Em Là Thần Dược Của Tôi

Chương 8: Chương 8

Em là thần dược của tôi [GB]

Tác giả: Ngốc Ngốc Ngốc Ngốc Ngốc

Phần 8

======

Vào ngày thứ ba trong kỳ thực tập của NJ, khi Viên Minh Lãng nhìn vào tập tài liệu mà Diệp Dung đã ném lại trước mặt cậu lần thứ sáu, bỗng nghi ngờ bản thân, cũng hiểu tại sao Tiểu Hàn lại ngầm ám chỉ rằng Diệp Dung rất khó làm việc chung.

"Tuy rằng cậu là sinh viên hàng đầu tốt nghiệp đại học Hoa Đại, nhưng cậu có thể có tâm một chút được không?! Tự mình xem, cậu có thể gửi những thứ mình làm cho khách hàng được không?"

Diệp Dung cau mày liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, thấy thời gian tan sở đã trôi qua, Diệp Dung hít một hơi thật sâu vẫy tay với Viên Minh Lãng.

"Cũng may là họ không cần phần tư liệu này vội, ngày mai có thể tiếp tục làm.

Thời gian không còn sớm, cậu về trước đi."

Viên Minh Lãng muốn hỏi cô vấn đề cụ thể là gì, dù sao thì cậu cũng đã làm lại tài liệu trên bàn sáu lần, thực sự không thể nhìn ra vấn đề ở đâu.

Nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt có chút mệt mỏi của Diệp Dung, liền há miệng nuốt trở lại.

"Sao vậy? Nếu có gì thắc mắc, có thể nói thẳng." Diệp Dung nói.

Tuy nhiên, trước khi Viên Minh Lãng mở miệng, đột nhiên điện thoại văn phòng của Diệp Dung vang lên.

Sau đó nhìn thấy cô vẫy tay với cậu, liền xoay người đi về văn phòng.

Khi Diệp Dung dùng hết sức xoay người lại, mái tóc dài đến thắt lưng của cô xẹt qua mu bàn tay của Viên Minh Lãng.

Mu bàn tay bị tóc quét qua hơi đau, đồng thời, một mùi thơm nhàn nhạt cũng xộc vào mũi của cậu.

Viên Minh Lãng nhìn bóng lưng mảnh mai của Diệp Dung, trong lòng chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp cô.

Mùi rượu thoang thoảng trên cơ thể đối phương cùng với gò má ửng đỏ khiến trái tim cậu loạn nhịp.

Khi Viên Minh Lãng hồi phục lại tinh thần, bỗng thấy Diệp Dung đang tranh cãi với người nào đó qua điện thoại di động.

Âm thanh lớn đến mức có thể nghe rõ ngay cả khi xuyên qua bức tường cách vách và ván cửa.

Viên Minh Lãng từ trong đáy lòng có chút sợ hãi Diệp Dung, khi nghe thấy giọng nói tức giận của cô, cậu vô thức muốn đứng dậy đi về nhà.

Nhưng khi ánh mắt chạm vào tập tài liệu đã được đánh lại trên bàn, cậu khẽ thở dài rồi lại ngồi xuống.

Dù là sinh viên của trường đại học Hoa Đại nhưng thái độ của gia đình và bố mẹ khiến cậu không thể chấp nhận được việc nghĩ mình giống với các bạn cùng lứa tuổi mỗi khi chịu không nổi liền bỏ của chạy lấy người.

Viên Minh Lãng thở dài một hơi, đem tài liệu Diệp Dung ném trả lại cho mình đưa tới trước mắt, mở thư mục ra xem lại từ đầu.

Khi Diệp Dung tức giận dập máy cuộc gọi của người quản lý, cô bước ra khỏi văn phòng với chiếc túi trên tay.

Sau khi nhìn thấy Viên Minh Lãng vẫn đang chăm chỉ làm việc ở bên ngoài, không khỏi sững sờ trong giây lát.

