Em Là Vì Sao Sa Vào Mắt Anh

Chương 3: 3 Tôi Cảm Ơn Cũng Rất Nghiêm Túc

Ấn tìm kiếm, có mấy tin tức hiện ra.

Cái đầu tiên là trang thông tin baidu của Giản Tinh.

Một tấm ảnh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, chiều cao, sinh nhật, một câu giới thiệu ngắn gọn: diễn viên trẻ của công ty Tinh Đồ, phía dưới là mấy bộ phim cậu đã đóng vai quần chúng.

Lâm Tuệ đã từng đọc tài liệu về Giản Tinh, cậu bắt đầu làm diễn viên quần chúng trong đoàn từ năm hai cho đến hiện tại, số phim từng đóng đã lên đến hơn trăm bộ, nhưng trên trang thông tin lại chỉ có hai bộ phim từ năm ngoái.

Lâm Tuệ nhìn tên, một trong số đó là bộ phim rất nổi tiếng, trở thành quán quân rating năm ấy, đa số các diễn viên trong phim đều có phát triển tốt, bộ phim còn lại cũng có rating không tồi.

Cô biết, nếu không nhờ hai bộ phim này, tên của Giản Tinh có lẽ sẽ không xuất hiện trên trang thông tin baidu.

Trang thứ hai là weibo của Giản Tinh, cô ấn vào, có 30 nghìn fans.

Nhìn thì có vẻ không ít, nhưng Lâm Tuệ biết, đây đều là fan ảo do công ty sắp xếp, chẳng qua là để weibo của nghệ sĩ trông không tồi tàn quá mà thôi.

Weibo của Giản Tinh được lập từ 5 năm trước, tính ra thì vừa hay là lúc cậu học năm nhất.

Tổng số bài đăng tính đến hiện tại mới là mười mấy, đa số là chia sẻ lại tin mừng quốc khách các kiểu.

Một tin ở trên là lúc sinh nhật cậu, trong ảnh, trên bàn bày đầy thức ăn, cậu bê bánh kem, mặt mũi bị bôi mấy miếng, cười như một đứa trẻ hạnh phúc.

Lâm Tuệ nhìn bức ảnh, lúc hoàn hồn mới nhận ra khóe miệng mình đang cong lên.

Sức cảm hóa mạnh thật đấy.

Thoát khỏi weibo, ở dưới còn có mấy tấm ảnh baidu của Giản Tinh, dưới nữa thì không phải tin về cậu nữa rồi.

So ra thì tin tức về một tác giả cũng tên là Giản Tinh còn nhiều hơn cậu.

Còn có một thủ khoa thi đại học tên là Giản Tinh, Lâm Tuệ không ấn vào.

Nhìn mấy tin tức nghèo nàn này, Lâm Tuệ thở dài.

Cô mở tấm ảnh đóng máy lúc nãy vừa chụp cho Giản Tinh ra, nụ cười xán lạn, mặc dù ngốc nghếch, nhưng vẫn rất đẹp.

Lâm Tuệ đăng ảnh lên vòng bạn bè: Mừng lễ đóng máy đầu tiên trong đời bạn nhỏ, chúc em sau này càng ngày càng tốt.

Lâm Tuệ vào giới mười năm, trước sau đã đi theo mấy ngôi sao, cũng quen biết không ít người.

Chẳng mấy chốc, điện thoại cô bắt đầu rung lên.

Lâm Tuệ mở ra, đầu tiên là mấy chị em trong nhóm bạn bè lâu năm từng làm trợ lý gào thét.

Bùi Bùi: “Oa, chị Tuệ, nhóc đáng yêu chị đào ở đâu ra đấy?”

Diêu Mai: “Tuệ Tuệ, cậu lại đổi chủ rồi à?”

Tống Oánh Oánh: “Chị Tuệ, buông nhóc ấy ra, để em đến!”

Lâm Tuệ buồn cười, mấy người này là chị em cô quen từ hồi mới vào giới giải trí, đều là mười mấy tuổi bắt đầu ra ngoài xông pha, cùng nhau bị xã hội vùi dập, đương nhiên trở thành bạn tốt.

Mười năm qua đi, những người khác đều đã kết hôn và rời giới giải trí, đa số đã mất liên lạc, chỉ còn lại mấy người này, một người kết hôn, một người đổi nghề sang làm người đại diện, một người trở thành thợ hóa trang nổi tiếng trong giới.

Chỉ có cô là kém cỏi nhất.

