Gả Cho Ta

Chương 27: Bước thứ mấy rồi?

Đào Yến Cần vừa quỳ xuống, người cao lớn như Triệu Giản cũng giật nảy mình, hắn còn tưởng Đào Yến Cần muốn xông lên nắm tóc xé áo, chơi xấu khóc lóc om sòm chứ.

Đào Yến Cần vừa quỳ xuống liền khóc, nếu bình thường phụ nữ khóc là lê hoa đái vũ, thì cô ta bây giờ chính là mưa rào tầm tã, lại thêm sắc mặt cô ta cực kỳ vàng vọt, một chút mỹ cảm cũng không có.

Cô ta khóc còn quỳ gối bò về phía trước, giang hai tay ôm lấy chân Triệu Giản, vừa khóc vừa nói : "Triệu tiên sinh, anh mau cứu tôi, mau cứu tôi."

Triệu Giản nhìn cô ta tiến tới, nhanh chóng đưa tay bảo vệ Cố Trường Đình sau lưng, nhưng trong tay hắn đang cầm theo mấy cái túi, không thể làm gì hơn.

Đúng lúc này, Cố Trường Đình lại từ sau lưng Triệu Giản chuyển ra phía trước, đem Triệu Giản đẩy ra đằng sau.

Triệu Giản sửng sốt, vợ đứng ở đằng trước, gần như che nửa người hắn.

Cố Trường Đình nhìn Đào Yến Cần ôm lấy chân Triệu Giản, lập tức cảm thấy không thoải mái. Không phải chỉ có mình Triệu Giản tính chiếm hữu mạnh, Cố Trường Đình cũng vậy, chỉ là bình thường không hay thể hiện, da mặt có chút mỏng mà thôi.

Cố Trường Đình đem Triệu Giản chắn ở sau lưng, không để Đào Yến Cần đụng đến hắn, từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống Đào Yến Cần : "Đào tiểu thư, cô nói gì tôi không hiểu."

Đào Yến Cần vẫn còn nước mắt nước mũi chảy dài : "Cố tổng, xin cậu thương xót, nếu tiếp tục như vậy, Đào gia sẽ phá sản, nhân viên của Đào gia khẳng định đều sẽ bị đuổi việc, đến lúc đó sẽ không có cơm ăn mất."

Cố Trường Đình cười, nói : "Nguyên lai Đào tiểu thư tâm địa tốt như vậy, tôi ngược lại biến thành người ác độc ha. Chẳng qua Đào tiểu thư yên tâm, kỳ thật tôi cũng không phải người có tâm địa sắt đá. Gần đây bởi vì ký hợp đồng với Đường tiên sinh, công ty của tôi cũng chuẩn bị mở rộng quy mô. Nếu như nhân viên của công ty là người tài năng, đến lúc đó tôi có thể nhận vài người."

Triệu Giản nghe xong liền muốn cười, vợ không những chế nhạo, mà còn muốn đào tường nhà người khác.

Đào Yến Cần nghe xong, mặt vàng như nến cũng biến xanh, khóc nói : "Trước kia là tôi khốn nạn, xin cậu tha cho tôi đi, tôi quỳ xuống xin cậu, cậu còn muốn tôi làm thế nào?"

Cố Trường Đình nói : "Cô chạy đến cửa nhà tôi la lối khóc lóc, tôi còn chưa báo cảnh sát, cô còn muốn tôi làm thế nào? Đào gia sụp đổ nhanh như vậy, chẳng lẽ là tôi? Là do Đào tiểu thư cùng người nhà của co a, các người động một chút là tham ô công quỹ, công ty thâm hụt có thể so với tổ ong, ai có thể cứu được các người?"

Đào Yến Cần khóc rất lớn tiếng, ngay cả trong nhà cũng nghe được.

Hôm nay Đào Kỳ về sớm, trước đó cậu ta được đổi một người đại diện khác, là người đại diện kim bài a, ảnh đế ảnh hậu trong tay cả một bó to, Đào Kỳ căn bản không nghĩ tới mình sẽ bị phân đến trong tay người đại diện như vậy, quả thực mừng rỡ như điên.

Người đại diện mới cũng không vội vàng nhận quảng cáo cho Đào Kỳ, chỉ thu xếp một vài chương trình học ở công ty cho cậu ta, sắp xếp người đến dạy Đào Kỳ diễn xuất, lại phổ cập cho Đào Kỳ một vài tình huống gần đây trong giới.

Người đại diện cũng nhìn ra, Đào Kỳ là người mới, cái gì cũng đều không hiểu, sợ cậu ta vừa ra khỏi cửa đã đụng phải đại phiền toái còn không biết.

Thầy dạy của Đào Kỳ cũng rất nổi tiếng, nói thật Đào Kỳ trước kia căn bản không muốn tiến vào giới giải trí, cho nên cũng không có để ý mấy, nhưng Đào Kỳ đã từng nghe nói qua tên tuổi của thầy, Sầm Tưởng, mười năm trước từng ôm vô số các giải thưởng điện ảnh, nhưng bây giờ đã bốn mươi tuổi, cho nên không thể so với người trẻ tuổi nữa, dần dần thoái ẩn, lúc đầu muốn trở thành đạo diễn, nhưng không thành công, làm mấy bộ phim vẫn không đắt khách, bị người đại diện tìm tới làm thầy dạy cho Đào Kỳ.

Hôm nay sau khi Đào Kỳ học xong, liền được đưa về nhà. Người đại diện vậy mà còn sắp xếp trợ lý riêng, tài xế riêng cho cậu ta, Đào Kỳ cảm thấy giống như đang nằm mơ. Chỉ là ký túc xá sắp xếp cho Đào Kỳ vẫn còn đang trùng tu, cho nên tạm thời không thể ở, Đào Kỳ vẫn ở tại nhà Cố Trường Đình, có thể là phải mấy tuần lễ.

Đào Kỳ sau khi về đến nhà Cố Trường Đình, liền đến phòng bếp ở lầu một, muốn thử xem có thể nấu món gì đó cho bữa tối không, dù sao những người khác vẫn chưa trở lại.

Đào Kỳ vừa lấy nguyên liệu nấu ăn ra, liền nghe ngoài cửa có tiếng người khóc huyên náo, rất lớn, không biết đang làm cái gì.

Đào Kỳ ghé vào cửa sổ nhìn một chút, bởi vì đứng ở góc chết, cho nên không nhìn thấy được, đành phải mở cửa ra nhìn xem.

Vừa nhìn ra liền ngay lập tức giật nảy mình, một người đàn bà điên đang quỳ trên đất khóc rống.

Cố Trường Đình nhìn thấy cửa mở, vội vàng ngẩng đầu lên, quả nhiên là Đào Kỳ đi ra.

Cố Trường Đình vội vàng nói : "Đào Kỳ, cậu vào trước đi, một hồi chúng tôi sẽ vào."

Đào Kỳ gật gật đầu, đang muốn đóng cửa, nhưng Đào Yến Cần đang quỳ trên mặt đất nghe được tên Đào Kỳ, lập tức quay đầu lại, trừng to mắt, hỏi : "Cậu? Sao cậu lại ở chỗ này? !"

Đào Kỳ không nhận ra Đào Yến Cần, dù sao chị họ kia của cậu ta, lúc nào cũng vênh váo tự đắc, ăn mặc như phượng hoàng, nào ngờ sẽ có ngày thảm hại như vậy.

Đào Kỳ sửng sốt, sắc mặt lập tức trầm xuống, không muốn nói chuyện với cô ta, chỉ coi cô ta như người xa lạ, muốn đóng cửa lại.

Đào Yến Cần lập tức đứng dậy, động tác mau lẹ, vọt tới cửa chính, ngăn cản Đào Kỳ đóng cửa, hô : "Đào Kỳ! Chị là chị của em, em không biết chị sao? Đào Kỳ, gặp được em thật sự là quá tốt, em sao lại ở chỗ này? Em cùng Cố tiên sinh quen biết sao? Vậy thì quá tốt, em giúp chị khuyên nhủ Cố tiên sinh, được không? Đào gia sắp phá sản rồi, người Đào gia sắp xong đời rồi, em có biết không? Nhanh giúp chị khuyên nhủ Cố tiên sinh đi."

Đào Yến Cần quả thực điên rồi, một người phụ nữ khí lực lại có thể lớn như vậy, Đào Kỳ vậy mà không thể đóng cửa lại, ngược lại thiếu chút bị đụng ngã.

Cố Trường Đình nhìn thấy, cũng quản vì sao Đào Kỳ cùng Đào Yến Cần lại quen biết, nhanh chóng tiến lên.

Triệu Giản cũng vội vàng mang theo một đống đồ chạy tới, để trước cửa, kéo Đào Yến Cần ra.

Đào Kỳ bị Đào Yến Cần nắm chặt, bởi vì mặc áo ngắn tay, cho nên bị quệt cho một vệt máu dài.

Đào Kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm Đào Yến Cần : "Cô nói cô là chị họ của tôi? Cô còn có mặt mũi mà nói vậy sao? Người Đào gia chết hết, tôi mới vui vẻ, vui đến ba ngày ba đêm cũng ngủ không được, cô có biết không?"

Đào Kỳ vẫn luôn rất ngoan ngoãn, giống như học sinh ngoan trong mắt thầy cô. Mặc dù đã mười tám tuổi, nhưng bên ngoài còn rất trẻ con, thoạt nhìn chỉ như học sinh cấp ba. Hiện tại cắn răng nói ra những lời này, làm người khác cực kỳ sốc.

