Gả Tam Thúc

Chương 16

Phòng chính náo nhiệt chật ních nữ quyến thân cận, bọn họ ngồi trong phòng của Trần lão phu nhân nói chuyện thân mật.

Thực ra Trần Lão phu nhân chỉ mới ngoài bốn mươi tuổi, là kế mẫu của Trần thị, mẹ ruột của Trần thị mất sớm, khi Trần thị được sáu bảy tuổi thì kế mẫu được gả vào. Trước đó nàng ấy có ba huynh muội, sau khi kế mẫu vào cửa, nàng ấy lại có thêm hai đệ đệ và một muội muội nữa, người hôm nay thành thân chính là đại đệ đệ của kế mẫu sinh ra, Trần Uy.

Quan hệ giữa Trần thị và kế mẫu cũng không tệ nhưng chung quy vẫn có chút khoảng cách, dòng dõi mà Trần thị gả vào cao nhất, nể mặt của An Bình Hầu Phủ nên rất có dáng vẻ ‘sao vây quanh trăng’. Trần thị không phải kẻ ngốc, biết trong lòng kế mẫu chưa chắc vui vẻ, lấy cớ muốn đi thăm chị dâu đang mang thai nên không đến dự lễ.

—- Xưa nay có câu nói, nếu như phụ nữ có thai đến dự hôn lễ sẽ xung đột với vợ chồng mới cưới, cho nên hôm nay đại nãi nãi nhà họ Trần không ra đón khách mà trốn trong phòng của mình.

Chu Oanh đang chơi với một vài cô nương cùng tuổi, Trần thị sai người gọi Chu Oanh, cả hai được hộ tống ra ngoài. Trần phu nhân bảo một ma ma bên cạnh mình thay mặt dẫn đường, đưa hai người đến viện của Trần đại nãi nãi.

Trần thị thấp giọng dặn dò Chu Oanh: “Sáng sớm ngồi xe thì thấy sắc mặt cháu không được tốt lắm. Đại cửu mẫu của cháu cũng không phải người ngoài, lát nữa chúng ta nói chuyện trong phòng, cháu đến Noãn Các nằm nghỉ ngơi đi.”

Đại cửu mẫu mà Trần thị đang nói đến chính là đại tẩu nhà mẹ của nàng ấy, Trần đại nãi nãi. Chu Oanh theo Cố Lân cùng gọi là cửu mẫu. Hôm nay Chu Oanh thật sự không được thoải mái lắm, một là nàng đến ngày đèn đỏ, hai là buổi tối ngủ không ngon giấc, đã ngồi trên xe nửa ngày, nên có chút chóng mặt. Lúc này, đi dưới nắng xuân, toàn thân tràn ngập ánh sáng nhưng thân thể lại phát lạnh từng đợt, cái bụng nhỏ cũng đau đớn.

Nàng vốn đã có làn da trắng mịn, vừa cảm thấy khó chịu liền không còn sắc máu, sắc mặt tái nhợt, thoa chút phấn son mới không bị nhìn ra, nhưng lại không thể che giấu được Trần thị, người rất quen thuộc với nàng.

Chu Oanh bẽn lẽn đáp lại rồi đi đến phòng của Trần đại nãi nãi, hàn huyên vài câu, Trần đại nãi nãi liền bảo người dọn dẹp Noãn Các ở phía sau, thúc giục Chu Oanh đi nghỉ ngơi.

Trong Noãn Các có một chiếc giường khắc hoa khảm ốc, màn trướng màu vàng nhạt, rèm trúc cuốn hờ che đi phần lớn ánh sáng, trong lò đồng ở góc phòng có một mùi hương thơm ngát. Chu Oanh vốn dĩ chỉ muốn ngồi một lát, cách rèm mơ hồ có thể nghe thấy một chút lời thì thầm của Trần thị và Trần đại nãi nãi, mí mắt càng ngày càng trở nên nặng trĩu, ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

Tưởng chừng như đã có một giấc mộng dài, những ký ức bấy lâu nay đều cuồn cuộn ập đến, năm đó Vân Châu mưa to, nàng bị đưa lên xe ngựa vào Kinh, tất cả những chuyện của năm đó đều bị quên sạch. Suy cho cùng thì lúc đó nàng vẫn còn quá nhỏ. Cảnh sắc thủy mặc độc nhất vô nhị của Giang Nam đến bây giờ vẫn còn khắc ghi trong tim, trong trí nhớ vẫn còn lưu lại một bức tranh sống động.  ——Nữ nhân mặc bộ đồ màu đỏ tươi, mái tóc đen như mực xoã xuống, giơ một bàn tay gầy guộc và tái nhợt, cau mày đẩy nàng ra.

