"Thật ra tôi vẫn cảm thấy, có lẽ trong tương lai cô Cảnh sẽ là bùa hộ mệnh của chúng ta đấy…" *** Cùng lúc đó, bên ngoài "Kim Sắc Niên Hoa". Thẩm Lương Niên gọi cho Lương Thần xong, ngồi trong xe, mệt mỏi nhắm mắt lại. Đã mười bảy ngày, Cảnh Hảo Hảo đã biến mất suốt mười bảy ngày rồi! Một người đang sống sờ sờ, cứ thế biến mất khỏi thế giới của anh không còn chút tăm hơi nào. Tối nay, khi Lương Thần nửa đùa nửa thật hỏi anh rằng có phải là anh ngoại tình bị Cảnh Hảo Hảo bắt quả tang hay không, trái tim của anh chợt run lên. Anh luôn cảm thấy bất an. Trước kia, anh và Kiều Ôn Noãn ở bên nhau hai năm nhưng anh chưa từng có cảm giác này. Không biết có phải là vì có tật giật mình hay không, lần này khi lén lút sau lưng Cảnh Hảo Hảo, sau đó không tìm thấy cô đâu cả, trong lòng anh trở nên hoảng hốt. Thật ra thì Thẩm Lương Niên đã không nhớ rõ tại sao lúc trước mình và Kiều Ôn Noãn lại ngủ với nhau. Có lẽ là vì lần đầu tiên gặp Kiều Ôn Noãn, cô ta mặc váy trắng, mái tóc dài đen nhánh buông xõa sau lưng, lúc mỉm cười thì đôi mắt trông hệt vầng trăng lưỡi liềm cong cong khá giống Cảnh Hảo Hảo. Cũng có lẽ là vì đàn ông có tiền thì sẽ cảm thấy cuộc sống thiếu đi sự kích thích. Tuy rằng anh chưa từng lên giường với Cảnh Hảo Hảo nhưng quen nhau bao nhiêu năm, lúc ở bên nhau thì thật sự không còn cảm giác nồng cháy như ngày xưa nữa. Nhưng bất kể tại sao anh và Kiều Ôn Noãn ngủ với nhau thì trong lòng anh, người mà anh thật sự muốn kết hôn vẫn là Cảnh Hảo Hảo. Nghĩ đến đây, Thẩm Lương Niên không nhịn được giơ tay lên vuốt mặt mình, lúc này chiếc di động đặt bên cạnh chợt reo lên. Anh quay đầu nhìn thoáng qua màn hình, là Kiều Ôn Noãn gọi tới. Anh thở hắt ra một hơi, thẳng tay dập máy. *** Cho dù Cảnh Hảo Hảo đã tỉnh lại nhưng người trong biệt thự vẫn chưa từng buông lỏng dù chỉ một chút. Mỗi buổi chiều, bác sĩ Trương sẽ đến biệt thự đúng giờ để đo huyết áp và kiểm tra cho cô. Dù rằng cô không ăn nhiều lắm nhưng trong biệt thự vẫn luôn chuẩn bị rất nhiều thực phẩm bổ dưỡng. Chỉ trong chớp mắt đã tới cuối tháng tám, mùa hè tại thành phố Giang Sơn cũng sắp kết thúc, Cảnh Hảo Hảo đã có thể xuống giường đi lại. Số lần bác sĩ Trương đến biệt thự cũng dần giảm bớt, đống đồ bổ kia cũng dần thay bằng những món ăn bình thường. Sau khi đã có thể hoạt động bình thường, Cảnh Hảo Hảo không chịu ở lì trong phòng ngủ mà đi tản bộ trong sân sau mỗi giờ nghỉ trưa. Ở đó có một bãi cỏ xanh mướt rộng lớn, cô nằm trên mặt cỏ, ngắm trời xanh mây trắng, ngắm toàn cảnh của căn biệt thự nguy nga tráng lệ vô giá được trang hoàng tinh xảo của Lương Thần. Một khi đã có thể hoạt động thì sức khỏe của Cảnh Hảo Hảo hồi phục rất nhanh. Chỉ chưa đầy một tuần, cô đã bình phục không khác gì lúc trước.