Đào Yến Cần trừng lớn mắt, nói : "Em sao có thể nói như vậy? Em họ Đào, em có biết không? Em đều quên mình họ gì sao?"

Đào Kỳ cười lạnh : "Tôi họ Đào thì có quan hệ gì với các người? Tôi chỉ là lười đi sửa họ mà thôi, họ giống thì sao?"

Lúc trước Đào Kỳ cũng từng nghĩ, bỏ họ Đào, dứt khoát theo họ Lâm của mẹ là được rồi. Nhưng hành động của Lâm gia, làm lòng Đào Kỳ triệt để lạnh lẽo.

Người của Lâm gia không nguyện ý nuôi Đào Kỳ, ra sức khước từ không nói, còn ngược đãi Đào Kỳ, mỗi ngày đều nhục nhã cậu ta.

Cuối cùng cha nuôi Đào Kỳ tìm đến Lâm gia, đem Đào Kỳ mang đi. Đào Kỳ về sau nghe nói, lúc cha nuôi mang cậu ta đi, người của Lâm gia còn không đồng ý. Không phải là không muốn đem Đào Kỳ giao cho một người xa lạ, mà vì Lâm gia biết cha nuôi có rất nhiều tiền, muốn hay bắt chẹt kiềm tiền.

Cha nuôi của Đào Kỳ vì để mang được Đào Kỳ đi, đã phải cho Lâm gia một số tiền rất lớn, người của Lâm gia, thì ra đã đem Đào Kỳ bán cho cha nuôi của cậu ta.

Đào Kỳ không muốn mang họ Đào, nhưng cũng không muốn mang họ Lâm, kỳ thật hai cái họ này căn bản không có gì khác nhau.

Đào Yến Cần nghe xong tức giận, nói : "Mày, cái đồ vong ơn bội nghĩa! Sớm biết thế lúc mày còn bé liền để cha mày bóp chết mày, cái đồ con hoang này đi!"

Đào Kỳ nghe xong, giận đỏ mặt, môi run rẩy, không biết đáp trả thế nào, liền dứt khoát xông lên muốn đánh nhau.

Chỉ là với cánh tay gầy bắp chân nhỏ kia của Đào Kỳ, Cố Trường Đình cùng Triệu Giản chỉ sợ là cậu ta phải chịu thiệt.

Cố Trường Đình liền nhanh chóng ôm lấy eo Đào Kỳ, đem người ngăn lại : "Triệu Giản, mau đuổi cô ta đi."

Đào Yến Cần căn bản không thể so với Triệu Giản, Triệu Giản liền đem cô ta ném ra khỏi cửa, sau đó đóng sầm cửa lại, còn không quên lấy điện thoại ra báo cảnh sát, miễn cho Đào Yến Cần ở ngoài cửa khóc rống không chịu đi.

Đào Yến Cần sau khi bị ném ra ngoài, Đào Kỳ liền ngồi sụp xuống đất, mặt ủy khuất sắp khóc.

Cố Trường Đình vội vàng đem cậu ta kéo lên : "Đào Kỳ, đừng khóc, mau dậy đi, để tôi pha cho cậu một ly nước trái cây lạnh, giải nóng."

Đào Kỳ nghe xong, trong mắt tất cả đều là nước, càng muốn khóc hơn.

Triệu Giản đau cả đầu, hắn biết, Đào Kỳ đúng chất là một đứa nhỏ, trẻ con là không được dỗ, một khi dỗ ngược lại sẽ càng tủi thân, càng khóc dữ.

Cố Trường Đình đem Đào Kỳ kéo lên, để cậu ta ngồi trên ghế sa lon, rót cho cậu ta một ly nước trái cây.

Đào Kỳ ôm ly nước, vừa cúi đầu uống vừa rơi nước mắt "Lạch tạch".

Cố Trường Đình hỏi : "Đào Kỳ, Đào Yến Cần kia sao lại là chị họ của cậu?"

Trước đó Đào Kỳ nói với Cố Trường Đình thân thế phức tạp, Cố Trường Đình chỉ biết cậu ta cùng Triệu Giản không phải anh em ruột, nhưng lại không nghĩ tới, Đào Kỳ cùng Đào Yến Cần là họ hàng. Phải nói rằng thế giới này thật sự rất nhỏ a.

Không chỉ như vậy, Cố Trường Đình còn không biết, Đào Kỳ chính là con trai của bác hai Đào Yến Cần.

Đào Kỳ lau nước mắt, đem chuyện cha mẹ mình nói với Cố Trường Đình, đương nhiên là cũng rất cẩn thận, không để lộ chuyện của Triệu Giản.

Cố Trường Đình nghe xong nghẹn họng nhìn trân trối, muốn rớt cả cằm, Đào Kỳ thế mà là con trai của bác hai Đào Yến Cần, nhìn thế nào cũng không giống, có thể là lớn lên tương đối giống mẹ.

Trước đó Đào Yến Cần còn muốn để Cố Trường Đình kết hôn với bác hai của cô ta, không ngờ con trai ông ta còn nhỏ tuổi hơn Cố Trường Đình.

Mặc dù Cố Trường Đình rất chán ghét người của Đào gia, thế nhưng Đào Kỳ lại là đứa nhỏ đáng yêu, đặc biệt là thân thế còn rất đáng thương, thực sự là làm cho người ta chán ghét không nổi.

Đào Kỳ nói xong liền rất thấp thỏm, quan sát Cố Trường Đình hơn nửa ngày mới dám nói : "Cố đại ca, anh có phải chán ghét em hay không. . . Em sắp dọn đến ký túc xá rồi, nếu không, em hiện tại liền dọn ra ngoài. . ."

Cố Trường Đình vẫn đang cảm khái, nghe Đào Kỳ nói liền đáp: "Tôi không có chán ghét cậu, nói thế nào cậu cũng là em trai của Triệu Giản, sinh ra như thế nào cũng không phải là chuyện cậu có thể lựa chọn."

Đào Kỳ nghe xong, trong lòng càng không thoải mái, bởi vì cậu ta thật sự cũng không phải em trai Triệu Giản.

Đào Kỳ nhịn không được nháy mắt với Triệu Giản, Triệu Giản vội vàng nói : "Đừng có suy nghĩ lung tung, nhanh đi rửa mặt đi, buổi tối hôm nay ăn lẩu, nguyên liệu nấu ăn đều đã mua rồi, một hồi ăn thật no, thì mấy chuyện không vui đều bay biến hết."

Cố Trường Đình cười nói : "Ăn nhiều sẽ khó chịu."

Triệu Giản cười ngây ngô hai tiếng, Cố Trường Đình còn nói : "Sao không thấy Trâu Tung cùng Tống Hữu Trình, đi đâu rồi?"

Triệu Giản nào biết bọn họ đi đâu, liền đoán : "Chắc là lại đi hẹn hò."

Cố Trường Đình nói : "Đi hẹn hò? Scandal chưa hạ được mấy ngày đã đi hẹn hò?"

Đào Kỳ cũng không biết bọn họ đi đâu, lúc trở về đã không thấy hai người kia.

Cố Trường Đình cùng Triệu Giản vội vàng chuẩn bị nồi lẩu, Đào Kỳ rửa mặt xong cũng xuống hỗ trợ, ba người bận rộn hơn nửa ngày, trời đều tối đen, vẫn không thấy Trâu Tung cùng Tống Hữu Trình trở về.

Triệu Giản than thở : "Vợ à, em gọi điện thoại cho bọn họ đi, anh sắp đói chết rồi."

Cố Trường Đình nhẹ gật đầu, dứt khoát gọi điện thoại cho Trâu Tung.

Lần thứ nhất gọi không ai nhận, lần thứ hai gọi lại chờ rất lâu, cuối cùng mới có người nhận, là tiếng của Trâu Tung, "Alo" một tiếng, nghe hình như hơi bực bội.

Cố Trường Đình hỏi : "Hai người đang ở đâu? Làm sao vậy? Sẽ không phải xảy ra chuyện gì nữa chứ?"

Trâu Tung bên kia trầm mặc một hồi, mới đáp : "Chúng tôi không có chuyện gì, cậu đừng lo lắng, cậu gần đây không phải bề bộn nhiều việc sao?"

Cố Trường Đình nói : "Đến cùng là làm sao? Bọn tôi đều chờ hai người về ăn lẩu đây, muộn như vậy còn không thấy về."

Trâu Tòng nói : "Mọi người ăn trước đi, chúng tôi khả năng hôm nay không thể về được."

Cố Trường Đình cảm thấy kỳ quái, chẳng qua Trâu Tung bên kia dường như đang vô cùng lo lắng, vội vã cúp điện thoại, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cố Trường Đình suy tư một chút, nghĩ thầm, chẳng lẽ là cha Trâu Tung từ nước ngoài đuổi tới rồi?

Triệu Giản chân chó chạy tới : "Vợ, thế nào? Ăn cơm được chưa? Đói bụng quá."

Cố Trường Đình lắc đầu : "Bọn họ nói không về ăn được, không biết làm sao nữa, hình như có chuyện phiền phức."

Cuối cùng nồi lẩu tối nay chỉ có ba người bọn họ ăn, Trâu Tung cùng Tống Hữu Trình quả nhiên không trở về, đến lúc hơn mười một giờ, Cố Trường Đình sắp đi ngủ, cũng không thấy ai trở về.

