Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh

Chương 20: 20 Thầy Trò

Giản Tinh nhanh chóng nhận được tài liệu, đọc kĩ mới hiểu tại sao cậu lại được chọn.

Một người hoàn toàn không biết nhảy, e là công ty không thể tìm ra người thứ hai.

Chương trình muốn phát huy văn hóa vũ đạo Trung Quốc, nội dung bao gồm rất nhiều loại hình vũ đạo.

Học viên cần hoàn thành trong một khoảng thời gian nhất định, đây là vấn đề khó đối với những người chỉ giỏi một loại hình đặc trưng, càng đừng nói là người mới.

Giản Tinh biết, Phó Nguyên thấy cậu nhảy lần trước nên tin cậu sẽ làm được.

Nhưng cậu đã đọc hết các tài liệu số học mà vẫn chưa tìm ra phương pháp.

Chương trình không thể cho cậu học một điệu nhảy trong mười ngày.

Giản Tinh cất tài liệu, lấy giấy nháp ra bắt đầu tính toán.

Một tiếng sau, cậu học thêm được năm giây của điệu nhảy.

Sau khi xác định thật sự không thể tăng tốc, Giản Tinh tạm ngừng công việc.

Chương trình sẽ ghi hình vào tuần sau, cậu còn mấy ngày để chuẩn bị.

Cậu lấy mấy gói đồ ra khỏi tủ lạnh, cho vào hộp giữ nhiệt và ra khỏi nhà.

Hơn một tiếng sau, Giản Tinh xuống khỏi xe buýt.

Đi thêm hai mươi phút, cậu đến trước một khu nhà cực kỳ cao cấp, khai báo số nhà, bảo vệ gọi điện thoại xác nhận xong mới cho cậu vào.

Đi thêm mười mấy phút, Giản Tinh đến trước một tòa biệt thự, cậu bấm chuông cổng.

Cổng mở ra rất nhanh, người mở cổng là một phụ nữ khí chất xuất chúng, mặt mày hiền hậu.

Giản Tinh thấy bà, lễ phép chào: “Cô ạ.”

Liễu Vân thấy Giản Tinh, cười trìu mến: “Tiểu Tinh đến à, mau vào đây, thầy con đợi con lâu lắm rồi đấy.”

Giản Tinh vào nhà với bà, một ông già đã bạc nửa đầu nhưng tinh thần vẫn quắc thước đang ngồi trên sofa đọc báo giấy, bị tờ báo che khuất khuôn mặt.

Giản Tinh lễ phép cúi chào: “Thầy ạ.”

Nghiêm Lâm Trung chỉ “ừ” một tiếng, không thèm để ý đến cậu.

Liễu Vân lườm ông một cái, cũng không biết là ai nhận được tin trò cưng đang đến thì chạy ra sân giả vờ giả vịt sửa hoa tỉa lá, duỗi dài cả cổ ngóng trông nửa ngày.

Tính đến lúc người ta sắp đến thì lại làm màu vào ngồi đọc báo.

Bà cười nói với Giản Tinh: “Tiểu Tinh mau ngồi đi con, để cô vào phòng bếp xem.”

Giản Tinh ngoan ngoãn gật đầu, đưa túi đồ trong tay cho bà: “Cô ơi, đây là đặc sản con mang về cho cô với thầy ạ.”

Liễu Vân hiếu kỳ: “Đặc sản?”

Giản Tinh nói: “Mấy ngày trước con có đến Vân Nam ghi hình, hầm canh bằng nấm rừng ở đó vừa bổ vừa ngon, con bèn mua một ít.”

Liễu Vân mừng lắm, đâu dễ gì được ăn quà ngon trong núi ở chốn thành thị này, bà cười bảo: “Là chương trình Nghiêm Nhan cũng tham gia đúng không? Chỉ có Tiểu Tinh nhớ chúng ta thôi, con bé kia ấy hả, về bằng tay không.”

