Fanboy Của Hàm Quang Quân

Chương 15

Chuẩn bị nước ấm cho Lam nhị công tử tắm xong, Nguỵ Vô Tiện ngồi ở ngoài chờ nghịch mấy con hình nhân giấy.

Đợi Lam Vong Cơ tắm xong, y bước vào nhìn nước ấm đã được chuẩn bị sẵn, tâm trạng liền có chút ấm áp thay vì lạnh lẽo như hồi nãy.

Sau đó hai người cùng ra ngoài, đi đến hoa viên sau nhà cùng mọi người ăn tối.

Giang Phong Miên "Lần này sang Ôn thị tụi con phải cẩn thận, không được cậy mạnh biết chưa? Ngụy Anh.... nghe ta nói gì không?"

Ngụy Anh ngơ ngác bị điểm danh, rớt đùi gà đang gặm vào chén.

Gương mặt Ngụy Vô Tiện hơi đỏ, dáo dác nhìn mọi người kiểu tựa như hỏi chính mình: Tôi là ai và đây là đâu? trời đánh còn biết tránh bữa ăn mà?

"Ôn thị....Cẩn thận, không cậy mạnh" Lam Vong Cơ lên tiếng, nhắc lại trọng điểm cho y nghe.

"Con biết rồi!"

Nói thì nói vậy, chứ hắn vẫn làm theo ý hắn à. Làm gì có ai cản được hắn? - Ngụy Vô Tiện nghĩ.

Bữa tối nhanh chóng qua đi, hai người cùng sóng vai đi dạo không một ai lên tiếng trước, đơn giản dùng bước chân, dùng trái tim, dùng tâm hồn mà cảm nhận người kia ở bên cạnh mình.

Y có tâm sự gì sao?

"Mai khi nào hai người đi?" Ngụy Vô Tiện lên tiếng trước.

Lam Vong Cơ đáp "Giờ Tỵ!"

Ngụy Vô Tiện dừng bước chân lại, hắn rũ mắt tựa như suy tính gì đó, môi mím chặt, lông mày khẽ cau lại. Hắn thất thần chưa được vài giây, nào ngờ bị người ta ôm chặt rồi. Gương mặt chẳng mấy chốc mà đỏ ửng hết cả lên, đôi mắt hắn chợt mở to, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở mà lắp bắp gọi hai chữ "Lam Trạm...."

Từ Lam Trạm ấy len lỏi vào tim người nghe tựa như nức nở cũng tựa như làm nũng khiến người Lam Vong Cơ khẽ run rẩy một chút. Giống như một cánh hoa rơi xuống chạm nhẹ vào mặt nước đang phẳng lặng vậy.

"Đừng sợ!"

"Đừng khóc!"

"Ta ở đây!"

Người trong lòng y khẽ run rẩy, Di Lăng Lão Tổ từ khi xuyên qua tới giờ chưa hề khóc một giọt, vậy mà giờ đây đã khóc rồi.

"Hức...."

"Lam Trạm.....hic.... Lam Trạm....huhu"

Lam Vong Cơ không rõ sao hắn lại khóc, cả người lại lúng túng cả lên không biết nên làm gì để dỗ hắn cả.

Y lắp bắp gọi "Nguỵ Anh.... đừng khóc.... ta ở đây....."

Di Lăng Lão Tổ được dỗ lại càng khóc lớn hơn nữa, đem nước mắt lẫn nước mũi mà chùi vào y phục của Hàm Quang Quân.

Lam Vong Cơ mím môi, cả người căng thẳng mà e dè thử vuốt ve mái tóc dài xoã xuống lưng đấy, miệng luôn thì thầm "Ta ở đây.... Nguỵ Anh đừng khóc!"

Nguỵ Vô Tiện cắn cắn môi, cảm thấy chính mình rất mất mặt, hắn xụt xịt thêm hai cái không ôm y nữa, vội xoay người mà lau nước mắt.

Khi không lại oà khóc trong ngực người ta, thật không có tiền đồ.

"Có thể tâm sự với ta không?" Lam Vong Cơ hơi hụt hẫng khi người kia xoay lưng lại với mình lặng lẽ lau nước mắt.

"Bụi bay vào mắt ta a~ không có gì đâu hì hì" Nguỵ Vô Tiện quay người lại, tựa như ánh dương rực rỡ cười với Lam nhị công tử.

Lam nhị công tử mắt đỏ hoe đi trước vài bước, lòng thầm tự trách mình: Có phải mình không đủ mạnh mẽ chăng? Hay phải chăng....là Mình.... không đủ để Nguỵ Anh tin tưởng?