Nàng nhớ mình vừa khóc vừa hét gọi nương, nương!

Nữ nhân đó không quay đầu lại.

Mưa và sương mờ mịt chắn ngang tầm mắt, sau lưng có người bế nàng đi.

Nàng quay đầu lại, nhìn thấy nam nhân với đôi mắt từ bi.

Sau này, nàng đã có nơi che mưa chắn gió nhưng vẫn sợ hãi, vô số lần trong giấc mơ, nàng lại bị bàn tay lạnh giá đó đẩy ra xa hết lần này đến lần khác, ẩn giấu dưới vẻ bề ngoài dịu dàng là một trái tim đầy vết sẹo. Không lành lại được, hết lần này đến lần khác trong giấc mộng luân hồi nỗi buồn bị bỏ rơi.

Nhưng mà nàng vẫn phải sống tiếp…

Mở mắt ra, giọt nước đầm đìa chiếu rọi vào đáy mắt ngay lập tức biến mất không thấy nữa.

Nàng cụp mắt ngồi dậy, trong Noãn Các chật hẹp chỉ có một mình nàng.

Giọng nói nhất thời vẫn còn đó, đồng tử co rút của Chu Oanh trở lại bình thường.

Nàng có một bệnh nhỏ, những năm này chỉ có mình nàng biết, ngay cả Lạc Vân cũng không biết, nàng cũng chưa hề đề cập với bất kỳ ai.

Sợ người ta cảm thấy mình lập dị.

Bên ngoài dường như có thêm vài người, thỉnh thoảng lại có trận cười phá lên, Chu Oanh không biết mình đã ngủ bao lâu, sợ mình thất lễ nên vội vàng đứng dậy đến trước gương chải lại tóc.

Đúng lúc đó, Lạc Vân bưng chậu nước bước vào, cười nói: “Xương Bình Hầu phu nhân đến thăm đại nãi nãi, đang nói chuyện với Nhị thái thái và những người khác, thái thái bảo tiểu thư tắm rửa sạch sẽ rồi đi gặp.”

Chu Oanh gật đầu, dứt khoát tháo búi tóc lỏng ra, Lạc Vân búi tóc lại cho nàng, thấy sắc mặt nàng tái mét đến kinh người, cố ý dặm thêm một chút phấn son. Mỹ nhân trong gương đẹp vô song, Lạc Vân đã nhìn lâu rồi nhưng vẫn cảm thấy ngưỡng mộ.

Chu Oanh chậm rãi bước ra, Xương Bình Hầu Phu nhân kia ngồi đối diện với nàng, ngay lập tức nhận thấy rằng nàng đang đến, mỉm cười vẫy tay với nàng: “Ồ, đây chính là Oanh Nương sao? Nào, qua đây ngồi.”

Chu Oanh mím môi cười, ngoan ngoãn đáp ứng, đại nãi nãi nhà họ Trần sai người dọn chỗ, Chu Oanh ngồi trên ghế sập hoa bên dưới mấy vị trưởng bối. Ánh mắt của Xương Bình Hầu phu nhân kia rơi vào người nàng, nhìn kỹ từ trên xuống dưới, “Thật sự là dung mạo hơn người, nhân phẩm cũng đoan chính, là một khuê nữ tốt.”

Lại khen ngợi Trần thị: “Nhị thái thái thật có phúc, dưới gối của ta có một đóa giải ngôn hoa như vậy bầu bạn, chẳng phải ngày tháng tươi sáng sao?”