“Mẹ, con nghe thấy đấy nhé.” Nghiêm Nhan mặc quần áo ngủ đi từ tầng trên xuống.

Liễu Vân quay đầu liếc cô: “Thế mẹ nói sai à?”

“Mẹ, con bận tối tăm mặt mũi mới dành được ít thời gian đi Vân Nam, tổng cộng chỉ có hai ngày, lấy đâu ra thời gian mua đặc sản.” Nghiêm Nhan cười hì hì đi tới, “Vả lại, con biết Sao Nhỏ nhà mình chắc chắn sẽ mua đồ về biếu bố mẹ, cũng chắc chắn sẽ mua thay con một phần, đúng không Sao Nhỏ?”

Giản Tinh cười gật đầu.

Liễu Vân cốc đầu Nghiêm Nhan: “Thông minh ghê nhỉ.”

Nghiêm Nhan làm mặt quỷ, kéo Giản Tinh ngồi vào ghế.

Nghiêm Lâm Trung im lặng nãy giờ cuối cùng không nhịn nổi nữa, làm bộ ghét bỏ: “Tôi dạy anh thế nào, ngay cả đạo lí đối nhân xử thế cơ bản cũng không hiểu à? Đến thăm nhà người ta không mang hoa quả mà lại đi mang rau dại.”

Giản Tinh ngồi ngay ngắn không nói, Nghiêm Nhan trợn trắng mắt.

“Bố, bố chỉ biết bắt nạt học trò của bố thôi.

Bố bị tăng đường huyết, không thể ăn hoa quả có hàm lượng đường cao.

Mẹ không mua cho bố, thế nên bố xúi giục Sao Nhỏ mua cho chứ gì.

Sao Nhỏ mua thì mẹ ngại cấm bố ăn, nhưng sau đấy người khó chịu là ai? Đến lúc ấy Sao Nhỏ lại áy náy.”

Nghiêm Lâm Trung hừ một tiếng, tiếp tục đọc báo, im ỉm không nói.

Nghiêm Nhan và Giản Tinh trao nhau ánh mắt cả hai đều hiểu, cô ngồi xuống cạnh Nghiêm Lâm Trung, ghé sát vào tai ông thủ thỉ: “Bố ơi, đây là báo hôm qua, hôm qua bố đã đọc xong rồi mà.”

Nghiêm Lâm Trung đang lật sang trang mới thì khựng lại, Nghiêm Nhan cười trộm, gắp thêm đốm lửa: “Bố à, lúc nãy bố ra vườn tưới cây hơn một tiếng có mỏi tay không ạ?”

Giản Tinh nhịn cười, lòng ấm áp.

Nghiêm Lâm Trung gập tờ báo cái rụp, xị mặt lườm Nghiêm Nhan, bấy giờ mới nhìn sang Giản Tinh, sự yêu thương lóe lên một thoáng, lập tức biến thành nghiêm nghị.

“Sao đột nhiên lại đến thăm ông già này vậy?”

Giản Tinh cười nói: “Con xin lỗi thầy, sau này con nhất định sẽ đến thăm thường xuyên ạ.”

Nghiêm Lâm Trung hừ lạnh: “Tôi không rảnh để tiếp anh đâu, nửa tháng đến một lần là được rồi.”

Giản Tinh vội gật đầu, Nghiêm Nhan cười trộm.

Lúc này sắc mặt Nghiêm Lâm Trung mới khá hơn: “Gần đây đang bận gì?”

Giản Tinh thành thật trả lời: “Dạo trước con đóng bộ ‘Cảnh sát đặc nhiệm quốc gia’, là phim trinh thám đô thị, con vào vai một tội phạm.

Sau đó ghi hình một chương trình ẩm thực tên là ‘Món ngon và Gia đình’.

Hôm nay con vừa nhận một chương trình thi đấu vũ đạo, tên là ‘Sàn học vũ đạo’ ạ.”

