Gả Tam Thúc

Chương 1

Năm nay, mùa đông ở Cẩm Thành tới sớm. Trên hành lang hai dãy nhà ở hai bên của Cẩm Hoa Đường tích tụ một lớp tuyết mỏng. Đường lát đá xanh phủ đầy sương, Cố Trường Quân chậm rãi đi ở phía trên, gã sai vặt bên cạnh không nhịn được mở miệng nhắc nhở: “Hầu gia chậm thôi, cẩn thận đường trơn.”

Cố Trường Quân không nói, chiếc cằm góc cạnh rõ ràng của hắn căng cứng, vóc người cao lớn làm nổi bật mày rậm mắt sâu môi mỏng và đường nét bén nhọn, cả người thoạt nhìn vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị khó gần.

Cố Trường Quân dừng bước ở bên ngoài nhà chính, tôi tớ quét dọn trong viện khom người bái lạy, sớm đã có nha hoàn đắc lực ở bên cạnh lão phu nhân vén rèm đi ra từ bên trong, vái rồi cười nói: “Hầu gia đã tới rồi, lão phu nhân đang chờ đấy ạ!”

Cố Trường Quân gật đầu, bước đi trên thềm đá.

Trong phòng đốt địa long*, hơi nóng phả vào mặt, sương mỏng đọng trên áo khoác thoáng chốc hóa thành hơi nước. Cố Trường Quân đứng ở trước cái rèm thứ hai, dang cánh tay đợi gã sai vặt cởi áo khoác cáo đen ra cho mình, sửa lại tay áo rồi mới đi vào vái lạy: “Hài nhi thỉnh an mẫu thân.”

*Một vị thuốc Đông y từ giun đất.

Chu Oanh ở bên ngoài nghe thấy tiếng nói trầm thấp này thì mím môi một cái không được tự nhiên. Cánh tay bưng thuốc hơi cứng lại, chần chờ khoảnh khắc, cụp mắt đi vào rồi cong đầu gối, thấp giọng gọi hắn: “Tam thúc.”

Cố Trường Quân không quay đầu lại, thậm chí không nâng mắt lên nhìn nàng. Hắn ngồi ngay ngắn ở trên chiếc ghế bên giường lão phu nhân, mặt không đổi sắc nghe Hoa ma ma bẩm báo bệnh tình của lão phu nhân.

Chu Oanh rũ lông mi, mím môi không lên tiếng nữa. Đặt bát thuốc cầm trong tay lên trên bàn rồi nhận lấy chiếc chén sứ trắng nhỏ mạ vàng trong tay thị tỳ Xuân Hi, dùng thìa bạc chia từng chút nước thuốc nóng ra.

Cố Trường Quân nhìn phương thuốc mà lão phu nhân uống thì gật đầu nói: “Phương thuốc của Lâm thái y thỏa đáng, hậu phác chữa chứng thấp trệ trung tiêu, thương truật*…”

*hậu phác: thuốc Đông y, thuộc họ mộc lan; thương truật: cây lâu năm hoa trắng hoặc hồng nhạt, rễ dùng làm thuốc; trung tiêu: Đông y gọi đoạn giữa dạ dày, chức năng chủ yếu là tiêu hoá.

Nói đến chữ “đáng”, có người ở phía sau lỡ làm đổ cái chén. Cố Trường Quân ngừng lời, chân mày hơi chau lại khó mà nhận ra.

Chu Oanh luống cuống nhìn chén thuốc bị đổ trong tay, thìa bạc rơi trên mặt đất, xoay tít trên thảm ở bên chân.

Nàng đã làm chuyện phân chia thuốc này quanh năm suốt tháng, trước kia cũng phụng dưỡng cha mẹ nuôi như vậy, bây giờ lại hầu hạ ở trước mặt lão phu nhân, xưa nay nàng làm việc cẩn thận tỉ mỉ, thế mà hôm nay đúng lúc tam thúc ở chỗ này, nàng lại bất cẩn như thế. Chu Oanh ảo não trong lòng một hồi.

Xuân Hi vội đón lấy chén trong tay Chu Oanh, thấy váy của nàng bị nước thuốc làm bẩn thì nhỏ giọng khuyên nàng: “Cô nương mau đi thay xiêm y, tránh để bị lạnh.”