Nguỵ Vô Tiện vừa đi vừa làm trò con bò để chọc Lam Vong Cơ cười, không được y chú ý hắn đi đến trước mặt y chớp mắt đáng thương  từng bước đi lùi gọi "Lam nhị ca ca~"

"Đứng lại a~ có gì trên đầu ngươi này... hình như là chiếc lá, để ta lấy xuống cho"

Lam Vong Cơ dừng lại, hơi cúi mình xuống để Nguỵ Anh lấy chiếc lá kia xuống.

Nguỵ Vô Sỉ cười hì hì, đưa đầu ngón tay vô tình như có như không chạm tới vành tai kia cử động nhẹ một cái xuất hiện một chú bướm bạc lấp lánh ánh sáng màu lam cho Lam Trạm xem.

"Quên những chuyện không vui đi nhé! Ta rất ổn, lâu lâu tính ta rất thất thường, đã vậy còn rất dễ quên trước quên sau. Cho nên là..... người đừng để ý"

Y nhìn Nguỵ Anh lẫn con bướm bạc kia không chớp mắt, chầm chậm gật đầu.

"Đã trễ.... về nghỉ ngơi!"

"Được, nghe ngươi!" Nguỵ Vô Tiện cất bướm bạc đi, quá trình xoay người lại có hơi nhanh làm hắn hơi lảo đảo mà ngã sang Lam Vong Cơ.

"Cẩn thận!"

Nguỵ Vô Sỉ ngượng ngùng "Ò" một tiếng cùng Lam Trạm trở về phòng.

Tối đó Nguỵ Vô Tiện vô thức lăn vào lòng Lam Vong Cơ mà ngủ, hắn dụi dụi vào ngực y một cái miệng lầm bầm "Baba.... xin lỗi.... con bất hiếu....hức"

Lam Vong Cơ hơi giật mình tỉnh giấc, thấp giọng "Đừng sợ.... ta ở đây.... Nguỵ Anh!"

"Lam Trạm.... có ngươi....thật tốt!"

Muộn phiền trong đêm tan biến, y hôn nhẹ lên đỉnh đầu Nguỵ Vô Tiện "Có ngươi bên cạnh rất tốt Nguỵ Anh"

Hai người họ lại chìm vào giấc ngủ, chuẩn bị sẵn sàng cho một ngày mới bắt đầu.

Đúng giờ Mão, Lam Vong Cơ thức giấc nhìn người kia ngủ say trong vòng tay của y. Y chậm rãi ngửi mùi hương chỉ mỗi mình hắn có, cảm giác thật bình yên đến lạ thường.

Lần đầu tiên trong đời, y được có người tiếp cận ngoài huynh trưởng và thúc phụ.

Lần đầu tiên trong đời, y được có người quan tâm ngoài huynh trưởng và thúc phụ.

Lần đầu tiên trong đời, y lo lắng vì một người ngoài huynh trưởng và thúc phụ.

Lần đầu tiên trong đời, y được tặng quà ngoài huynh trưởng và thúc phụ.

Lần đầu tiên trong đời, y bị phạt chỉ do uống rượu mà Nguỵ Anh đưa.

Lần đầu tiên trong đời, y bị hắn trêu ghẹo đến mức không thể phản kháng.

Lần đầu tiên trong đời, y sợ nước mắt của một người mà người đó chính là Nguỵ Anh.

Lần đầy tiên trong đời, y muốn thể hiện hỉ, nộ, ái, ố chỉ vì một người.... mà người đó không sai khác chính là Nguỵ Anh.

Lần đầu tiên trong đời, y muốn bảo vệ một người chính là Nguỵ Anh.

Nguỵ Anh.....

Ta có thể làm tri kỷ của ngươi..... có được không?

Cùng ngươi.... hành hiệp trượng nghĩa.... có được không?

Lông mi của Lam Vong Cơ hơi run rẩy, tay không tự chủ khẽ ôm người trong lòng chặt hơn một chút.

Nguỵ Vô Tiện bị đau mà mở mắt, hắn hơi nhích người ra nhìn tiểu Lam Trạm cau mày, hắn hơi nheo mắt nâng tay mà xoa xoa giữa mi tâm mà lầm bầm "Đừng như thế, mau già! Không tốt!"

"Xin lỗi.... ta làm đau ngươi sao?"

Hắn lắc đầu đáp "Không có!"

"Lát thượng lộ bình an!"

Lam Vong Cơ thấp giọng "Ừm" một tiếng.

Tới giờ Tỵ, hai huynh đệ Cô Tô Song Bích hành lễ với mọi người sau đó nhanh chóng trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Nguỵ Vô Tiện ngồi trên cây, nhìn bóng dáng Lam Vong Cơ ngự kiếm mà tâm trạng không vui nổi.

Hắn có chút lưu luyến idol của hắn.