Lâm Tuệ cười tự giễu, giới thiệu đơn giản về Giản Tinh cho mấy chị em.

Nghe thấy hai người chỉ là hợp tác tạm thời, trong nhóm bàn tán sôi nổi.

Quan tâm bạn tốt, cũng sẽ chỉ quan tâm đến người thân thiết với cô ấy.

Người đại diện Diêu Mai nói: “Giản Tinh phải không, tớ biết cậu nhóc, đóng vai một cấm quân giữ thành trong ‘Vương triều Đại Đường’, diễn xuất được lắm.

Nếu có cơ hội, biết đâu có thể đi xa hơn.”

Tiền đề là có cơ hội.

Diêu Mai rất ít khi khen người khác, cô nói tốt thì chắc chắn là tốt thật.

Lâm Tuệ cười: “Vậy phải nhờ đại diện Diêu quan tâm đến cậu nhóc này nhiều hơn rồi.”

Trong nhóm toàn là người đã lăn lộn thành cáo, mới nhìn lời của Lâm Tuệ đã hiểu, cô đang tranh thủ cơ hội giúp Giản Tinh.

Ba người đều khá kinh ngạc.

Lâm Tuệ là người cẩn thận nhất, không bao giờ lo chuyện bao đồng, cô đã theo mấy ngôi sao, nhưng chưa từng nhờ họ giúp đỡ, thậm chí còn chẳng để ai biết quan hệ giữa cô và họ.

Không ngờ lần đầu tiên mở lời với họ lại là vì một đứa trẻ mới quen biết vài ngày.

Diêu Mai hỏi thẳng: “Ưng người ta à?”

Lâm Tuệ phì cười: “Tớ là trâu già gặm cỏ non hả?”

Trong nhóm đồng loạt trả lời: “Đúng thế”.

Lâm Tuệ trợn trắng mắt: “Tớ chỉ coi thằng bé như em trai thôi.”

Cô nói: “Giản Tinh rất sạch sẽ và đơn thuần, diễn xuất rất tốt, cũng rất thông minh, mỗi tội là thiếu cơ hội.”

Nhóm tám im lặng một hồi.

Ở giới giải trí, có ai không thiếu cơ hội đâu?

Diêu Mai nói: “Biết rồi, nếu có cơ hội tớ sẽ chuyển cho cậu ta.”

Lâm Tuệ: “Cảm ơn.”

Tống Oánh Oánh mê muội nói: “Người có thể khiến chị Tuệ để vào mắt chắc chắn vô cùng đẹp trai.”

Lâm Tuệ lập tức ngăn cô lại: “Tống Oánh Oánh, mau dừng ngay cái ý đồ nguy hiểm của cậu đi, tớ không muốn bị chồng cậu đuổi giết đâu.”

Tống Oánh Oánh bảo: “Anh ấy dám! Tớ lập tức dắt con bỏ nhà ra đi, để anh ấy ở lại một mình với cái công ty của anh ấy.”

Lâm Tuệ không muốn bị thồn chuyện ân ái, đã đạt được mục đích, cô hàn huyên thêm mấy câu rồi mượn cớ kết thúc cuộc trò chuyện.

Còn có mấy người bạn khác trên weixin hỏi về Giản Tinh, Lâm Tuệ đều trả lời từng người một.

Đúng lúc này, một tin nhắn nhảy ra.

Sở: “Người mới nhận à?”

Ý cười trên khóe môi Lâm Tuệ nhạt đi, im lặng một lúc mới trả lời.

“Tạm thời chăm sóc.”

Sở: “Cậu ta không tệ.”

“Ừ.”

Bên kia không nói gì nữa, Lâm Tuệ cũng cúp máy, mượn Giản Tinh quyển ‘Thám tử Sherlock Holmes’ ngồi đọc.

Giản Tinh đọc sách xong thì đúng 12 giờ, bên trường quay cuối cùng cũng có tiếng nói chuyện, hẳn là quay phim xong rồi.

Giản Tinh dọn sách vở, ra khỏi phòng nghỉ, Lâm Tuệ cũng đi cùng cậu.

Vào trường quay, những người khác đã đi cả, chỉ còn lại lác đác vài người.

Nhân viên công tác đang thu dọn hiện trường, Lâm Lập và trợ lý của ông đang ngồi trước máy quay xem lại và thảo luận.

Giản Tinh không tới làm phiền, đứng đợi trong một góc.

Đợt thêm nửa tiếng, những nhân viên khác đã đi ăn hết, bấy giờ Lâm Lập với trợ lý mới bàn xong: “Chiều quay lại mấy cảnh vừa nãy, ăn cơm trước đi.”