Lão phu nhân xua tay với nàng, cười ôn hòa: “Đứa nhỏ ngốc, không sao đâu, cứ để hạ nhân dọn dẹp, con mau đi đi.”

Ánh mắt Chu Oanh rơi ở phía trên bóng lưng màu mực mãi không quay đầu lại kia, đầu ngón tay trong tay áo nắm thật chặt, quỳ gối hành lễ rồi lui ra ngoài.

Sáu năm rồi, nàng vẫn sợ hắn.

Bao nhiêu lần thấy hắn xách kiếm, máu me đầy mặt quay đầu lại trong giấc mộng. Trong con mắt sâu xa không có chút ấm áp nào, lãnh đạm tựa như băng cứng quanh năm không tan.

Chu Oanh đi nhanh ra khỏi viện của Cẩm Hoa Đường, tuyết nhỏ bay đầy trời. Tì nữ thiếp thân Lạc Vân của nàng đuổi theo, khoác lên vai nàng một chiếc áo khoác lông thỏ viền gấm. Chu Oanh nhìn chằm chằm tay áo bị nước thuốc làm bẩn rồi cúi đầu nói: “Lạc Vân, lát nữa nói với Xuân Hi tỷ tỷ một tiếng, bảo ta sẽ sang muộn một lát.” Khó khăn lắm tam thúc mới tới nội viện một lần thì lại thấy nàng lỗ mãng như vậy, Chu Oanh không dám gặp nữa.

Lạc Vân buông tiếng thở dài: “Cô nương vẫn không yên tâm sao? Ngài ở phủ An Bình Hầu nhiều năm như vậy, ai không coi ngài là chủ tử thực sự chứ? Tuy không cùng huyết thống nhưng danh phận vẫn tồn tại, đại lão gia trình trước mặt tổ tông rồi. Chuyện trước đây, ngài hãy quên đi thôi. Trước đó hầu gia không vui nhưng không phải sau này đã chấp nhận rồi ư? Dù cho đại lão gia đã mất nhưng hầu gia cũng chưa từng khắt khe với cô nương. Ngày tháng của cô nương vẫn như trước đây là được.”

Chu Oanh hiểu rõ trong lòng, không khắt khe cũng không thể chứng tỏ là hắn đối tốt với mình, chỉ là hắn lười để ý chuyện của nàng mà thôi. Quan hệ của dưỡng phụ và tam thúc không tốt. Lúc nàng được nhận nuôi đã là một đứa trẻ hiểu chuyện rồi, có một số việc, nàng vẫn nhớ. Bởi vì không thích dưỡng phụ nên dẫn đến chuyện tam thúc cũng rất lạnh nhạt với nàng. Mấy năm nay ăn nhờ ở đậu như đi trên băng mỏng, người bên ngoài nhìn tình cảnh của nàng, đội cái danh đại tiểu thư của phủ An Bình Hầu. Chỉ có nàng tự mình biết ở trong thâm tâm rằng cách biệt huyết thống thì chính là cách biệt giữa sông lớn mà không vượt qua nổi.

Lạc Vân nhẹ nhàng kéo tay nàng, trấn an: “Cô nương tội gì cẩn thận từng li từng tí như vậy, vả lại cô nương cũng lớn rồi…”

Sớm muộn cũng phải hứa hôn gả đi, có thể ở hầu phủ lần lữa mấy năm được?

Trong phòng của Cẩm Hoa Đường, Cố lão phu nhân dựa trên gối, cho thị tỳ lui hết cả, chỉ chừa lại Hoa ma ma hầu hạ ở phía trước.

Cố Trường Quân nhận lấy trà súc miệng trong tay Hoa ma ma, tự dâng đến trước mặt lão phu nhân.

Gần đây Cố Trường Quân trăm công nghìn việc, rất lâu chưa từng trở về nội trạch, hai mẹ con nhiều ngày không gặp, ánh mắt lão phu nhân ngừng trên mặt hắn, trầm mặc một lúc lâu mới buông tiếng thở dài: “Tam lang gầy đi rồi. ”

Cố Trường Quân cong khóe môi xem như là cười một cái, trầm giọng nói: “Con trai không thể thường xuyên ở bên phụng dưỡng, là con trai bất hiếu.”