Cố Trường Đình lại gọi điện thoại cho Trâu Tung, thế nhưng điện thoại tắt máy, gọi cho Tống Hữu Trình, cũng tắt máy, không biết là đã xảy ra chuyện gì.

Cố Trường Đình có chút lo lắng, Triệu Giản vội vàng an ủi : "Yên tâm đi, chắc là chưa xong việc. Vợ gần đây đều bận rộn, không nghỉ ngơi tốt, nhanh đi ngủ trước đi."

Cố Trường Đình đúng là rất buồn ngủ, chuyện Đào gia đã đến hồi kết, trong lòng của cậu tốt xấu cũng được thả lỏng một chút, mặc dù rất lo lắng cho Trâu Tung, thế nhưng đầu vừa đụng gối đã ngủ rất nhanh.

Triệu Giản hôn một cái trên trán Cố Trường Đình, từ trên giường đi xuống, chạy ra ngoài phòng, trong bóng tối gọi điện thoại.

Triệu Giản đương nhiên là gọi cho Đường Quý Khai, cũng may Đường Quý Khai lúc này chưa ngủ, không thì lại mắng Triệu Giản cẩu huyết lâm đầu.

Đường Quý Khai nói : "Anh sao lại đột nhiên gọi điện thoại cho em, chẳng lẽ là lương tâm sống dậy, nhớ đến đứa em trai ruột này à?"

Triệu Giản nói : "Anh không có thời gian lảm nhảm với chú đâu, giúp anh điều tra xem có phải Tống Hữu Trình xảy ra chuyện rồi không."

"Cái này còn cần tra?" Đường Quý Khai nói : "Đương nhiên là xảy ra chuyện rồi, còn là chuyện lớn nữa."

Quả nhiên là vậy, Triệu Giản vừa đã đoán ra được, dù sao Tống Hữu Trình là nhân vật của công chúng, còn rất nổi tiếng, người sợ nổi danh heo sợ mập, cây to đón gió, lời này vẫn rất có đạo lý.

Triệu Giản hỏi : "Chuyện gì, vợ anh lo lắng lắm đấy."

Đường Quý Khai dưới danh nghĩa có một công ty giải trí, cho nên tin tức đương nhiên rất linh thông, chuyện này hỏi Đường Quý Khai là quá chính xác.

Đường Quý Khai nói : "Đúng vậy, thật sự là một lời khó nói hết. Anh biết Tống Hữu Trình có sư muội chứ? Chính là đối tượng giả trước đây của hắn."

Triệu Giản đương nhiên biết, chẳng qua không biết vị sư muội kia tên gì.

Triệu Giản nói : "Có liên quan đến cô ta?"

"Đương nhiên." Đường Quý Khai nói : "Vị sư muội này của Tống Hữu Trình tên là Phạm Hân Nhi, mượn thanh danh của Tống Hữu Trình, gần đây danh tiếng cực kỳ tốt, nghe nói còn được gọi là cái gì ...cái gì Ngọc nữ chưởng môn, nữ thần trạch nam, anh hiểu chưa?"

Triệu Giản nói : "Anh không hiểu, chú nói mau lên."

Đường Quý Khai nói : "Ha ha, nói chung tin đồn nhiều lắm, trong đó có chuyênn trước kia Tống Hữu Trình từng thầm mến Phạm Hân Nhi, anh có biết không?"

"Hả?" Triệu Giản khó hiểu : "Bọn họ không phải giả vờ yêu đương sao? Là thế nào anh không hiểu."

Vẻ ngoài của Tống Hữu Trình chính xác thì rất không tệ, xứng đáng là cấp bậc người mẫu, nhưng bởi vì tính khí xấu, thời điểm xuất đạo đắc tội với người khác nên ngay lúc đó bị đóng băng, cứ bình bình như vậy qua ngày mà ko nổi lên được.

Tống Hữu Trình cùng Phạm Hân Nhi là chung một người đại diện, Phạm Hân Nhi xem như là sư muội của Tống Hữu Trình, nhìn rất thanh thuần, đặc biệt thấu tình đạt lý.

Lúc ấy Phạm Hân Nhi từng an ủi Tống Hữu Trình, Tống Hữu Trình lúc đó còn trẻ, cũng thích loại con gái ôn nhu như vậy, liền tỏ tình với Phạm Hân Nhi.

Bất quá khi đó Phạm Hân Nhi cũng mới xuất đạo, công ty định hướng cho cô ta là hình tượng nữ thần trạch nam, thanh thuần điềm đạm đáng yêu. Phạm Hân Nhi không hề suy xét, trực tiếp cự tuyệt Tống Hữu Trình, nói với Tống Hữu Trình, cô ta hiện tại không muốn suy nghĩ đến tình cảm, chỉ muốn tập trung đóng phim cho tốt.

Dù sao nếu nữ thần trạch nam mà yêu đương thì cái đám trạch nam chẳng phải sẽ đau lòng chết hay sao, độ hot của Phạm Hân Nhi khẳng định cũng sẽ lao xuống dốc.

Tống Hữu Trình cứ như vậy mà thất tình.

Đường Quý Khai nói : "Sau đó Trâu Tung xuất hiện."

Triệu Giản nghe xong mà nhức cả đầu : "Còn có chuyện của Trâu Tung?"

Trâu gia mặc dù cũng không phải cự phú, nhưng cũng xem như là có tiền. Trâu Tung trước đó là cậu ấm, vung tay rất rộng rãi, công ty có một số vụ làm ăn và đầu tư liên quan đến ngành giải trí, cho nên thường xuyên tiếp xúc người trong giới.

Trâu Tung trước kia rất trăng hoa, phụ nữ bên cạnh không ít, chính là tên hoa hoa công tử.

Có lần, một nhà sản xuất mời y uống rượu, mang đến mấy cô gái trẻ, trong đó có Phạm Hân Nhi.

Trâu Tung mặc dù đối với hình tượng thanh thuần này không cảm thấy quá hứng thú, nhưng Phạm Hân Nhi biết cách nói chuyện, Trâu Tung liền đối với cô ta cũng có chút ý tứ.

Nhà sản xuất liếc mắt liền nhìn ra, khi tiệc rượu sắp kết thúc, liền đưa Trâu Tung một tấm thẻ phòng, nói Phạm Hân Nhi ở phòng trên tầng chờ y.

Phạm Hân Nhi mặc dù bộ dạng đẹp, nhưng diễn xuất cực kỳ tệ, sau khi xuất đạo bị mắng rất thảm, cấp bách cần tìm một kim chủ bơm tiền. Thấy Trâu Tung hào phóng, dáng vẻ lại không sai, tốt xấu gì cũng không phải cái dạng đầu hói bụng bia hai cằm, Phạm Hân Nhi cảm thấy Trâu Tung làm kim chủ của mình cũng rất tốt.

Lúc ấy Tống Hữu Trình đối với Phạm Hân Nhi còn chưa từ bỏ ý định, anh vừa vặn quay phim ở khách sạn đó, nghe được nhà sản xuất cùng Trâu Tung nói chuyện, tưởng rằng Trâu Tung muốn dùng quy tắc ngầm với Phạm Hân Nhi.

Tống Hữu Trình cũng không biết, đó là Phạm Hân Nhi tự mình đồng ý.

Lúc Trâu Tung muốn đi đến phòng khách sạn, liền bị Tống Hữu Trình ngăn cản.

Trâu Tung lúc ấy uống say, đầu óc co rút, liền hỏi Tống Hữu Trình có nguyện ý hầu hạ mình hay không, nếu Tống Hữu Trình nguyện ý thay Phạm Hân Nhi, y sẽ không đi tìm Phạm Hân Nhi nữa.

Tống Hữu Trình lúc ấy tức điên liền, không nói gì, lạnh mặt bế Trâu Tung lên đi về phòng của mình.

Trâu Tung chưa từng làm với đàn ông, nhưng y vẫn cảm thấy, nếu có làm thì mình khẳng định là ở phía trên.

Có đánh chết y cũng không ngờ có một ngày, vì uống quá nhiều, mà bị một người đàn ông thượng.

Trâu Tung ngày thứ hai thức dậy, lưng mỏi eo đau, còn không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra. Đến khi bình tĩnh lại mới giật nảy mình, y không chỉ bị một người đang ông làm, mà còn cảm thấy rất thoải mái, dọa y đến tay chân lạnh buốt.

Đáng sợ hơn chính là, người đàn ông kia vậy mà còn chưa đi.

Tống Hữu Trình đúng là không rời đi, còn thản nhiên thoải mái nói với Trâu Tung, anh đêm qua đã chụp mấy bức ảnh của Trâu Tung, nếu Trâu Tung còn đi tìm Phạm Hân Nhi, liền đem ảnh chụp gửi cho người khác.

Ảnh chụp gì hả? Đương nhiên là ảnh nude, Trâu Tung tức giận muốn nổ phổi, nhưng không có cách nào đành xám xịt cắp đuôi chạy mất.

Chẳng qua hai người cũng không ngờ, sau này qua lại một hai lần, Trâu Tung cùng Tống Hữu Trình vậy mà lại bắt đầu hẹn hò.

Trâu Tung để không bị mất mặt, liền nói là muốn bao nuôi Tống Hữu Trình dài hạn, làm kim chủ của Tống Hữu Trình.