Nghiêm Lâm Trung chau mày: “Không phải con muốn làm diễn viên à? Nhận nhiều chương trình giải trí thế làm gì?”

“Anh Phó nói dạo gần đầy không có vai nào hợp với con, bảo con tham gia chương trình tích lũy một ít kinh nghiệm và danh tiếng.

Anh ấy bảo con tham gia chương trình vũ đạo, nâng cao mỹ cảm động tác.”

Nghiêm Lâm Trung hừ khẽ, rút mấy tờ giấy trên bàn ra: “Đi theo thầy.”

Ba người đứng dậy đi vào căn phòng bên cạnh, là một phòng tập nhảy, các mặt tường đều là gương.

Nghiêm Lâm Trung đưa giấy cho Giản Tinh, nghiêm khắc nói: “Diễn mấy đoạn này cho thầy xem.”

Giản Tinh đã quen với việc Nghiêm Lâm Trung thường kiểm tra bài tập của cậu, phương pháp là lấy mấy đoạn trong kịch bản ra bảo cậu diễn.

Giản Tinh nhận kịch bản, có ba cảnh, thoại khá dài, cậu bắt đầu học thuộc.

Nửa tiếng sau, cậu diễn ba cảnh liền một lúc, không có bối cảnh thực tế, song biểu cảm, ánh mắt, thậm chí đài từ, tất cả đều vô cùng hài hòa, Nghiêm Nhan lặng lẽ bật hai ngón tay cái.

Nghiêm Lâm Trung giấu đi sự hài lòng nơi đáy mắt, vẻ mặt vẫn nghiêm khắc: “Có tiến bộ hơn trước, nhưng làm một diễn viên, con vẫn còn kém lắm, không bao giờ được ngừng học tập.”

Giản Tinh kính cẩn gật đầu: “Vâng thưa thầy, con nhớ rồi ạ.”

“Ừ.” Bấy giờ Nghiêm Lâm Trung mới hài lòng.

Nghiêm Nhan đột nhiên hỏi: “Sao Nhỏ, em vừa nói em định tham gia ‘Sàn học vũ đạo’ của đài Táo á?”

“Vâng, chị biết chương trình đó ạ?”

Nghiêm Nhan nói: “Dạo trước họ mời chị làm ban giám khảo, nhưng chị từ chối rồi.”

Dứt lời liền cảm thấy ánh mắt của bố già nhà mình bắn tới.

Nghiêm Nhan lập tức quay đầu: “Bố, một tháng tới con phải thu âm album sẽ phát hành vào đầu năm sau, thật thật thật sự không có chút thời gian nào đâu ạ.”

Nghiêm Lâm Trung dữ dằn: “Tôi nói gì chị đâu.”

Nghiêm Nhan buồn cười, không thèm vạch trần ông.

Ông già nhà cô cứng miệng nhưng mềm lòng, nghe nói học trò nhà mình sắp tham gia chương trình thì lập tức bắt cô dành thời gian đến hỗ trợ danh tiếng.

Bây giờ nghe cô bảo từ chối nên không nhịn được giận dỗi với cô.

Nghiêm Nhan quay đầu nói với Giản Tinh: “Mặc dù ‘Sàn học vũ đạo’ chỉ yêu cầu không biết nhảy là được, nhưng…” Cô đoạn ngừng, “Nhưng ít nhất tay chân phải nhịp nhàng, không thể xiêu vẹo loạn xạ.”

Cô luôn nghĩ không có gì mà cậu em thông minh tột đỉnh nhà mình không học được, nhưng sự thực chứng minh, có khi thiên phú vẫn quan trọng hơn nỗ lực.

Cô từng thử bồi dưỡng Giản Tinh thành nghệ sỹ toàn năng hát hay nhảy giỏi, ngặt nỗi cuối cùng bị sự mù âm nhạc và cảm giác tiết tấu bằng không của cậu đánh bại, hoàn toàn từ bỏ.

Nghiêm Lâm Trung lại bực bội: “Nó xiêu vẹo loạn xạ chỗ nào?”