Dứt lời, ông đứng lên, chắc là vì ngồi lâu quá, lúc đứng dậy, xương kêu rắc một cái, Lâm Lập suýt nữa ngã ngồi xuống, may mà có người đỡ ông.

Lâm Lập trông thấy Giản Tinh, kinh ngạc hỏi: “Tiểu Tinh à? Không phải cậu đóng máy rồi hả? Sao vẫn chưa về?”

Giản Tinh đỡ ông chầm chậm ngồi xuống: “Đạo diễn Lâm, bác vẫn ổn chứ ạ?”

Lâm Lập xoa eo, phẩy tay: “Không sao, già rồi, đứng dậy vội quá suýt gãy cả lưng.”

Giản Tinh xác định ông không sao mới yên tâm.

Cậu khom lưng thật thấp trước Lâm Lập: “Cảm ơn đạo diễn Lâm đã dạy bảo cháu trong những ngày vừa qua, để cháu học hỏi được rất nhiều điều ạ.”

Lâm Lập nhíu mày, nhưng đối diện với ánh mắt trong suốt của Giản Tinh, khẳng định trong đó chỉ có lòng biết ơn thuần túy, hàng mày dần giãn ra.

“Do cậu cố gắng thôi.”

Lúc mới vào đoàn, khả năng đài từ và diễn tập của Giản Tinh rất tốt, biểu cảm và ánh mắt cũng nắm bắt cực chuẩn, nhưng vấn đề của cậu cũng lộ rõ, đó là động tác cứng nhắc, không được tự nhiên và lưu loát.

Với những cảnh quay ngắn thì không sao, cảnh càng dài, động tác càng nhiều, vấn đề liền lộ rõ.

Lịch trình quay phim gấp rút, Lâm Lập không có sức mà dạy một diễn viên phụ không quan trọng, chỉ bảo cậu tự mình quan sát những người khác.

Không ngờ, Giản Tinh thật sự ôm túi giữ ấm chạy ra ngoài đường nhìn chằm chằm người qua kẻ lại.

Trời đông tuyết phủ, cậu bị cảm, đến khi trợ lý nói ông mới biết.

Lâm Lập không thấy cảm động, trái lại còn nghĩ đứa nhóc này giỏi làm màu ghê.

Ốm sốt trong thời gian quay phim sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn, hoàn toàn không có phẩm chất nghề nghiệp.

Nhưng hai ngày sau, lúc quay phim, động tác của Giản Tinh quả thật đã trôi chảy hơn hẳn, toàn một lần là qua.

Cậu sốt vẫn kiên trì đóng phim, không gây ảnh hưởng đến tiến độ, Lâm Lập cũng không nói gì cả.

Trong đôi mắt nhìn xa trông rộng bỗng lóe lên ý cười, ông vỗ vai Giản Tinh: “Khắc phục được điểm yếu thì mới có thể trở thành một diễn viên giỏi.”

Giản Tinh ngoan ngoãn gật đầu, nghiêm túc nói: “Cảm ơn đạo diễn Lâm, cháu sẽ cố gắng ạ.”

Lâm Lập hài lòng gật đầu, nhớ lại cảnh quay lúc sáng, ông nói với Giản Tinh: “Tiểu Tinh này, cảnh lúc sáng cậu diễn được lắm.”

Giản Tinh lập tức cười như một đứa trẻ vừa được giải, làm Lâm Lập thấy buồn cười.

Lâm Tuệ và trợ lý của Lâm Lập cũng phì cười vì sự ngây thơ của cậu.

Lâm Lập thắc mắc: “Mấy hôm nay tôi cứ tò mò mãi, cậu nắm bắt thần thái của Trì Trọng bằng cách nào vậy?” Hoàn toàn khác với cảm giác mà bản thân cậu mang đến cho người khác.

Giản Tinh: “Cháu đọc sách ạ.”

Lâm Lập càng thắc mắc: “Sách? Sách gì?”

Giản Tinh kể tên hết mấy cuốn sách cậu nhét trong cặp.

Lâm Lập bừng tỉnh rồi kinh ngạc, đây là lần đầu tiên ông thấy có diễn viên đọc nhiều sách như vậy để hiểu được một nhân vật, đã thế còn là một vai phụ không đáng kể.

Lâm Lập nghiêm túc nhìn Giản Tinh hồi lâu, ông mỉm cười, nói lời thấm thía: “Tiểu Tinh à, đóng phim đóng-phim, cái mình đóng là phim.