Lão phu nhân nào nhẫn tâm trách hắn, khoát tay nói: “Con là con trai trong nhà, lại là bề tôi gần gũi của thiên tử, chuyện bên ngoài không thể thiếu con được. Chỗ ta không quan trọng, có nhị tẩu của con và Oanh nha đầu, lại có người hầu hạ của cả phòng này, nào còn cần con tốn thời gian làm những việc vặt này chứ?”

Dừng một chút, bà nghĩ tới một chuyện: “Mấy ngày trước, vợ của chiêm sự phủ* Địch đại nhân đã tới một chuyến đấy.”

*Chức quan cung cấp mọi việc cho thái tử.

Tay Cố Trường Quân đang cầm chén trà hơi dừng lại một chút, hắn làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.

Nghe lão phu nhân nói tiếp: “Thăm bệnh chỉ là phụ, tới hỏi thăm chuyện của Oanh nha đầu mới là chính.”

Cố Trường Quân không nói, trầm mặc nghe lão phu nhân nói hết, “Mặc dù đứa bé này không phải do đại ca con sinh ra nhưng dù sao cũng mang cái danh của đại phòng, bây giờ anh trai và chị dâu con đều đi cả rồi, chuyện của nó chỉ có ta và người làm tam thúc như con quyết định thay nó.”

Lão phu nhân hướng về phía Cố Trường Quân: “Người này cũng phải hỏi ý của con, Địch thái thái tới thay mặt nhà họ Diệp, nói là lúc trước ở xuân yến Diệp phu nhân gặp Oanh nha lần đầu tiên thì vô cùng yêu thích. Nếu ta nhớ không lầm thì Diệp cửu công tử kia là học trò của đại ca con nhỉ?”

Chân mày Cố Trường Quân khẽ nhíu lại.

Lão phu nhân than thở: “Đại ca con vô hậu, dưới gối chỉ có một đứa con gái nuôi như vậy. Người chết như đèn tắt, chuyện năm đó bất kể là lỗi của ai thì liệu có thể nể mặt ta mà bỏ đi được không, tam lang?”

Cố Trường Quân cụp mắt, vén áo đứng lên: “Mẫu thân bệnh nặng mới khỏi nên nghỉ ngơi nhiều hơn, con trai còn có việc, sẽ trở lại phụng dưỡng sau.”

Viền mắt lão phu nhân hơi ướt, trong lòng chua xót vô cùng. Nhưng không ai hiểu rõ tính tình của đứa con trai của mình này hơn bà, biết là khuyên không được, khúc mắc quá sâu, phải khuyên như thế nào chứ?

Cố Trường Quân đi ra khỏi nhà trên mà không quay đầu lại, tuyết rơi lớn, hoa tuyết nhỏ vụn rải rác khắp bầu trời, gió bắc nức nở bên tai. Mặt đường ngưng kết thành sương vừa lạnh vừa cứng hệt như khuôn mặt lãnh đạm của hắn.

Gã sai vặt Bắc Minh đi theo hắn ngầm lắc đầu. Đại gia đã mất hơn ba năm, trong lòng hầu gia vẫn chưa buông được. Suy cho cùng thì đại gia có lỗi với hầu gia, trong lòng hầu gia không vui thì cũng là có thể hiểu được đúng không?

Cô nương Chu Oanh đó cũng đã sắp phải bàn đến chuyện cưới gả rồi mà hầu gia vẫn lẻ loi một mình. Lão phu nhân tính toán vì phòng trưởng đến nước này, ngay cả đứa con gái nuôi, học trò của đại gia cũng nhớ đến mà lại chỉ chưa từng quan tâm đến hầu gia nửa câu. Trái tim của lão phu nhân đúng là vẫn còn nghiêng về đại gia.

Trong thư phòng, Cố Trường Quân và quan phụ tá nói chuyện một hồi. Tiễn đám người đó đi, hắn lững thững đi tới phía trước cửa sổ, đẩy cửa sổ khắc hoa sơn màu đỏ như ý, nhìn chằm chằm về phía cây ngô đồng không có sức sống ở trong viện, chuyện cũ giống như bầu trời đầy tuyết này, cứ từng hạt từng hạt lạnh lẽo thấm vào trong lòng.

Không biết đứng bao lâu, Cố Trường Quân mới xoay tay đóng cửa sổ lại rồi ngồi ở sau án thư bằng gỗ lim dát sợi vàng, tiếng hắn trầm thấp truyền ra bên ngoài.

“Đi mời Chu cô nương đến đây.”