Nháy mắt với nữ nhân mà mình đưa đến, nữ nhân liền cầm một chiếc khăn tay qua, Xương Bình Hầu phu nhân mở chiếc khăn tay ra, bên trong là một cặp trâm san hô khảm đông châu thuận thế đưa đến cho Chu Oanh: “Bá mẫu không có quà gì tốt để tặng cho con. Cặp trâm này lần trước Đại trưởng công chúa ban cho. Tuy không đáng giá gì nhưng nó tinh tế và phù hợp với các bé gái trẻ như các con. ”

Trong lòng Chu Oanh mơ hồ có dự cảm nên càng không dám nhận, vội vàng đứng dậy đẩy qua, nhìn Trần thị và chờ nàng ấy ra hiệu.

Trần thị cười nói: “Tô bá mẫu của cháu không phải người ngoài, người đã tặng cho cháu thì cháu cứ việc nhận đi.”

Suy đoán trong lòng của Chu Oanh quả nhiên trúng rồi, nụ cười trên mặt của Trần thị ám chỉ điều gì đó. Trần thị đến đây gặp đại nãi nãi nhà họ Trần, có lẽ là sớm đã nói chuyện xong rồi, muốn đưa nàng đến đây để cho Xương Bình Hầu phu nhân xem mặt.

Trong lòng Chu Oanh năm vị phức tạp.

Mẹ chồng của Xương Bình Hầu Phu Nhân là tỷ tỷ của Kim Thượng, đại trưởng công chúa Đồng Dương. Phu nhân và hầu gia dưới gối chỉ có một người con trai duy nhất chính là Xương Bình Hầu thế tử – Tô Nguyên Chi.

Xương Bình Hầu có năm huynh đệ, vì Đại trưởng công chúa vẫn còn sống nên không phân gia, trong viện có trên trăm người.

Nàng thường giúp lão phu nhân quản lý sổ sách, vì Cố gia ít người nên mọi việc rất đơn giản mới thuận buồm xuôi gió. Nếu gả vào Tô gia, trên đầu sẽ có bà nội là đại công chúa này, mẹ chồng là một danh môn khuê các nổi tiếng ở Giang Nam, một đống chị em bạn dì, phía dưới cháu trai cháu gái cũng không ít, nàng rất sợ mình ứng phó không nổi.

Làm phu nhân của thế tử và là nàng dâu của một dòng dõi hoàng tộc, gánh nặng và trách nhiệm có thể đè chết người chứ không dễ dàng như khi nàng sống trong Cố gia.

Chu Oanh nhận lấy cặp trâm Đông Châu đó, hành lễ quy cách cảm ơn, Xương Bình Hầu phu nhân lại hỏi về những chuyện liên quan đến nàng, mấy tuổi học chữ, đọc sách gì, bình thường làm gì để giết thời gian, có sở thích gì.

Chu Oanh rõ ràng biết rằng những lời hàn thuyên có vẻ tuỳ ý này thực ra đều là sự cân nhắc của Xương Bình Hầu phu nhân đối với nàng.

Mấy phu nhân cười cười nói nói. Xương Bình Hầu phu nhân hết lời khen ngợi nàng. Viên đá trong lòng của Trần thị cũng được đặt xuống, cũng mỉm cười hỏi về một số chuyện của Tô Nguyên Chi. Chu Oanh không tiện ngồi nghe, vì vậy Trần thị nên đẩy nàng đến thượng viện cùng với đám biểu tỷ biểu muội xem tân nương tử.

Chu Oanh từ trong phòng đi ra, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Miễn cưỡng nói chuyện một lúc với các vị trưởng bối, trước mắt vẫn có chút choáng váng, đầu ngón tay lạnh lẽo, bảo Lạc Vân dìu nàng đến chỗ bóng râm dưới gốc cây nghỉ ngơi.

Thời gian đã là buổi trưa rồi, có tiếng nói cười náo nhiệt từ thượng phòng xa xa truyền đến. Ánh mặt trời chiếu vào vạt áo màu đỏ bạc của nàng, rực sáng lấp lánh chói mắt.

La Bách Ích ở cách đó không xa dừng bước lại, ánh mắt vừa rơi vào người nàng liền không thể dời đi chỗ khác được.

Trần Nguyên thấy hắn ta không đi nữa, theo bản năng quay đầu lại liếc nhìn.