Nghiêm Nhan bất lực: “Bố, con nói sai rồi.

Sao Nhỏ không phải như thế, chỉ là em ấy không biết nhảy thôi.”

Giản Tinh cười: “Chị, gần đây em nghĩ ra một cách để học động tác vũ đạo rồi.”

Nghiêm Nhan kinh ngạc: “Uầy, em học được rồi á?”

“Học được một chút ạ.”

Nghiêm Nhan hứng thú: “Nào nào nào, nhảy cho chị xem.”

Giản Tinh nhảy một phần mình đã học được.

Nghiêm Nhan kinh ngạc lần nữa: “Được đấy Sao Nhỏ, đây là điệu nhảy lên ngôi của Tiêu thần đó, thế mà em cũng học được!”

Giản Tinh lắc đầu: “Em chỉ học được ít này thôi.”

“Sao Nhỏ, em học kiểu gì vậy?”

Giản Tinh nói lại những gì mình từng nói với Phó Nguyên.

Nghiêm Nhan và Nghiêm Lâm Trung nhìn nhau, họ hiểu ý của Giản Tinh.

Nói trắng ra, cậu chỉ học một cách máy móc để sao chép toàn bộ động tác của Thẩm Tiêu, có hình thức chứ không có linh hồn.

Không ngờ lại có người học vũ đạo bằng cách này, nghĩ mà không thể tin nổi.

Cô đưa cho Giản Tinh một video mình nhảy, nghiêm túc nói: “Bây giờ bắt đầu học đoạn đầu tiên, chỉ có ba mươi giây thôi, lát nữa nhảy với chị.”

Giản Tinh gật đầu, vừa xem video vừa cầm bút tính toán.

Cậu tính rất nhanh, một tiếng sau trang giấy đã chi chít số.

Trong lúc ấy, Liễu Vân đến gọi họ ra ăn cơm.

Ăn xong, Giản Tinh tiếp tục tính toán, vừa tính vừa nhảy theo video.

Mãi đến 4 giờ chiều, cậu mới nói với Nghiêm Nhan: “Em xong rồi.”

Nghiêm Nhan kéo cậu vào nhảy.

Cô nhìn bản thân và Giản Tinh trong gương, tuy Giản Tinh nhảy không tính là đẹp, nhưng quả thật đã đúng động tác, tay chân nhịp nhàng, trái phải chuẩn xác.

Nghiêm Nhan mừng rỡ nhìn cậu, thêm một lần thán phục về bộ não đáng sợ của cậu em nhà mình.

Cô vỗ vai Giản Tinh, hào phóng khen ngợi: “Sao Nhỏ nhà ta đỉnh thật đấy!”

Nếu có thể học nhanh hơn thì tham gia chương trình ‘Sàn học vũ đạo’ quá là hoàn hảo.

Đến lúc đó không biết bao nhiêu người phải kinh ngạc rớt cằm, nghĩ thôi đã ngóng rồi.

Nghiêm Lâm Trung và Nghiêm Nhan đều không giấu được vẻ mặt tự hào.

Đúng lúc này, giọng nói dịu dàng của Liễu Vân vang lên từ ngoài cửa: “Tiểu Tinh định tham gia chương trình vũ đạo à?”

Ba người quay đầu, không biết Liễu Vân đã đứng ở cửa bao lâu.

“Vâng thưa cô.”

“Khi nào bắt đầu?”

“Tuần sau ạ.”

“Mấy ngày tới có việc gì khác không?”

Giản Tinh lắc đầu: “Con chỉ bận chuẩn bị cho chương trình thôi.”

Liễu Vân mỉm cười: “Thế mấy ngày tới con qua đây nhé, cô dạy con.”

Giản Tinh ngây người, Nghiêm Nhan vội huých tay nhắc cậu: “Còn không mau cảm ơn cô của em đi, nữ hoàng vũ đạo của đoàn văn công ngày xưa đấy.