Xin lỗi, ta không thể tiễn ngươi.... vì ta biết, nếu lúc đó đứng ở đây. Ta sẽ không kiềm nén được mà giữ ngươi lại.

Cứ vậy Nguỵ Vô Sỉ ngồi trên cây một lúc lâu đến mức Ngu phu nhân vờ như nàng tức giận tay cầm Tử Điện phải tiến tới hâm doạ đủ điều hắn mới chịu xuống.

Ngu phu nhân: con trai nuôi lớn như bát nước đổ đi. Một nhà nuôi củ cải, một nhà nuôi sen; không cần nói nhiều cũng biết đứa nào lợi hại rồi.

Mấy ngày sau đó Di Lăng Lão Tổ làm gì cũng thất thần, cho đến ngày hắn cùng Tam Độc Thánh Thủ (chưa thành) mà tới Ôn thị.

Sư tỷ vì lo lắng họ đi đường cực khổ mà không đủ lương thực, bèn đưa họ hai túi nhỏ đựng quả vải khô.

Giang Trừng lên tiếng "Sư tỷ đừng lo, bọn đệ sẽ cẩn thận. Tỷ ở lại nhớ chăm sóc cha và nương cho tốt. Cũng đừng để chính mình gầy đi, nếu không bọn đệ sẽ đau lòng"

Giang Yếm Ly rươm rướm nước mắt gật đầu đáp "Ta biết rồi!"

"Hai đứa đi cẩn thận! Bọn ta biết phải làm gì" Giang Phong Miên ôm hai đứa trẻ, trong lòng cảm thán: Hồi xưa hai đứa còn nhỏ xíu, bây giờ đã lớn thế này rồi. Thật có chút hoài niệm Tiểu Giang Trừng lúc nhỏ.

"Vâng Giang sư thúc, Ngu phu nhân" Nguỵ Vô Sỉ miễn cưỡng nở nụ cười gượng gạo, hắn bước lên thuyền trước.

Hai ngày qua hắn bận thiết lập kết giới ngoài Liên Hoa Ổ, có chút vắt kiệt sức lực của hắn một chút.

"Bọn đệ đi đây, mọi người ở lại cẩn thận"

"Tạm biệt!"

"Tạm biệt!"

"Thượng lộ bình an!"

Thuyền vừa xuất phát, Nguỵ Vô Tiện liền kiếm chỗ nằm đánh một giấc. Giang Vãn Ngâm liếc Nguỵ Vô Tiện một cái, không rõ tên kia suy tính điều gì cũng đành ngồi toạ thiền chờ đợi cập bến.

~o0o~

Đến nơi Nguỵ Vô Tiện điềm đạm mà bước lên từng bước bậc thang, Giang Trừng đi song song cạnh hắn.

Nhìn các con cháu thế gia đều đông đủ, lại không thấy Lam Vong Cơ đâu, nội tâm Nguỵ Vô Tiện vừa lo mà cũng vừa mừng.

Nhiếp Hoài Tang, Kim con công, Miên Miên, Kim Quang Dao đồng loạt đến đủ.

Có một bóng dáng thiếu niên từ trên cao từng bước, từng bước kiêu ngạo bước xuống, hắn nắm tay một vị nữ nhân, đồng loạt mà hướng đống con cháu thế gia có chút thoả mãn.

Rồi cũng sẽ có ngày bọn chúng quỳ xuống cầu xin ta mà thôi - hắn nghĩ.

"Giải người lên đây!"

Bóng lưng Nguỵ Vô Tiện sững lại, hắn đưa ánh mắt vô hồn lạnh lẽo nhìn Ôn Triều, hoàn toàn không dám quay lưng lại nhìn. Mà tên Ôn Triều đó có chút kinh ngạc nhìn thiếu niên vận hắc y kia đồng thời hắn nhận biết sống lưng hắn hoàn toàn lạnh toát.

Người được giải lên, lếch từng bước đi đến sau lưng vị hắc y kia. Y ngay cả một câu rên cũng không có, vừa băng lãnh mà vừa khoan thai khiến Ôn Triều nhìn hai kẻ một đen một trắng kia vừa phẫn nộ mà cũng vừa phấn khích.

"Các ngươi đến Ôn thị dự thính phải tuân theo kẻ đứng đầu tức là ta * hắn chỉ mình * hoặc nàng ta * chỉ về phía Vương Linh Kiều * và tuân theo gia huấn Ôn thị! Mỗi người các người đều sẽ có cuốn gia huấn Ôn Thị, chỉ hơn 100 điều chắc chắn sẽ không làm khó được các ngươi. Vào giờ Ngọ ngày mai, ta sẽ kiểm tra xem năng lực các ngươi ở đâu rồi mới xét thực lực mỗi người mà lựa tiêu chí huấn luyện phù hợp"

Nguỵ Vô Tiện nhếch mép, lộ ý coi thường thấy rõ.

