa chọn nào khác. Người đàn ông này, nói được làm được, nếu cô cố chấp phản kháng, e rằng anh sẽ thật sự tung đoạn video của cô và anh ra ngoài mất. Nếu làm vậy thật… cuộc đời này của cô xem như hoàn toàn bị hủy hoại rồi. Cô không chỉ mất đi Thẩm Lương Niên, còn mất cả danh dự, chắc chắn sẽ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ cả đời. Có lẽ vì đã tuyệt vọng đến tột cùng, cô đột nhiên bình tĩnh lại, nhìn Lương Thần hỏi: "Bao lâu?" Lương Thần nhíu mày, trong một lúc không hiểu cô hỏi bao lâu gì. Nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt anh, Cảnh Hảo Hảo mới nói tiếp: "Tôi phải ở bên anh bao lâu, bao lâu thì anh mới buông tha tôi?" Khi nghe được lời này, bàn tay đang giữ cằm cô của Lương Thần bất giác siết chặt hơn. Cô còn chưa đến bên anh, đã nghĩ đến chuyện rời đi? Anh chỉ thấy một luồng khí đang nhảy loạn trong lồng ngực mình, đau âm ỉ. Lạ thật, từ nhỏ đến lớn lồng ngực của anh chưa từng đau như vậy. Mỗi lần thấy người khác nói đau lòng anh đều chỉ khinh thường cười nhạo người ta giả vờ giả vịt, bây giờ, anh sao thế này, cũng đang vờ vịt sao? Lương Thần hừ khẽ, nhìn chằm chằm cô đáp: "Trò chơi là do tôi bắt đầu thì quy tắc phải do tôi đặt ra. Em cứ yên tâm, đợi đến ngày tôi chán em rồi, chắc chắn tôi sẽ để em đi. Trước khi em đi, tôi đảm bảo sẽ giao toàn bộ CD trong tay tôi cho em xử lí, nhưng..." Anh như cố ý dừng lại một chút rồi chậm rãi nói: "Trước khi cho phép em rời đi, Hảo Hảo, em đừng trách tôi không nhắc nhở em trước. Nếu em còn dám giở trò nghịch dại với tôi như những lần trước, tôi nhất định sẽ khiến em phải gánh chịu hậu quả thích đáng!" Anh dừng lại, khuôn mặt vốn đang u ám nặng nề lập tức nở nụ cười vui vẻ ngay. Bàn tay anh trượt dần từ cằm xuống vai cô, dùng chút sức kéo cô đứng dậy khỏi nền nhà. Anh nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc hơi rối của cô, động tác rất chậm, hoàn toàn không còn chút bạo lực và giận dữ khi nãy, giọng điệu cũng dịu dàng hơn rất nhiều: "Nhìn em mà xem, trước khi tôi về đã khóc đúng không, mặt lem luốc cả rồi. Mau đi tắm đi! Giờ cũng không còn sớm nữa, đợi em tắm xong cũng nên đi ngủ thôi." Dứt lời, Lương Thần thấy cô vẫn bất động thì bèn nói tiếp: "Lẽ nào em muốn tắm chung với tôi?" Cảnh Hảo Hảo ngẩng phắt đầu nhìn anh rồi chạy thẳng vào phòng tắm không dám quay đầu lại.