Được cô đích thân chỉ dạy, khối người ước ao không được đâu.”

Liễu Vân lườm cô: “Con không phải do mẹ dạy à?”

Nghiêm Nhan nhanh nhảu chạy lên ôm cánh tay bà, cười hì hì: “Nhờ có mẫu thân đại nhân đích thân chỉ dạy nên con mới đạt được thành tựu hiện tại đấy ạ.”

Liễu Vân gí trán cô: “Mồm mép tép nhảy.”

Giản Tinh chớp mắt: “Cảm ơn cô, nhưng mà chương trình yêu cầu học viên chưa từng học nhảy ạ.”

Liễu Vân cười vui vẻ: “Cô không dạy con nhảy, chỉ dạy con thế nào mới thật sự là vũ đạo thôi.”

Thấy Giản Tinh không hiểu, Liễu Vân cười trìu mến: “Tiểu Tinh, chỉ biết động tác thì không phải là vũ đạo.”

Nghiêm Nhan nói: “Sao Nhỏ, em học văn thế nào?”

“Tốt lắm ạ.”

“Giống thơ cổ ấy, biết đọc không có nghĩa là biết, phải hiểu được ý nghĩa của bài thơ nữa.”

Giản Tinh hiểu ra, cảm kích: “Cảm ơn cô ạ.”

Liễu Vân cười dịu dàng.

Hôm ấy, Giản Tinh vào bếp nấu cơm, cậu lấy nấm rừng vừa mang đến ra hầm canh và xào.

Ban ngày Nghiêm Lâm Trung còn chê Giản Tinh mang rau dại đến, bây giờ lại ăn híp cả mắt, làm cả nhà phì cười.

Ba ngày sau đó Giản Tinh đều ở nhà Nghiêm Nhan, học Liễu Vân cách để nắm được cảm xúc trong vũ đạo, lúc Nghiêm Nhan không bận việc thì cũng ở nhà học với họ.

Chạng vạng ba ngày sau Giản Tinh mới rời khỏi nhà họ, Nghiêm Nhan lái xe đưa cậu ra ga tàu điện ngầm, Nghiêm Lâm Trung và Liễu Vân đứng ở cổng nhìn họ rời đi.

Liễu Vân nhìn gương mặt lo lắng của ông: “Bây giờ mới biết lo à, lúc nãy Tiểu Tinh ở đây sao không nói?”

Nghiêm Lâm Trung dữ dằn: “Đàn ông con trai có gì mà lo.”

Liễu Vân trợn mắt, phì cười: “Ông cứ mạnh miệng đi, không biết là ai ngày nào cũng xem đi xem lại phim của học trò.”

Nghiêm Lâm Trung không nén được giận: “Tôi có xem nó đâu, vai tôm vai tép chẳng được mấy cảnh, có gì hay mà xem.”

Liễu Vân buồn cười: “Không hay mà ông còn xem rõ lắm.

Muốn nó có nhiều đất diễn thì ông Nghiêm chỉ cần nói đúng một câu, vai gì mà chẳng có.”

Nghiêm Lâm Trung khịt mũi: “Không giành được vai diễn nào ra hồn thì không có tư cách làm học trò của tôi.” Thấy xe đã đi mất, ông quay người về nhà.

Liễu Vân đi theo, nụ cười nhạt bớt: “Hẳn ông hiểu, ở cái giới này, chỉ có thực lực thôi chưa đủ.”

Nghiêm Lâm Trung không tán thành: “Có thực lực là được.

Cái gọi là vận may cũng là nhờ tích lũy thực lực đến một mức nhất định mới có.

Bằng không kể cả có cơ hội thì nó cũng không nắm bắt được.”

Ông nhìn Liễu Vân: “Không phải bây giờ nó nắm được cơ hội rồi đấy sao?”

Liễu Vân thoáng sửng sốt, bật cười: “Đúng thế, không bao lâu nữa là ông lại được thấy thằng bé trên TV rồi.”