Trâu Tung bỏ rất nhiều tiền giúp Tống Hữu Trình nổi tiếng, chính vì dùng quá nhiều tiền, cho nên cha y liền biết chuyện này.

Chẳng qua Trâu Tung ra ngoài lêu lổng cũng không phải ngày một ngày hai, cha y cũng không có ý định quản thật, chỉ nhắc nhở y một chút. Ai ngờ lúc ấy bệnh rút não của Trâu Tung tái phát, liền nói với cha y, y thật sự muốn cùng Tống Hữu Trình ở chung một chỗ, sau này còn tính đến chuyện kết hôn.

Cha Trâu Tung lập tức nổi giận, Tống Hữu Trình chẳng qua chỉ là diễn viên, còn là diễn viên tuyến mười tám, nhà nghèo không có tiền, căn bản là không xứng bước chân vào Trâu gia. Cha Trâu Tung vẫn hi vọng Trâu Tung có thể tìm được một người môn đăng hộ đối.

Lúc ấy cha Trâu Tung một hai bắt buộc Trâu Tung chia tay với Tống Hữu Trình, còn muốn đem Trâu Tung đưa ra nước ngoài, để y tỉnh táo lại, đồng thời tôi luyện bản thân.

Trâu Tung không chịu, tìm tới Tống Hữu Trình, hỏi anh có nguyện ý đi với y không, hai người cùng nhau bỏ trốn.

Đường Quý Khai nói đến đây liền tức cười, một bộ chỉ sợ thiên hạ không loạn : "Anh đoán Tống Hữu Trình nói thế nào? Tống Hữu Trình đúng là tra nam, vậy mà nói không muốn từ bỏ sự nghiệp, không thể đi với Trâu Tung."

Triệu Giản đoán được, bởi vì hai người kia đúng thật là đã chia tay.

Trâu Tung bơm cho anh nhiều tiền như vậy, bây giờ sự nghiệp của Tống Hữu Trình mới có khởi sắc, nếu như từ bỏ liền sẽ mất tất cả.

Triệu Giản nói : "Kỳ thật anh có thể hiểu được."

"Hiểu cái gì?" Đường Quý Khai kinh ngạc : "Đường lão đại, không ngờ anh cũng là tra nam! Em muốn méc chị dâu!"

Triệu Giản thật muốn trợn trắng mắt, nhưng dù có trợn, Đường Quý Khai cũng không nhìn thấy.

Triệu Giản nói : "Trâu gia mặc dù không phải cự phú, nhưng nếu Tống Hữu Trình cùng Trâu Tung hai người bỏ trốn, Trâu gia vẫn dễ dàng tìm được bọn họ đúng chứ? Tống Hữu Trình chỉ là tiểu tử nghèo, không tiền không thế, hắn lấy cái gì nuôi Trâu Tung. Chạy một ngày, chạy không được cả đời."

Đường Quý Khai nói : "Mặc kệ mặc kệ, chính là tra nam."

Tống Hữu Trình lúc ấy đã từng cân nhắc, anh không thể từ bỏ sự nghiệp, tựa như Triệu Giản nói, anh không tiền không thế, mang theo Trâu Tung rời đi, lấy cái gì nuôi Trâu Tung.

Đến lúc đó cha Trâu Tung sẽ rất dễ dàng tìm được bọn họ, cho dù Tống Hữu Trình từ bỏ sự nghiệp diễn cuất, đổi sang công việc khác, nhưng chỉ cần cha Trâu Tung nói một câu, liền có thể khiến anh mất việc, thậm chí là bị kiện.

Tống Hữu Trình biết, dựa vào bản lĩnh ngay lúc đó của bản thân, căn bản không có cách nào bảo vệ được Trâu Tung, mang Trâu Tung đi chính là để y chịu khổ, còn không bằng để Trâu Tubg tiếp tục sống cuộc sống của đại thiếu gia.

Có thể là Trâu Tung sẽ không hiểu anh, nhưng chí ít sẽ có được cuộc sống tốt.

Mà sự thật cũng đúng như vậy, Trâu Tung không hiểu nổi, y lúc nghe Tống Hữu Trình nói những lời đó, trong lòng hoàn toàn lạnh lẽo. Y không biết bản thân sao lại thích Tống Hữu Trình nhiều như vậy, cũng không biết Tống Hữu Trình có phải thật lòng thích y không, hay chỉ xem y là kim chủ.

Trâu Tung nản lòng liền theo cha y ra nước ngoài, Tống Hữu Trình tiếp tục lao đầu vào trong vòng giải trí.

Chỉ một năm, Tống Hữu Trình hoàn toàn trở nên nổi tiếng, người khác không biết anh một năm qua đã cố gắng như thế nào mới có được ngày hôm nay. Người đại diện nhìn thấy anh liều mạng như vậy, đương nhiên rất vui, có cây rụng tiền sao lại không vui.

Công ty muốn Tống Hữu Trình hot hơn nữa, liền an bài CP cho anh, nhà gái chính là sư muội của anh Phạm Hân Nhi.

Phạm Hân Nhi vui vẻ đồng ý, bởi vì lúc này Tống Hữu Trình so với Phạm Hân Nhi đã nổi tiếng hơn rất nhiều.

Phạm Hân Nhi hỏi Tống Hữu Trình có muốn giả thành thật hay không, dù sao trước kia Tống Hữu Trình cũng từng tỏ tình với cô ta, cho nên lần này Phạm Hân Nhi rất tự tin.

Thế nhưng Tống Hữu Trình cự tuyệt, mặc dù anh đã cùng Trâu Tung chia tay, nhưng trong lòng hay trong đầu anh hiện tại đều là Trâu Tung.

Tống Hữu Trình nghĩ, một ngày nào đó, bản thân có thể nhiều tiền như Trâu gia, như vậy anh có thể đi tìm Trâu Tung, đến lúc đó anh có thể bảo vệ Trâu Tung, cái gì cũng không cần sợ nữa.

Đường Quý Khai nói : "Trước đó Trâu Tung không phải đã trở về sao? Tống Hữu Trình đoán chừng là muốn cùng y tái hợp, cho nên phát Weibo, thông báo với mọi người, hắn đã cùng sư muội Phạm Hân Nhi chia tay."

Chuyện này Triệu Giản biết, Đường Quý Khai tiếp tục nói : "Cũng không biết bọn họ đã thoả thuận thế nào, thế nhưng hôm qua Phạm Hân Nhi đột nhiên phát một cái Weibo rất kỳ quái, ý tứ chính là, Tống Hữu Trình cùng cô ta không phải chia tay trong êm đẹp, Tống Hữu Trình lừa dối trước, nhưng cô ta yêu Tống Hữu Trình, cho nên không còn cách nào khác, chỉ có thể để hắn đi."

Triệu Giản nghe xong cứng họng : "Cái giới này. . . đúng là đủ loạn."

Đường Quý Khai nói : "Cái này có gì mà loạn, chẳng qua chỉ là giả làm Bạch Liên Hoa, phía sau lại đâm một đao mà thôi, tầm thường."

Triệu Giản cuối cùng đã rõ, bởi vì Phạm Hân Nhi đột nhiên đâm Tống Hữu Trình một đao, cho nên Tống Hữu Trình gặp phiền phức lớn.

Phạm Hân Nhi phát Weibo xong liền xóa ngay, còn đứng ra xin lỗi nói mình uống rượu quá nhiều, phát Weibo lung tung, không có ý gì hết. Bởi vậy, fan của cô ta càng tức giận, cảm thấy là Tống Hữu Trình có lỗi với cô ta, Tống Hữu Trình đúng là cặn bã.

Người đại diện của Phạm Hân Nhi cũng phát thông cáo, nói Phạm Hân Nhi gần đây thân thể không thoải mái, bài post trên weibo cũng đã xoá, còn nói Phạm Hân Nhi gần đây có chút trầm cảm, cần đi gặp bác sĩ tâm lý, còn ở trong bài Weibo xin phương pháp làm giảm stress của các fan.

Cái này rõ ràng chính là nói, Tống Hữu Trình lừa dối rồi đá Phạm Hân Nhi, cho nên Phạm Hân Nhi mới bị bệnh trầm cảm.

Câu chuyện giữa cô gái ôn nhu si tình cùng tên đàn ông cặn bã vô liêm sỉ bị xâu xé trên mạng, xé đến khí thế ngất trời.

Tống Hữu Trình và Phạm Hân Nhi là người cùng một công ty, thế nhưng bởi vì Tống Hữu Trình quyết tâm muốn ở bên Trâu Tung, cho nên công ty quyết định từ bỏ Tống Hữu Trình, bảo vệ Phạm Hân Nhi, tình huống liền càng thêm bất lợi.

Triệu Giản thở dài : "Hai người này, thật sự là không khiến người ta bớt lo. Chuyện này chú xem rồi giúp đi."

Đường Quý Khai hét : "Anh lại sai em!"

Triệu Giản nói : "Chú làm không được?"

"Hừ, " Đường Quý Khai ngạo kiều hừ một tiếng : "Anh yên tâm, Tống Hữu Trình cây rụng tiền lớn như vậy, em sẽ giải quyết, bọn họ hiện tại nháo càng lớn càng tốt, không cần để ý, hai ngày nữa đến lúc lật ngược thế cờ, vả ba ba ba vào mặt, nghe mới nghiện."

Triệu Giản nói : "Chú đừng đùa quá là được."