Phim đến từ cuộc sống, phim là giả, nhưng cuộc sống là thật.

Đưa mình trở thành người đó trong cuộc sống, phim mà cháu đóng sẽ là thật.”

Giản Tinh im lặng, cậu cẩn thận ngẫm nghĩ lời Lâm Lập nói, sau đó khom lưng chào ông lần nữa: “Cảm ơn đạo diễn Lâm đã chỉ dạy, cháu nhớ rồi ạ.

Đạo diễn, bác làm việc đi, cháu không làm phiền bác nữa.”

Dứt lời, cậu quay người chuẩn bị rời đi, song Lâm Lập gọi lại.

“Gượm đã.”

Giản Tinh nghi hoặc ngoái đầu.

Lâm Lập cầm điện thoại ra: “Kết bạn weixin nhé, sau này có vai nào hợp sẽ gọi cháu đến thử.”

Giản Tinh sững sờ: “Dạ? Được ạ.”

Cậu lấy điện thoại ra và kết bạn với Lâm Lập, thấy danh sách bạn bè nhiều thêm một người, Giản Tinh vui rạo rực: “Đây là lần đầu tiên có người trong đoàn phim kết bạn với cháu đấy ạ.”

Lâm Tuệ: “…”

Trợ lý của Lâm Lập: “…”

Đứa trẻ xui xẻo ngốc nghếch này!

Rốt cuộc cậu có biết được Lâm Lập chủ động kết bạn có ý nghĩa thế nào không? Đối với một diễn viên nhỏ mà nói, đây là vinh hạnh cỡ nào chứ! Không mau mà tỏ lòng trung thành, cậu nói thật cái gì đấy! Để đạo diễn lớn cảm thấy kết bạn với cậu là hạ thấp thân phận à?

Lâm Lập lại cười bảo: “Sau này sẽ có rất nhiều người kết bạn với cháu.”

Giản Tinh cũng cười toe toét, cậu tạm biệt Lâm Lập, sau đó rời khỏi trường quay.

Lâm Lập xem thử vòng bạn bè của Giản Tinh, tin gần đây nhất là cơn tuyết đầu mùa mấy ngày trước.

Trong câu chữ toàn là niềm vui của một đứa trẻ phương Nam được nhìn thấy tuyết, ông không kìm được bật cười.

Trợ lý thấy vậy, cười bảo: “Đạo diễn Lâm rất thích cậu ấy.”

Lâm Lập cất điện thoại đi: “Cậu thấy diễn xuất của thằng bé thế nào?”

Trợ lý nói thẳng: “Nắm bắt ánh mắt rất chuẩn, nhưng thần thái và động tác còn khá cứng, chưa đủ linh hoạt.”

“Cậu để ý điện thoại của thằng bé không?”

Trợ lý lắc đầu.

“Weixin của Giản Tinh chỉ liên lạc với mười mấy người.” Lúc nãy Giản Tinh mở danh sách bạn bè ra, ông liếc một cái đã thấy hết.

Trợ lý kinh ngạc, bố mẹ, họ hàng, bạn bè, bạn học, đồng nghiệp, sao có thể ít như thế.

Lâm Lập nói: “Dù có phải tại tính cách cô độc hay không, nhưng ít nhất thấy được, thằng bé quen biết hẹp, trải nghiệm cuộc đời cũng ít.”

Bằng không sẽ không có một đôi mắt sạch sẽ như thế.

“Nhưng nó lại có thể diễn giải ánh mắt của một kẻ tội phạm IQ cao cực kỳ chuẩn xác, cậu nghĩ nó đã làm thế nào?”

Trợ lý đáp: “Cậu ấy vừa nói là mình đọc sách.”

Lâm Lập nói: “Bao nhiêu là diễn viên, ai mà chưa từng đọc mấy cuốn sách, nhưng những người khác có thể làm được như nó không? Cậu làm được không?”

Trợ lý lắc đầu.

Lâm Lập cười nói: “Tôi cũng không thể, thế nên tôi rất hiếu kỳ nó đã làm thế nào.

Mong là sau này sẽ có cơ hội được biết.”

Có lẽ những người khác không hiểu điều mà Lâm Lập nói, nhưng trợ lý đã theo Lâm Lập nhiều năm, hắn hiểu được ý của ông.

Có “sau này”, tức là có thể gặp lại.

Một diễn viên gặp một đạo diễn lớn, còn có thể là cái gì đây…