Bọn họ đang ở trên cầu, có một nữ tử đang quay lưng về phía bọn họ đứng cạnh cây liễu, lấy tay đỡ trán và dừng lại ở đó, dường như có chút không thoải mái. Khoảng cách có hơi xa, Trần Nguyên cũng nhận ra là Chu Oanh.

Trưởng tỷ gả vào An Bình Hầu Phủ, trong phủ có nhận nuôi một bé gái xinh đẹp như hoa, khó mà quên được. Dù mấy năm nay ít qua lại nhưng từ xa nhìn thấy dáng vẻ thướt tha, tóc mai như mây, hắn vừa liếc qua đã nhìn ra đó là Chu Oanh.

Nhìn thấy dáng vẻ ngậm cười sững sờ của La tướng quân, Trần Nguyên là một người tâm tư sôi nổi, làm sao có thể không nhìn ra điều này có ý nghĩa gì.

Trần Nguyên trước đó muốn nịnh bợ La tướng quân nhưng cũng không nịnh bợ được. La Bách Ích vốn xuất thân tốt, tính tình lại kiêu ngạo, bình thường chỉ chơi với một số con cháu hoàng tộc, ít để ý đến những người như hắn. Thân phận của Trần gia có chút xấu hổ, tuy rằng trưởng tỷ của hắn đã gả vào An Bình Hầu Phủ nhưng bởi vì không cùng một mẹ sinh ra, nên hắn luôn có chút khó gần gũi, trưởng tỷ đối với người trong gia đình cũng không mấy thân thiện, với tính khí đó của Cố hầu gia làm sao có thể đặc biệt quan tâm chứ? Vì vậy, nhìn hoa viên từ bên ngoài nhưng thực ra cũng có rất nhiều khó khăn thầm kín.

Lần này La Bách Ích đến nhà, bọn họ đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên vui mừng. Thành phần “ngạc nhiên” càng nhiều hơn, suy cho cùng nhà mình chưa bao giờ được leo lên những vị hoàng thân quốc thích này. Hôm nay thật sự kỳ lạ, không chỉ có con dâu của đại trưởng công chúa Xương Bình Phu Nhân đến đây mà đến cả vị La tiểu tướng quân này cũng tới, nói rằng cùng bằng hữu đến xem lễ, lễ vật đi kèm cũng khá nặng. Ca ca đang bận rộn ngập đầu không qua được cho nên đặc biệt gọi hắn qua tiếp, bảo hắn nhất định phải làm cho vị gia này hài lòng.

Người bạn đó của La Bách Ích tên là Lục Đạc, thực ra cũng không tính là bạn bè gì.  Bởi vì lúc trước Lục Đạc là bạn học của Trần Uy trong thư viện, La Bách Ích nghe nói hôm nay Chu Oanh sẽ đến liền thông qua chút quan hệ vòng vèo lôi kéo Lục Đạc đưa hắn ta đến nhà họ Trần, còn tiện tay mang theo một món quà. Quả nhiên, Trần gia coi hắn ta như khách quý, hắn ta nói rằng phía trước không khí ngột ngạt liền được mời đi dạo quanh vườn.

Quả nhiên đã gặp được Chu Oanh tại đây.

Thực ra cho dù không gặp được, hắn ta cũng muốn tìm một cái cớ để gặp. Hắn ta cử người đến ngồi xổm ở góc tường của An Bình Hầu Phủ, mấy lần đều bị người của Cố Trường Quân phát hiện ra và quét đi, vì vậy hắn ta liền lợi dụng chức vụ của mình, tìm một công việc săn đường, thực hiện một chuyến đi đặc biệt quanh ngõ Xuân Nghi. Đó là lần đầu tiên hắn ta phải phí tâm sức vì một nữ tử như vậy. Có lẽ là trước đây nữ nhân bên cạnh hắn ta luôn có được một cách quá dễ dàng cho nên không cảm thấy trân quý. Lần này gặp Chu Oanh, hắn ta mới biết cảm giác cầu không được là như thế nào. Mặc dù dày vò nhưng cũng mới mẻ và thú vị.

Dáng vẻ vô cùng quyến luyến của hắn ta không hề che giấu, Trần Nguyên có thể nhìn ra được thì bản thân Lục Đạc cũng nhìn ra được, che miệng thấp giọng hỏi Trần Nguyên: “Khuê nữ kia là của nhà nào vậy?”