Đường Quý Khai nói : "Em mới không chơi quá trớn, chơi quá trớn là anh mới đúng? Anh hôm nay ngã ngựa chưa? Chị dâu còn chưa nhìn ra thân phận của anh sao?"

Triệu Giản một trận trầm mặc : "Chú chúc phúc anh như vậy. . . Anh cám ơn chú."

Đường Quý Khai nói : "Em thật sự không hiểu, anh vì sao muốn gạt chị dâu, đến chuyện anh là tên nhà quê nghèo kiết xác chị dâu cũng đều không để ý, thì chuyện anh đột nhiên biến thành Đường gia đại thiếu, chị dâu cũng sẽ không tức giận đâu ha? Dù sao thì em cũng cảm thấy như vậy."

Triệu Giản lại trầm mặc hồi lâu : "Lòng hiếu kỳ gϊếŧ chết con mèo, chú có biết không?"

Đường Quý Khai nói : "Em không phải mèo."

Triệu Giản đột nhiên không đầu không đuôi hỏi : "Ông nội gần đây thế nào?"

"Rất tốt." Đường Quý Khai nói : "Nghỉ phép ở nước ngoài về, ăn ngon ngủ ngon, hôm qua còn đi cưỡi ngựa đánh golf, so với em còn có khoẻ hơn."

Triệu Giản chỉ "Ừm. . ." một cái.

Đường Quý Khai líu lo không ngừng, đột nhiên "A" to một tiếng : "Ngoạ tào ngoạ tào, ý của anh là bởi vì ông nội. . . ?"

Triệu Giản nói : "Nếu đầu của chú còn phẳng hơn nữa, anh cũng không biết làm sao nói chuyện với chú."

Đường Quý Khai nói : "Là ông nội phản đối hai người sao? Thế nhưng sau khi ông nội về, cũng không hỏi anh đi đâu."

Triệu Giản nói : "Ông không hỏi, là bởi vì bọn anh đã sớm thoả thuận."

"Thỏa thuận gì, nói nghe một chút, em tò mò chết rồi đây." Đường Quý Khai nói.

Triệu Giản nói : "Ông nội không cho rằng chuyện của anh và Cố Trường Đình có thể thành."

Đường Quý Khai cười nói : "Em hiểu em hiểu, ông nôi khẳng định nói là phải môn đăng hộ đối, còn ân cần dạy bảo, môn đăng hộ đối mới có tiếng nói chung."

"Đúng." Triệu Giản cũng cười : "Ông nội nói anh không nên hi vọng, nói anh cho dù có kết hôn với Cố Trường Đình, hôn nhân cũng chắc chắn không được bao lâu. Nói không chừng Cố Trường Đình sẽ còn ghét bỏ anh nhà nghèo."

"Cho nên?" Đường Quý Khai nói.

Triệu Giản nói : "Cho nên anh cùng ông nội đánh cược, nếu như hôn nhân của anh với Cố Trường Đình có thể trong vòng một năm không có bất cứ vấn đề gì, cũng không ai lừa dối nɠɵạı ŧìиɦ gì đó, đến lúc đó, liền có thể đem Cố Trường Đình mang về Đường gia."

Đường Quý Khai nói : "Một năm, đến giờ mới được bao nhiêu ngày?"

Triệu Giản nói : "Đương nhiên là có tiền đề, không thể để cho Cố Trường Đình biết được thân phận của anh. Ông nội nói, nếu Cố Trường Đình biết được thân phận của anh, nói không chừng sẽ mỗi ngày đều cung phụng, vậy cũng chỉ là hư tình giả ý."

"Ha ha ha ha ha!" Đường Quý Khai đột nhiên cười to : "Thật xin lỗi, em buồn cười quá, ông nội gần đây có phải mê phim Hàn quá rồi hay không."

Triệu Giản nói : "Chú đừng có cười nữa, khó nghe chết đi được, dù sao chuyện chính là như vậy, nhất định phải giữ bí mật cho anh, biết chưa?"

"Em hiểu em hiểu." Đường Quý Khai còn nói : "Vậy em hỏi một chút, nếu trong vòng một năm, Cố Trường Đình biết thì sao?"

Triệu Giản có chút bất đắc dĩ : "Lão tam của Giang gia, chú có biết không?"

"Biết, lớn lên cùng với anh, hắn thường xuyên tới nhà chúng ta chơi, khi còn bé còn hay cướp đồ chơi của em! Cướp đồ ăn vặt của em! Còn cướp chăn mền của em! Em hận hắn cả đời!" Đường Quý Khai càng nói càng hăng máu.

Triệu Giản nói : "Chính là hắn. Ông nội đặc biệt thích hắn, chú còn không biết sao? Còn rất biết giả vờ, ở trước mặt ông nội hận không thể biến thành con thỏ trắng. Ông nội nói, ông thấy Giang lão Tam rất tốt, muốn anh cùng Giang gia liên hôn. Lộ tẩy liền trở về liên hôn. . ."

"Phốc ——" Đường Quý Khai đang uống nước, nghe xong đều phun hết ra, ho khan hơn nửa ngày : "Đường lão đại, chúc mừng anh, ha ha ha ha, anh đã thấy bé thỏ trắng nào cao hơn mét tám chưa? Biến dị hả? Hình tượng đẹp này, em thật sự không dám nghĩ tới."

Triệu Giản nói : "Lời cần nói anh đều nói hết rồi, chú đi xử lý chuyện của Tống Hữu Trình đi, anh muốn về ôm vợ đi ngủ."

Đường Quý Khai nói : "Còn ôm vợ đi ngủ, an đừng nhát như vậy, đến bước nào rồi?"

Triệu Giản không muốn tiếp tục nói chuyện với Đường Quý Khai, dứt khoát cúp điện thoại, lặng lẽ về phòng, ôm Cố Trường Đình ngủ.

Rạng sáng ngày thứ hai, Cố Trường Đình thức dậy trước, Triệu Giản bởi vì hóng drama nên ngủ tương đối trễ, vẫn chưa dậy, ngay cả tiếng đồng hồ báo thức kêu cũng không nghe.

Cố Trường Đình khó có hôm dậy sớm, vội vàng đi rửa mặt, chuẩn bị xuống lầu làm đồ ăn sáng.

Cậu rửa mặt xong, mặc quần áo tử tế, từ phòng tắm đi ra, vẫn thấy Triệu Giản ngủ rất ngon, còn đem chăn quấn thành một đoàn ôm trong ngực, đoán chừng là đem chăn mền thành Cố Trường Đình.

Cố Trường Đình cảm thấy có chút buồn cười, dứt khoát đi qua, cúi người, hôn một cái trên môi Triệu Giản.

Lần đầu trộm hôn, Cố Trường Đình hôn xong cảm thấy da mặt đều muốn bốc cháy. Triệu Giản ngủ quá sâu, căn bản không biết mình bị đánh lén.

Cố Trường Đình trộm hôn xong, vội vàng bỏ chạy, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi xuống lầu làm đồ ăn.

Đào Kỳ dậy cũng tương đối muộn, lúc xoa mắt đi ra, Cố Trường Đình đã đem bữa sáng chuẩn bị xong.

Cố Trường Đình nói : "Đào Kỳ, nhanh tới ăn sáng đi, cậu đêm qua ăn chẳng bao nhiêu, hiện tại có đói bụng không?"

Đào Kỳ bởi vì tâm tình không tốt, cho nên tối qua ăn không nhiều, hiện tại chính xác là rất đói, nhìn thấy bữa sáng thơm ngào ngạt, liền chạy tới ngồi xuống ăn.

Đào Kỳ nói : "Cảm ơn Cố đại ca."

Cố Trường Đình nói : "Không cần cám ơn. Cậu hôm nay có bận việc không? Giữa trưa đến chỗ tôi ăn cơm đi, nghe thư ký nói, đối diện công ty mới mở một tiệm bánh ngọt, buổi trưa có thể mua ăn thử, cậu có thích ăn bánh ngọt không?"

Đào Kỳ biết Cố Trường Đình lo lắng cậu ta, cho nên mới mời cậu ta cùng ăn cơm trưa. Đào Kỳ thật sự rất cảm động.

Cậu ta buổi sáng hôm nay có chương trình học, buổi chiều thì không có, cho nên liền gật đầu : "Được, em làm xong việc sẽ đi tìm Cố đại ca."

Cố Trường Đình nói : "Vậy hẹn buổi trưa, tôi sẽ để Tiểu Triệu ở dưới lầu chờ cậu, mang cậu đi lên."

"Ân ân." Đào Kỳ nói.

Triệu Giản thiếu chút dậy muộn, lúc đi xuống, Đào Kỳ và Cố Trường Đình đều đã ăn xong.

Triệu Giản vội vàng hoả tốc mặc quần áo rửa mặt, cầm đồ ăn sáng vừa đi vừa ăn.

Chuyện Đào gia xem như đã không sai biệt lắm, Đào gia chỉ là đang vùng vẫy trước khi chết thôi, căn bản không làm nên chuyện gì. Hiện tại Cố Trường Đình mỗi ngày đều bận rộn chuyện hợp tác làm ăn với Đường Gia. Bởi vì nghe nói Cố gia cùng Đường Gia hợp tác, cho nên rất nhiều công ty đều chạy tới chủ động muốn làm ăn với Cố Trường Đình, Cố Trường Đình mấy ngày nay liền bận rộn lên, dự án trong tay chồng chất một đống lớn, cần nghiêm túc xem xét chọn lựa.