Nhìn ngọn đèn bàn màu vàng lờ mờ phản chiếu nửa gò má của Viên Minh Lãng, Diệp Dung đứng ở cửa phòng làm việc, nửa phần tức giận tràn ngập trong phút chốc tan biến.

Diệp Dung vô thức bước nhẹ, lặng lẽ đến sau Viên Minh Lãng.

Lúc này, Viên Minh Lãng đang tập trung kiểm tra từng dòng một bản báo cáo trên tay, không để ý rằng có người từ phía sau tiến tới.

Cho đến khi bàn tay trắng nõn mảnh khảnh xuất hiện trước mặt, Nguyên Minh Lãng vốn không hề chuẩn bị trước đã sợ tới mức vươn tay nắm lấy bàn tay ấy, định ném ra ngoài.

Tuy nhiên, khi Viên Minh Lãng nhìn rõ chủ nhân của bàn tay này là Diệp Dung thì đã không còn kịp.

Cậu vội vàng từ trên ghế đứng lên, nhìn Diệp Dung bị mình ném lùi lại phía sau một bước, trong lòng không khỏi hoảng sợ.

Duỗi tay đi đỡ cũng không phải, không đỡ cũng không được.

Sau khi lưỡng lự mâu thuẫn hồi lâu, cuối cùng cũng nói xin lỗi.

Diệp Dung không giận Viên Minh Lãng vì chuyện này, nhưng cô không ngờ phản ứng của cậu lại lớn như vậy.

"Không sao, số liệu báo cáo mà cậu vừa đọc có gì đó không ổn.

Ngày mai Tiểu Hàm sẽ có thể khắc phục.

Chuyện tôi muốn nói với cậu, không ngờ lại dọa sợ cậu."

Nhìn qua tài liệu trong tay Viên Minh Lãng, Diệp Dung nói tiếp: "Mặc dù dữ liệu của Tiểu Hàm có một số vấn đề, nhưng lý do cơ bản khiến tài liệu mà cậu làm bị trả lại không phải là dữ liệu." Sau đó, Diệp Dung liếc mắt nhìn đồng hồ, thấy đã gần mười giờ tối.

Nếu không rời đi, tàu điện ngầm mà Viên Minh Lãng quay về sẽ dừng hoạt động.

"Tôi không thể giải thích vấn đề này trong một vài từ, thời gian cũng không còn sớm, khi nào tôi làm rõ sẽ nói với cậu sau."

Sau khi được Diệp Dung nhắc nhở, Viên Minh Lãng mới nhận ra rằng đã gần mười giờ.

Trả lời xong, vội vàng tắt máy, thu dọn đồ đạc rồi cùng Diệp Dung bước vào thang máy.

Đứng trong thang máy nhỏ, Diệp Dung đứng xéo sau lưng Viên Minh Lãng, khoanh tay nhìn bóng dáng người con trai mảnh khảnh trước mặt, trong lòng lại ngo ngoe rục rịch.

Tuy nhiên, Viên Minh Lãng trông không giống như người trong vòng của bọn họ.

Diệp Dung dù là tham lam loại hình này cỡ nào, cũng sẽ không kéo người ta xuống nước.

Đúng lúc, điện thoại trong tay Diệp Dung đột nhiên rung lên.

Nhìn xuống di động, cô thấy cậu bé tên Nhạc Chi Sơ mà trước đó thêm trên WeChat thực sự đã gửi cho cô một tin nhắn.

A Sơ: Chị ơi, chị có rảnh không? Ra ngoài uống rượu ~

Diệp Dung nhàn rỗi buồn chán, dự định trả lời hắn.

Bỗng nghe thấy tiếng đinh tai nhức óc, thang máy đã tới tầng một.

Viên Minh Lãng đang đứng phía trước quay đầu chào Diệp Dung rồi vội vàng bước ra khỏi thang máy.

Sau khi Diệp Dung đợi thang máy đóng cửa, cô cúi đầu gửi một tin nhắn cho Nhạc Chi Sơ.