Trần Nguyên cười nói: “Là cháu gái của ta.”

Dường như sợ Lục Đạc không tin, liền lon ton chạy lên trước mấy bước, vẫy tay dưới chân cầu: “Oanh Nương! Oanh Nương!”

Chu Oanh nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, vừa quay người liền nhìn thấy Trần Nguyên, còn đi cùng với La Bách Ích và một công tử lạ mặt bên cạnh. Trần Nguyên là đệ đệ của Trần thị, tuy tuổi tác còn trẻ nhưng rốt cuộc cũng là trưởng bối, Chu Oanh không thể không quan tâm, cúi đầu hành lễ gọi: “Tam cữu phụ.”

Trần Nguyên cười nói: “Oanh Nương từ đâu đến vậy?”

Vừa nói, hắn ta vừa tiến đến. Chu Oanh nhận ra La Bách Ích, gật đầu coi như là chào hỏi. La Bách Ích chắp tay sau lưng, bước đi chậm rãi, điềm tĩnh, trong tư thế của một vị khách quý nhưng tim lại đập đùng đùng như trống.

Lục Đạc quay đầu không ngừng quan sát La Bách Ích và Chu Oanh, hiển nhiên đoán được rằng Tương Vương có mộng nữ thần vô tâm, cô nương đó thậm chí đến nhìn cũng không nhìn La tướng quân được mấy lần. Đôi tay chắp sau lưng đó của La tướng quân siết chặt rồi lại thả lỏng, thả lỏng rồi lại siết chặt, là sự căng thẳng và vui sướng không thể nào che giấu được.

Ánh mắt Lục Đạc lóe lên, che lại nụ cười trên môi.

Chu Oanh hàn huyên vài câu, lấy cớ là Trần thị vẫn đang đợi nàng liền cáo lỗi đi trước. Trần Nguyên quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt của La Bách Ích từ đầu đến cuối luôn dõi theo Chu Oanh, trong lòng hắn ta càng thêm chắc chắn, mỉm cười nói: “Thực xin lỗi, để La tướng quân chờ lâu rồi. Cô cháu gái này của ta tính cách dịu dàng nhất, người trong nhà đều rất thích nàng ấy. Khi còn bé thường tới chơi nên chúng ta rất thân thiết với nhau. ”

La Bách Ích gật đầu: “Trần tam gia có phúc rồi.”

Trần Nguyên cười khổ, hắn là Cửu phụ hờ của Chu Oanh, sao gọi là có phúc chứ?

Sau đó liền nghĩ, nếu như có thể thúc đẩy cho hôn sự của La tướng quân và Oanh Nương, La tướng quân chắc chắn sẽ niệm tình và nghĩ tốt về hắn, thật sự có thể nhận được càng nhiều lợi ích hơn nữa, đó cũng có thể coi như là một điều may mắn.

Trần Nguyên nở nụ cười: “Đứa trẻ này mệnh khổ, cha nương mất sớm, thái thái của chúng ta thương tiếc nên thường xuyên đón qua đây nói chuyện. Lần sau tướng quân quay lại, nói không chừng còn có thể gặp được.”

La Bách Ích gật đầu tỏ vẻ hài lòng còn Trần Nguyên thì vui mừng đến mức suýt nữa thì nhảy dựng lên, điều mà hắn ta đoán một chút sai lầm cũng không có, nhìn lại thì phải bám chặt lấy trưởng tỷ của hắn, nói nàng ấy nghĩ cách về Cố gia thúc đẩy hỷ sự này mới được.

La Bách Ích nhìn thấy Chu Oanh, trong lòng tràn đầy vui mừng, mặc dù không thể ở một mình nói mấy lời riêng tư với nàng nhưng nếu như chỉ là hai lần chạm mặt nhau như vậy,ở với nhau trong chốc lát ngắn ngủi, hắn đều cảm thấy rằng tương tư khắc cốt có mấy phần được gởi gắm.

Mục đích đã đạt được, La Bách Ích cũng không lưu luyến khu vườn của nhà họ Trần này nữa, giả vờ đi dạo lang thang, tới bàn ngồi một lát rồi mượn cớ có chuyện muốn cáo từ mà rời đi.