Bọn họ vừa mới đến công ty, Triệu Đan Tình liền đến nói : "Cố tổng, Lê tiên sinh đã đến, đã mời đến phòng hội nghị, Cố tổng hiện tại có muốn đi qua không?"

Cố Trường Đình nói : "Hiện tại liền đi, những người khác chuẩn bị xong chưa?"

"Đều đã chuẩn bị kỹ càng." Triệu Đan Tình nói.

Hôm nay sẽ ký một bản hợp đồng tương đối quan trọng, cho nên sẽ tổ chức ở phòng hội nghị, không riêng Cố Trường Đình, mà một số quản lí cấp cao trong công ty cũng sẽ có mặt.

Đương nhiên, cha Cố Trường Đình lại không có mặt, hôm qua bị Cố Trường Đình chọc tức, lại muốn dùng chiêu này ra oai phủ đầu. Thế nhưng ông ta không biết, ông ta không xuất hiện Cố Trường Đình ngược lại càng cao hứng.

Lúc Cố Trường Đình đi vào liền thấy Lê tiên sinh đã đang ngồi.

Lê tiên sinh coi như là tiền bối trong giới thương nghiệp, thế nhưng trông đặc biệt trẻ, nhìn không ra tuổi tác. Mặc một thân âu phục màu đen, phi thường chín chắc, lộ ra hơi thở thành thục lão luyện.

Lê tiên sinh không thích cười, chẳng qua cũng sẽ không quá mức cay nghiệt, nhìn thấy Cố Trường Đình liền đứng lên bắt tay với cậu.

Cố Trường Đình mời Lê tiên sinh ngồi xuống, sau đó cũng chuẩn bị ngồi xuống. Cậu vô ý quay đầu lại, tưởng rằng Triệu Giản vẫn ở sau lưng mình, nhưng khi quay lại mới phát hiện, Triệu Giản không thấy đâu, không biết đi nơi nào.

Triệu Giản vốn là đi theo Cố Trường Đình, nhưng khi vừa tiến đến, nhìn thấy Lê tiên sinh, liền ngay lập tức lui ra ngoài.

Nguyên nhân rất đơn giản, Triệu Giản trước kia từng gặp qua Lê tiên sinh, cái này vừa chạm mặt, tuyệt đối liền bị lộ.

Triệu Giản nhanh chóng lặng lẽ lui ra ngoài, không để Lê tiên sinh nhìn thấy hắn.

Triệu Đan Tình cầm tư liệu, chuẩn bị đi vào phòng hội nghị, nhìn thấy Triệu Giản đứng ở bên ngoài, kinh ngạc nói : "Triệu tiên sinh, anh sao không đi vào?"

Triệu Giản nói : "Cô đi vào đi, tôi sẽ không vào, tôi hình như. . . hình như bị tiêu chảy."

Triệu Giản không biết mình đã đau bụng bao nhiêu lần rồi, nói xong liền đi, về văn phòng Cố Trường Đình đợi cậu.

Triệu Giản cảm thấy mình thật sự là rất không dễ dàng a, mỗi ngày đều muốn bị lộ tẩy, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, mà hắn còn phải sông kiểu này gần một năm nữa....

Cố Trường Đình tìm không thấy Triệu Giản, nhưng Lê tiên sinh đã ngồi xuống, cậu cũng không thể đi ra ngoài, đành phải trước tiên đem hợp đồng ký xong lại nói tiếp.

Bởi vì trong hợp đồng có nhiều điều khoản khác nhau, cho nên thời gian thương nghị rất dài. Lê tiên sinh là người cẩn thận, như vậy cũng rất tốt, miễn cho hợp đồng ký xong, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Lúc đầu Cố Trường Đình muốn để thư ký Triệu Đan Tình đi đón Đào Kỳ, Đào Kỳ giữa trưa sẽ tới ăn cơm. Thế nhưng Triệu Đan Tình phải họp cùng, cho nên không thể đi được, vì vậy mà cô đã thông báo với quầy lễ tân trước, nếu Đào Kỳ đến, cứ để cậu ta vào.

Đào Kỳ hết giờ học thì đến, lần đầu tiên đi vào công ty của Cố Trường Đình, nên rất tò mò.

Công ty của Cố Trường Đình so với công ty điện ảnh của Đường Quý Khai thì không thể nào so sánh được, nhỏ hơn rất nhiều, chẳng qua Đào Kỳ vẫn rất vui.

Cậu ta đi đến quầy lễ tân, nhân viên lễ tân liền cho cậu ta một tấm thẻ nhỏ, sau đó để cậu ta đi vào.

Đào Kỳ dựa theo lời Cố Trường Đình, đi thang máy đến gặp Cố Trường Đình cùng Triệu Giản.

Triệu Giản đang ở văn phòng của Cố Trường Đình cho nên không biết Đào Kỳ đã tới.

Đúng lúc, Cố Trường Đình cũng vừa ký xong hợp đồng với Lê tiên sinh. Lê tiên sinh dường như còn chuyện khác, cho nên liền muốn rời đi ngay.

Cố Trường Đình đưa Lê tiên sinh đến cửa thang máy, bắt tay, sau đó liền trở về, định đi tìm Triệu Giản, cũng không biết Triệu Giản đi đâu rồi.

Lê tiên sinh mang theo vệ sĩ, chuẩn bị đi thang máy xuống tầng ngầm, sau đó lên xe rời đi.

Chỉ là ai ngờ, thang máy đến, cửa mở ra, bên trong một thiếu niên đang đứng, thiếu niên kia mặt mày vui vẻ đang định đi ra, kết quả nhìn thấy Lê tiên sinh đứng bên ngoài, lập tức liền bị doạ sợ.

Lê tiên sinh cũng có chút kinh ngạc, chẳng qua biểu tình trên mặt ít đến không nhìn thấy được, chỉ chăm chú nhìn thiếu niên.

Đào Kỳ trừng mắt to, cũng quên đi ra khỏi thang máy. Thời gian hết, cửa thang máy tự động đóng lại, Lê tiên sinh động tác rất nhanh, giơ tay lên, ngăn cản cửa thang máy, sau đó đi vào.

Lê tiên sinh đi vào xong, nói với vệ sĩ sau lưng : "Tôi có chuyện riêng muốn nói với tiểu thiếu gia, các cậu xuống xe chờ tôi."

"Vâng." Bảo tiêu lập tức trả lời, nhìn cửa thang máy đóng lại, sau đó chuyến thang máy tiếp theo.

Sau khi cửa thang máy đóng, không khí bên trong liền trầm xuống, Đào Kỳ nhịn không được rụt cổ lại, không dám nhìn Lê tiên sinh.

Lê tiên sinh đến gần cậu ta, nói : "Biết sai rồi sao?"

Đào Kỳ lại rụt cổ một cái, lúc này mới kiên trì ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói : "Ba ba. . ."

Lê tiên sinh nói : "Con thật đúng là bé bướng bỉnh, vô thanh vô tức liền chạy trốn, con muốn hù chết ba sao?"

Đào Kỳ trước đó từng nói, cậu ta có một người cha nuôi, chính là Lê tiên sinh.

Đào Kỳ không nói lời nào, lại cúi đầu, nhìn chằm chằm giày của mình.

Lê tiên sinh đưa tay vỗ vỗ đỉnh đầu của cậu ta, sau đó nâng cằm cậu ta lên, để Đào Kỳ ngửa đầu nhìn mình : "Con sao lại gầy như vậy?"

Đào Kỳ cảm giác có chút hoảng hốt, cái cằm bị Lê tiên sinh nâng lên có cảm giác nóng bỏng, vội vàng đẩy tay hắn ta ra, nói : "Ba ba, con còn có chuyện, con phải đi trước."

"Con còn muốn chạy đi đâu?" Lê tiên sinh bất mãn : "Không thể ngoan ngoãn nghe lời một chút hay sao?"

Đào Kỳ từ trong nhà chạy ra ngoài, Lê tiên sinh lập tức để người đi tìm, tìm hồi lâu, thật vất vả mới thăm dò được một chút tin tức, Đào Kỳ vậy mà đi làm diễn viên.

Lê tiên sinh liên hệ với người đại diện của Đào Kỳ, người đại diện còn tưởng rằng Lê tiên sinh là coi trọng Đào Kỳ, muốn quy tắc ngầm với cậu ta, cho nên lập tức đồng ý với Lê tiên sinh, muốn đem Đào Kỳ đưa đến trên giường Lê tiên sinh.

Lê tiên sinh biết người đại diện hiểu lầm, bất quá hắn ta cũng lười nhác giải thích, hắn ta hiện tại chỉ muốn đem Đào Kỳ trở về. Hắn ta không biết Đào Kỳ vì sao lén chạy mất, nghĩ nát óc cũng không ra.

Chẳng qua không nghĩ tới, Triệu Giản cũng hiểu lầm Lê tiên sinh, cũng cho rằng Lê tiên sinh là tên nào đó mặt người dạ thú, muốn quy tắc ngầm với Đào Kỳ, Đào Kỳ ngày đó không đến club giải trí kia, liền để lỡ một lần gặp mặt với Lê tiên sinh.

Lê tiên sinh hôm nay đến bàn chuyện hợp đồng, không nghĩ tới lại gặp được Đào Kỳ.