Vương Linh Kiều bây giờ mới lên tiếng "Các ngươi nộp hết bội kiếm, tạm thời chúng ta sẽ giữ. Chờ đợi hết khoá bọn ta sẽ trả lại"

Hiển nhiên là có rất nhiều người không đồng ý với lời này, hẳn là sẽ phản bác.

"Không được! Bọn ta phản đối"

"Các ngươi nghĩ các ngươi là ai? Nếu không phải vì bọn ta nể chắc chắn sẽ không đến đây dự thính" miệng nói nể, ánh mắt lại hiện ra nét trào phúng.

"Chuyện này không đến lượt các ngươi quyết định! Tiến hành tịch thu!" Ôn Triều quát.

Dù muốn dù không thì bội kiếm cũng đã tịch thu, hoàn toàn không xem bọn họ ra gì.

"Xin lỗi nha, ta không đem kiếm nên cũng không cần giao đâu nhỉ?" Nguỵ Vô Tiện nói lớn, tiện thể trêu tức Ôn Triều.

"Người xem chúng ta là kẻ ngu sao? Tu tiên mà lại không sài bội kiếm, thì ngươi dùng gì?" Vương Linh Kiều lên tiếng thay cho Ôn Triều.

Hắn nhếch mép không trả lời, giơ hai tay lên ngụ ý không có gì.

Bộ dáng hoàn toàn kiêu ngạo, phách lối, hoàn toàn không coi ai ra gì!

Ngược lại người bị hỏi nghe tiếng thì thầm bên tai "Đương nhiên mạng chó của các ngươi!"

Vương Linh Kiều run rẩy tay chỉ về phía thiếu niên hắc y kia "Ngươi....."

Giọng nói này hoàn toàn là của hắn nhưng hắn là ai?

Ôn Triều quay sang nhìn Vương Linh Kiều hơi nhướn mày, lần đầu tiên hắn thấy nàng sợ hãi đến vậy.

Hắn lặng lẽ nhìn vị thiếu niên hắc y kia.

"Ngươi tên gì?"

"Ta họ Nguỵ tên một chữ Biện! Phái Di Lăng!"

Đám Giang Trừng trợn mắt, muốn xông tới đập tên sư huynh kia. Hắn nói con mẹ gì vậy?

Lam Vong Cơ mím môi nhìn Nguỵ Vô Tiện, có chút hơi không tiếp thu được.

"Chưa từng nghe qua!" Ôn Triều đáp.

"Đương nhiên, phái này chỉ có mỗi một mình ta! Ta làm tông chủ, nghe tin Ôn thị tổ chức dự thính tò mò đến xem thử" Nguỵ Vô Tiện bình tĩnh trả lời.

Khoảng khắc hắn nghe tiếng bước chân lẫn mùi hương kia, hắn đã biết người đó là Lam Vong Cơ.

"Đa tạ đã quan tâm!" Ôn Triều đáp cho có lệ.

Ánh mắt người kia lạnh lẽo, truyền thẳng vào Ôn Trục Lưu người đã đánh vào chân của Lam Trạm lúc đó.

"Nguỵ.... Biện.... ngươi bình tĩnh lại cái đã" Giang Vãn Ngâm lần đầu thấy Nguỵ Vô Tiện tức giận đến như vậy có chút sợ hãi.

'Nguỵ Anh.... ta không sao'

"Hừ! Ta biết rồi" Nguỵ Vô Tiện bĩu môi, không doạ người nữa quay sang cười tươi với Giang Vãn Ngâm, ngón út kết nối giữa hắn và Lam Trạm có chút run rẩy nhẹ.

Đám gia nô bây giờ phát cho mỗi người một cuốn gia quy Ôn Thị cho bọn hắn đứng học. Di Lăng Lão Tổ mở ra nhìn hai giây thiếu điều lăn ra cười bò.

Kẻ nào ỷ mạnh bắt nạt kẻ yếu thế hơn đều đáng chết, không những phải giết mà còn phải chịu chặt đầu treo trước gia môn để bị vạn người thoái mạ nhằm cảnh tỉnh đời sau, ngàn vạn kiếp không tái phạm.

Trước khi chết phải bị lấy mất linh đan, chịu thêm 300 roi giới tiên.

Chung quy hình dung một chữ: thảm!

Chung quy hình dung một câu: thảm đến không nỡ nhìn!

Ánh mắt hắn trở nên tinh nghịch, quay ra sau lưng chỉ dòng thứ sáu mươi sáu. Một đám lôi ra đọc dòng đó trong đầu, nháy mắt liền suy tính gì đó không rõ.

_1611_