Huynh đệ Trần thị dùng mọi cách giữ lại, không muốn hắn ta cứ đi như vậy, Lục Đạc liếc nhìn La Bách Ích bên cạnh, cười nói: “La tướng quân đừng vội đi. Tiểu nhân sai người nhắn lời với Oanh cô nương. Nói không chừng tướng quân đợi lát nữa sẽ có thể cùng với tiểu thư … ”

Hắn ta còn chưa kịp nói xong, La Bách Ích đã thay đổi sắc mặt, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm nói: “Lời này của ngươi là có ý gì?”

Chu Oanh là khuê tú của đại gia tộc, cần nhất là giữ lễ, lại ở trước mặt rất nhiều khách quý ở hậu viện như vậy, người của Lục Đạc, một nam nhân bên ngoài có thể tới gửi lời cho nàng sao?

La Bách Ích vội vàng đẩy Trần Nguyên và Trần Uy ra, kéo Lục Đạc đến hành lang của bên ngoài sảnh, nắm cổ tay của Lục Đạc nhìn như thể thân mật nhưng âm thầm dùng lực bên trong khiến cho Lục Đạc không thể nhịn được mà la lên. “Ngươi nói rõ ràng cho ông, ngươi đã làm cái gì?”

Lục Đạc cười nói: “Không có gì, tướng quân ngài đừng lo lắng. Tiểu nhân đây không phải, đây không phải là muốn giải quyết vấn đề ưu phiền trong lòng của tướng quân sao? Lúc nãy… phù, tướng quân, ngài buông tay ra trước đi.”

La Bách Ích buông tay: “Nói nhanh!”

Lục Đạc nói: “Tiểu nhân tự tiện làm chủ, vẫn xin tướng quân đừng trách phạt. Muội muội và mẫu thân của tiểu nhân hôm nay cũng tới dự tiệc. Vừa rồi đã gặp qua Oanh cô nương, tiểu nhân thấy La tướng quân có vẻ quan tâm, vì vậy sai người chuyển lời cho muội muội của tiểu nhân bảo muội muội của tiểu nhân mời Oanh cô nương đó đi đến đây. Nếu như tướng quân ở đây một lát nữa, nói không chừng có thể gặp được.”

La Bách Ích cau mày.

Lục Đạc cười nói: “Chẳng qua chỉ là nói chuyện gặp mặt thôi, có muội muội của tiểu nhân ở bên cạnh. Không vượt quá lễ nghi, chẳng lẽ tướng quân còn quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này sao?”

La Bách Ích luôn cảm thấy nụ cười của Lục Đạc không hề đơn giản.

Nhưng nếu như có thể ở cùng với Chu Oanh lâu hơn một lát, ít nhất còn có thể nói chuyện được một chút?

**

Chu Oanh uống cạn một ly rượu nhỏ trong bữa tiệc, mọi người cùng nhau nâng ly kính Trần thái thái, nàng luôn cảm thấy vô cùng khó chịu, sau khi uống một ly, bụng dưới càng thêm đau. Rượu vào bụng, người nóng ran khó chịu, Trần thị thấy nàng trên trán đổ đầy mồ hôi, vội vàng gọi người đưa Chu Oanh đi nghỉ ngơi.

Chu Oanh cực kỳ khó chịu. Hôm nay thân thể không khoẻ nên cũng không cần phải miễn cưỡng ở đây. Gây thêm phiền phức cho người khác, bản thân cũng áy náy. Phòng chính toàn là khách khứa, tỳ nữ của Trần gia dẫn nàng đến căn phòng ở phía sau nghỉ sau, Lạc Vân đi xin trà táo đỏ để nàng uống cho ấm người, nàng một mình ôm bụng nằm trên giường nhỏ, cảm thấy phát lạnh và đổ mồ hôi.

Lạc Vân không mất quá nhiều thời gian để quay lại, nàng ấy hầu hạ nàng uống trà táo đỏ, vừa đặt bát xuống thì một tỳ nữ lạ mặt đến gọi Lạc Vân, nói rằng Trần thị không an tâm, gọi Lạc Vân cô nương đến hỏi một chút.

Lạc Vân đáp lại, sau khi để Chu Oanh nằm ngay ngắn liền rời đi.