Đến ga ra dưới tầng hầm, cô lái xe đến địa chỉ quán bar do Nhạc Chi Sơ gửi.

Tuy nhiên, khi Diệp Dung điều khiển xe ra khỏi ga ra dưới tầng hầm, Viên Minh Lãng vẫn đang đứng ở sân ga bên cạnh công ty chờ xe buýt.

Thấy vậy, Diệp Dung do dự một lúc rồi chậm rãi đậu xe trước mặt Viên Minh Lãng, hạ cửa kính xe xuống, nghiêng đầu về phía Viên Minh Lãng ra hiệu cho cậu lên xe.

"Lên xe, tôi đưa cậu đến ga tàu điện ngầm."

Viên Minh Lãng vội vàng lắc tay, "Không cần, giám đốc Diệp.

Một lát nữa sẽ có xe buýt tới, em đợi là được rồi."

"Nói cái gì vậy, lên xe!"

Nghe Diệp Dung nói lời này, Viên Minh Lãng không dám từ chối, cậu mở cửa xe, vẻ mặt chật vật ngồi vào hàng ghế sau.

"Cảm ơn, giám đốc Diệp."

"Không sao đâu, tôi chỉ tình cờ tiện đường mà thôi."

Diệp Dung không phải là người nói nhiều, Viên Minh Lãng thậm chí còn sợ nói hơn khi đối mặt với Diệp Dung.

Diệp Dung nhìn cậu ở hàng ghế sau như con dâu nhỏ từ trong kính chiếu hậu, không khỏi cười khổ một chút, định tìm đề tài nói chuyện.

Nhưng không nghĩ tới Nhạc Chi Sơ ở bên kia điện thoại đợi mấy phút cũng không thấy Diệp Dung trả lời, sợ bên kia sẽ thất hứa với mình, vội vàng phát một cuộc gọi video cho Diệp Dung.

Sau khi Diệp Dung nhìn thấy hình đại diện của Nhạc Chi Sơ hiện lên, cô đã từ chối.

Tuy nhiên, tên nhãi ranh này gọi lại ngay lập tức, Diệp Dung muốn cúp máy lần nữa, nhưng không ngờ tay lại trực tiếp ấn vào nút bên cạnh.

Sau hai giây, video hiện lên.

Khi Nhạc Chi Sơ nhìn thấy Viên Minh Lãng ở hàng ghế sau của Diệp Dung qua điện thoại di động, hắn lập tức kêu lên.

"Chị ơi, chị không đến uống rượu với em sao? Sao lại đi tìm một tiểu thụ mới?!"

Giọng điệu chất vấn của Nhạc Chi Sơ khiến Diệp Dung có chút không vui.

Cô và hắn chỉ là mối quan hệ đơn phương, họ cũng không có ở bên nhau.

Đồng ý đi đến cuộc hẹn chỉ là để giết thời gian, Nhạc Chi Sơ hỏi như vậy cứ giống như cô là một kẻ phụ tình bạc nghĩa.

"Tôi đi uống rượu hay tìm một tiểu thụ mới, có liên quan gì đến cậu?" Nhìn thấy Nhạc Chi Sơ không nói nên lời, Diệp Dung lạnh lùng liếc nhìn hắn đang đau khổ trong video, thấy ga tàu điện ngầm phía trước đã đến, Diệp Dung giảm tốc độ và dừng lại ở ven đường.

Viên Minh Lãng liếc nhìn điện thoại của Diệp Dung, nhỏ giọng chào hỏi rồi đẩy cửa xe ra.

Trước khi đóng cửa xe, Viên Minh Lãng chỉ nghe thấy cậu bé đẹp trai ở đầu dây bên kia nói với Diệp Dung một cách gượng gạo, "Em sai rồi, không hỏi là được chứ gì.

Chị mau đến đây nhé, em chờ chị."

- -------------------

Tác giả có điều muốn nói:

À, bản cập nhật bình thường đã bắt đầu, xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu quá!.