Đào Kỳ nói : "Ba ba, con lớn rồi, có thể tự mình nuôi sống bản thân."

Lê tiên sinh ngạc nhiên, Đào Kỳ trước kia rõ ràng rất ngoan, được Lê tiên sinh bảo hộ cũng rất tốt, không biết vì sao, đột nhiên lại bỏ nhà ra đi, hắn ta vừa nghĩ tới liền có chút tức giận. Lại nghĩ tới người đại diện trước đó của Đào Kỳ, liền càng tức giận, có thể tùy tiện gọi Đào Kỳ đi tiếp rượu, vòng giải trí có bao nhiêu hỗn loạn, Lê tiên sinh đương nhiên biết rõ. Nếu Đào Kỳ đụng phải người xấu, bị chiếm tiện nghi, chẳng phải là chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt?

Lê tiên sinh lập tức trầm mặt : "Không được làm loạn nữa, theo ba, ba mang con về nhà."

Đào Kỳ không chịu : "Con không muốn, con hiện tại có công việc, không thể về nhà."

Lê tiên sinh càng giận, một phát bắt được tay Đào Kỳ, đem người kéo qua : "Công việc gì? Cùng người ta uống rượu hay là cùng người ta lên giường? Con căn bản cái gì cũng không hiểu, không biết bên ngoài nguy hiểm cỡ nào."

Đào Kỳ sững sờ, không ngờ Lê tiên sinh lại biết những chuyện kia. Trước đó người đại diện cũ chính xác là hay để Đào Kỳ đi tiếp rượu, chẳng qua Đào Kỳ một mực kiếm cớ từ chối, căn bản không có đi làm mấy chuyện kia, cậu ta cũng không muốn Lê tiên sinh bị mất mặt.

Lê tiên sinh rất nhanh phát hiện ra mình nói chuyện quá gay gắt, đành nói : "Được rồi, Tiểu Đào ngoan, là ba ba không tốt, nói chuyện không dễ nghe, nhưng ba ba là lo lắng con, con có biết không? Cùng ba về nhà đi? Có được hay không?"

Đào Kỳ cúi thấp đầu, lộ ra một đoạn gáy bóng loáng, cũng không nhìn Lê tiên sinh, chỉ nói : "Con. . . Không muốn về."

Lê tiên sinh rất bất đắc dĩ, thở dài : "Con nói cho ba ba, vì sao không muốn về, có phải là giận ba ba không? Ba ba đã làm gì sai, làm Tiểu Đào không vui, con nói cho ba ba, ba ba xin lỗi con có được hay không?"

Đào Kỳ nghe xong, lông mày đều dính chặt lại, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Lê tiên sinh, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Lê tiên sinh mặc dù bình thường ở bên ngoài rất nghiêm túc rất lợi hại, thế nhưng thời điểm nhìn Đào Kỳ lại phi thường ôn nhu, nếu là người ngoài chưa thấy vẻ mặt này, đoán chừng cũng sẽ không ngờ Lê tiên sinh còn có thể ôn nhu như vậy.

Đào Kỳ đau lòng, nói : "Ba ba không phải muốn kết hôn sao?"

Lê tiên sinh cười, nói : "Là bởi vì chuyện này sao? Con yên tâm, ba đã sớm nói với Trương tiểu thư, cô ấy sẽ đối xử thật tốt với con, nếu cô ấy đối với con không tốt, con liền tố cáo với ba ba được không? Với lại, cho dù ba ba kết hôn, về sau cũng là hai chúng ta ở chung, Trương tiểu thư sẽ không ở cùng chúng ta."

Hai người tiến vào thang máy, một đường không ngừng thẳng xuống tới tầng hầm để xe, vẫn luôn nói chuyện, khi cửa thang máy mở cũng không có ai ra ngoài, đến khi cửa nhanh chóng đóng lại, bọn họ cũng không hề phát hiện.

Đào Kỳ chuyên chú nhìn Lê tiên sinh, Lê tiên sinh thấy cậu ta bộ dáng ủy khuất, dường như bị chọc cười, dứt khoát đem người kéo lại : "Được rồi được rồi, như vậy vẫn không được sao?"

Đào Kỳ cắn răng, môi run rẩy hai lần, bị Lê tiên sinh ôm vào trong ngực, ngửi được hương vị nhàn nhạt trên người Lê tiên sinh, đặc biệt quen thuộc, là khí tức ưu nhã thuộc về người trưởng thành.

Đào Kỳ bỗng nhiên giơ tay lên, ôm lấy cổ Lê tiên sinh.

Lê tiên sinh ôm cậu ta, cười nói : "Hiện tại biết làm nũng rồi?"

Đào Kỳ lại không phải muốn làm nũng, chỉ thấy cậu ta đột nhiên ngẩng đầu lên, tay ôm lấy cổ Lê tiên sinh, dùng sức đem hắn ta kéo xuống một phát, sau đó ngửa đầu hôn lên môi Lê tiên sinh.

Hành động này thực sự diễn ra quá nhanh, Lê tiên sinh ngay lập tức sửng sốt, vẫn ôm Đào Kỳ không kịp phản ứng.

Đào Kỳ đắc thủ thành công, kỳ thật ngay chính cậu ta cũng đều không phản ứng kịp, nhưng vẫn tiế tục lấy dũng khí, đưa lưỡi, quét qua môi trên của Lê tiên sinh. Chẳng qua bởi vì không có kinh nghiệm, mạnh mẽ đưa tới cho nên đầu lưỡi đụng vào răng Lê tiên sinh, lập tức bị rách ra, đau đến cậu ta cũng giật mình.

"Đinh" một tiếng, cửa thang máy lại mở ra, lần này người bên trong vẫn không phát giác.

Mà trùng hợp chính là, người đứng bên ngoài cửa thang máy lại chính là hai người Cố Trường Đình và Triệu Giản.

Cố Trường Đình họp xong liền đi tìm Triệu Giản, vào phòng làm việc thì tìm được người, Triệu Giản nói hắn đau bụng, cho nên bỏ lỡ hội nghị, Cố Trường Đình nghe xong cũng không hoài nghi.

Hai người lúc đầu muốn đi đón Đào Kỳ, nhưng không nghĩ tới, lễ tân gọi điện thoại nói Đào Kỳ đã sớm đi lên.

Cố Trường Đình không thấy Đào Kỳ, nghĩ là Đào Kỳ lạc đường, liền cùng Triệu Giản ra khỏi văn phòng, chuẩn bị đi tìm Đào Kỳ.

Nào ngờ, khi bọn hắn vừa đến thang máy thì nhìn thấy Đào Kỳ đang mất tích.

Lại còn gặp trong tình huống hết sức quỷ dị. . .

Trong thang máy, chỉ có hai người Đào Kỳ cùng Lê tiên sinh, Lê tiên sinh đang ôm Đào Kỳ, còn cùng Đào Kỳ hôn môi.

Cố Trường Đình nhìn thấy hình tượng này thì rất khiếp sợ, mà Đào Kỳ còn gắt gao cau mày, giống như rất thống khổ, giống như rất không tình nguyện, quả thực là giống như bị người khác cưỡng hôn.

Kỳ thật Đào Kỳ là bởi vì đầu lưỡi bị rách, đau đến chịu không được, cho nên mới giống như bị người khác ép buộc. Sự thật đúng là ngược lại, rõ ràng là Đào Kỳ cưỡng hôn Lê tiên sinh.

Cố Trường Đình sững sờ vài giây, cửa thang máy sắp đóng lại lần nữa, cậu mới phản ứng lại.

Mặc dù Lê tiên sinh là đối tác làm ăn, nhưng Đào Kỳ lại là em trai của Triệu Giản, Đào Kỳ bị người khác cưỡng hôn, Cố Trường Đình lập tức nổi giận, lập tức bước vào thang máy, sau đó đem Đào Kỳ từ trong ngực Lê tiên sinh kéo ra, che chở ở sau lưng.

Lê tiên sinh cùng Đào Kỳ đều ngơ ngẩn, Lê tiên sinh là hoàn toàn không nghĩ tới, Đào Kỳ sẽ hôn hắn ta.

Mà Đào Kỳ thì vạn vạn không nghĩ tới, mình cưỡng hôn Lê tiên sinh, bị người khác nhìn thấy, còn là Cố Trường Đình cùng Triệu Giản.

Đào Kỳ trên môi vẫn còn mang tơ máu mập mờ, vẻ mặt hốt hoảng, tuyệt đối là bộ dạng bị cưỡng hôn. Triệu Giản nhìn thấy, cũng hiểu lầm, triệt để cho rằng Lê tiên sinh là loại mặt người dạ thú, mặc kệ Lê tiên sinh có biết hắn hay không, thiếu chút nữa đã tiến lên cho Lê tiên sinh một quyền.

Đào Kỳ vội vàng ôm lấy Triệu Giản, hô : "Đừng. . . Đừng đánh, đừng đánh, là em cưỡng hôn ông ấy."

Triệu Giản sững sờ, Cố Trường Đình cũng sững sờ, cả hai khiếp sợ nhìn Đào Kỳ.

Không nghĩ tới Đào Kỳ ngoại trừ khóc lên đặc biệt doạ người, còn có thể làm ra chuyện càng khiến người ta khiếp sợ hơn.

Cố Trường Đình không nghĩ ra, tại sao Đào Kỳ lại đi cưỡng hôn một người xa lạ để làm gì?

Lê tiên sinh đột nhiên bị Đào Kỳ hôn, hơn nửa ngày mới hồi thần, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Đào Kỳ.

Đào Kỳ bị nhìn đến sợ hãi, lập tức trốn ra sau lưng Triệu Giản.

Dù sao Triệu Giản cao to, bả vai đặc biệt rộng, có thể đem Đào Kỳ toàn bộ che khuất, còn Cố Trường Đình thì không được.

Đào Kỳ trốn đi, sau khi lấy lại chút can đảm, mới dám nói : "Tôi đối với ngài chính là như vậy, cho nên không thể trở về với ngài, ngài bây giờ đã biết. . . biết rồi, xin hãy đi đi."

Cố Trường Đình cùng Triệu Giản bên này khiếp sợ, Lê tiên sinh bên kia khiếp sợ cũng không kém.

Hắn ta vừa bị Đào Kỳ cưỡng hôn xong đã nhìn thấy Đào Kỳ trốn ở sau lưng một người đàn ông cao lớn.

Đào Kỳ đúng là hại Triệu Giản thê thảm, Lê tiên sinh vừa rồi vẫn không chú ý Triệu Giản, hiện tại nhìn lên lại lấy làm kinh hãi. Lê tiên sinh trước kia từng gặp qua Triệu Giản, còn cùng nhau hợp tác làm ăn, sao có thể không nhận ra.

Triệu Giản đầu đau muốn chết, lập tức nói : "Lê tiên sinh, không biết ngài cùng Đào Kỳ có hiểu lầm gì, chỉ là Đào Kỳ là em trai của tôi, hi vọng Lê tiên sinh có thể nể mặt một chút."

Lê tiên sinh nhìn Triệu Giản một chút, lại nhìn Đào Kỳ một chút : "Là có chút hiểu lầm, tôi hôm nay đi trước, chờ Đào Kỳ tỉnh táo lại, tôi sẽ lại đến tìm cậu ấy nói chuyện."

Lê tiên sinh rời đi rất nhanh, Đào Kỳ bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

Cố Trường Đình hỏi : "Đào Kỳ, đây là xảy ra chuyện gì?"

Đào Kỳ bị hỏi thì ấp úng, mặt mũi đỏ bừng. Một nửa là xấu hổ một nửa là gấp gáp, cậu ta cũng không dám nói với Cố Trường Đình là Lê tiên sinh là cha nuôi của cậu ta, dù sao Đào Kỳ đã cùng Triệu Giản hợp tác nói dối, nói cha mẹ của Triệu Giản mới là người thu dưỡng Đào Kỳ, bây giờ nói ra, chẳng phải bị lộ?

Đào Kỳ không nói, Cố Trường Đình chỉ thở dài : "Triệu Giản, không thì anh mang em trai anh đi nói chuyện đi?"

Triệu Giản nhanh chóng gật đầu : "Vợ, em chờ một chút, anh đi nói chuyện với cậu ấy."

Triệu Giản vội vàng dắt Đào Kỳ chạy, tiến vào phòng nghỉ khóa cửa lại, nhỏ giọng nói : "Đào Kỳ, cậu đang làm cái gì vậy, sao lại đột nhiên đi cưỡng hôn Lê tiên sinh?"

Đào Kỳ cúi thấp đầu, nói : "Ông ấy là cha tôi. . ."

"Hả?"

Triệu Giản nghĩ lỗ tai mình chắc hỏng rồi.

Đào Kỳ nói : "Ông ấy là cha nuôi của tôi."

Triệu Giản lúc này mới hiểu, nhưng lượng thông tin quá lớn, không tiêu hóa kịp.

Mình vừa rồi nói với cha nuôi của Đào Kỳ, Đào Kỳ là em trai của mình. Lê tiên sinh lúc ấy bình tĩnh như vậy, không chừng là trong lòng đang thầm cười nhạo mình. . .

Triệu Giản lau mặt, cảm thấy mình mất mặt quá đi.

Đào Kỳ lại nói : "Tôi thích ông ấy, ông ấy đối với tôi rất tốt."

Triệu Giản đau đầu : "Nhưng ông ấy không phải là cha nuôi của cậu sao?"

Đào Kỳ nói : "Thế nhưng chúng tôi lại không cùng huyết thống, tôi cũng không có nhập vào hộ khẩu nhà ông ấy, chỉ kêu ông ấy là ba ba thôi."

Triệu Giản : ". . ." Nghe thì cũng rất có lý.

Đào Kỳ cúi thấp đầu nói : "Nhưng ông ấy không thích tôi, tôi biết, ông ấy chỉ thích mẹ tôi, cho nên mới đối với tôi tốt như vậy."

Triệu Giản : ". . ." Lượng thông tin lại càng lớn.

Đào Kỳ giống như đang tự nói một mình, xem Triệu Giản như thùng rác tri kỷ : "Giờ ông ấy lại sắp kết hôn."

Triệu Giản : ". . ." Hiện tại đã không biết nói cái gì cho phải.

Triệu Giản cảm thấy mình rất thống khổ, còn chưa thuận lợi động phòng với vợ, giấc mộng ba năm ôm đứa tuyệt đối là hão huyền, nhưng lại có loại cảm giác.... đang nuôi con trai nhỏ.

Nhất là đứa con trai Đào Kỳ này, lập tức liền đến tuổi dậy thì, ngược lại rất tiết kiệm tiền sữa bột.

Triệu Giản cùng Đào Kỳ ở trong phòng nửa ngày, Cố Trường Đình chờ sốt ruột, liền dứt khoát gõ cửa, đang định đẩy cửa tiến vào, lại phát hiện bên trong bị khóa.

Triệu Giản nghe được tiếng kêu cửa, hấp tấp chạy tới mở : "Vợ."

Cố Trường Đình liếc mắt nhìn Đào Kỳ ỉu xìu cúi đầu : "Thế nào rồi?"

Triệu Giản nói : "Cái này. . . Không có chuyện gì đâu, chuyện nhỏ thôi, Đào Kỳ mới mười tám tuổi, chính là tuổi dậy, ai lại không vụиɠ ŧяộʍ thầm mến một hai người chứ."

Triệu Giản tùy tiện nói như vậy, Cố Trường Đình nghe xong lại không nhịn được nhíu mày, trong lòng tự nhủ đều đã cưỡng hôn sao lại gọi là thầm mến? Thầm mến kiểu này thật đúng là oanh oanh liệt liệt a.

Cố Trường Đình nhìn Đào Kỳ buồn bã ỉu xìu, dứt khoát nói : "Đào Kỳ, tới đây, dẫn cậu đi ăn cơm, bánh ngọt cũng đã mua rồi, ăn chút ngọt tâm tình sẽ tốt lên liền."

Đào Kỳ hiện tại tâm tình tuyệt đối không tốt, cậu ta cũng không biết mình bị làm sao, đầu óc nóng lên lại đi cưỡng hôn Lê tiên sinh, hỏng bét rồi.

Đào Kỳ ngoan ngoãn đi theo Triệu Giản cùng Cố Trường Đình ăn cơm trưa, vì để cho Đào Kỳ vui vẻ một chút, cố ý đến nhà hàng đối diện công ty, gọi một bàn lớn đồ ăn ngon.

Đào Kỳ cũng uống một chút rượu, chính là rượu nho, nào biết bản thân cậu ta đối với cồn rất nhạy cảm, mới uống có hai chén liền say, khóc bù lu bù loa, khóc đến thảm thiết, nước mắt nước mũi chảy tèm lem. Cũng may bọn họ ngồi trong phòng riêng, nếu không tuyệt đối sẽ bị người khác cười cho. Cho dù vậy, nhân viên phục vụ vãn gõ cửa hỏi thử đã xảy ra chuyện gì.

Triệu Giản đau hết cả đầu, Cố Trường Đình an ủi Đào Kỳ, liền bị Đào Kỳ tóm lấy bắt đầu kể khổ.

Triệu Giản rất sợ Đào Kỳ uống nhiều rồi nói bậy, cái gì cũng đều nói ra, như vậy chẳng phải liền bị lộ sao?

Cũng may Đào Kỳ không nói gì cả, chỉ khóc lóc : "Em thích ông ấy thì làm sao bây giờ? Ông ấy không thích em thì làm sao bây giờ? Ông ấy chỉ thích mẹ em, trước kia còn nói em dáng vẻ rất giống mẹ!"

Lần này tốt rồi, vừa rồi Triệu Giản bị Đào Kỳ nhồi cho một lượng thông tin kinh người, hiện tại Cố Trường Đình cũng cho doạ lây, sửng sốt trừng mắt suy nghĩ nửa ngày không nói gì.

Triệu Giản đều bị bộ dáng ngốc manh của Cố Trường Đình chọc cười, dứt khoát nghiêng đầu qua, ôm eo Cố Trường Đình, tại thời điểm Cố Trường Đình không kịp phản ứng, hôn môi cậu một cái.

Cố Trường Đình vội vàng quay đầu nhìn Triệu Giản : "Đừng có làm loạn."

Triệu Giản cười nói : "Vợ yên tâm đi, cậu ấy khóc hung như thế, sẽ không chú ý đến chúng ta."

Hắn vừa nói xong, con ma men Đào Kỳ đột nhiên vỗ bàn một cái thật mạnh, lớn tiếng nói : "Em! Em nhìn thấy! Anh vừa rồi cắn miệnh Cố đại ca!"