Bên ngoài yên tĩnh, có thể nghe thấy những tràng cười vang dội từ thượng viện cách đó không xa truyền đến.

Trước đây, những ngày đèn đỏ của nàng mặc dù không được thoải mái, nhưng cũng không đến mức khổ sở như thế này. Nàng yếu ớt đến mức thậm chí đến cả đứng cũng không đứng dậy nổi.

Cảm giác đau đớn đó không biết là vì kéo dài quá lâu mà tê dại rồi hay là sau khi uống trà nóng thì đỡ hơn, không còn rùng mình nữa mà dần dần thấy bắt đầu chóng mặt và phát sốt.

Cảm giác khó tả nào đó thiêu đốt trái tim và toàn bộ cơ thể nàng.

Nàng không biết mình bị làm sao nữa, xuân y trên người ướt đẫm mồ hôi, cổ họng khô khốc, mở mắt ra tìm cốc nước để uống sau đó mới nhận ra rằng tầm mắt của mình cũng đã mơ hồ đi.

Nàng mơ hồ biết mình đang không bình thường, đây không phải là sự khó chịu do ngày đèn đỏ mang đến, cũng không chỉ đơn giản là say rượu. Trong bữa tiệc chẳng qua chỉ uống một cốc hoa lê trắng…

Hoa lê trắng?

Hoa lê trắng có vị hơi ngọt, ly của nàng vừa uống …

Đùng, giống như một tiếng sấm trong đầu. Nàng đau đầu đến mức không thể nghĩ tiếp được nữa. Chính vào lúc này, nghe thấy có tiếng bước chân càng ngày càng gần.

“Lạc Vân…”

Chu Oanh khó khăn nói. “Ta muốn uống nước, mau…”

La Bách Ích kinh ngạc nhìn Chu Oanh, lúc này thiếu nữ mồ hôi nhễ nhại, hai má ửng hồng sáng lấp lánh như vừa mới tắm xong, xuân y mỏng nhẹ dính chặt vào người. Tóc mai lòa xòa một nửa, trâm tóc rối bù, tà áo màu đỏ bạc hơi hở, trên cổ có dải lụa xanh …

La Bách Ích quay đầu lại, sau lưng sớm đã không còn nhìn thấy Lục Đạc.

Tên họ Lục kia thật to gan, dám giở thủ đoạn lừa Chu Oanh như vậy sao?

“Lạc Vân, ngươi …” Chu Oanh gọi một hồi lâu không thấy nước, giọng nói có chút gấp gáp, khó khăn quay đầu lại nhưng hoàn toàn không nhận ra người trước mặt là ai.

La Bách Ích tim nhảy loạn xạ, hắn ta không dám nhìn dáng vẻ của Chu Oanh lúc này, vội vàng rót một cốc nước rồi đưa qua.

Cốc nước còn chưa đặt xuống, Chu Oanh đã nghiêng người qua, yếu ớt duỗi lòng bàn tay ra, sốt ruột mang chút khóc nghẹn ngào kêu lên: “Lạc Vân, ta khó chịu.”

La Bách Ích đột ngột bật dậy, cốc nước trong tay văng tung tóe trên mặt đất.

Ai có thể chịu đựng được tình hình này chứ? Một cô nương xinh đẹp như vậy vô thức làm nũng như một đứa trẻ, đang khóc nghẹn ngào trước mặt mình.

Chưa kể bản thân hắn ta cũng có tâm ý không đơn thuần với nàng.

Trong lòng La Bách Ích buồn bực, quay người lại đá vào cái bàn thấp trước mặt.

Hắn không dám quay đầu lại, cất giọng kiên định nói: “Cố tiểu thư, nàng chờ một chút, ta sẽ gọi người đến.”

Chu Oanh nằm trên giường, biết dáng vẻ của mình lúc này không thể xuất hiện trước mặt người khác, nước mắt rơi lã chã, lắc đầu nói: “Đừng gọi người, làm ơn…”

La Bách Ích cảm thấy bản thân hai mươi mấy năm qua chưa bao giờ gặp phải vấn đề nan giải như vậy.

Cô nương trong lòng nhẹ nhàng nói “làm ơn” với hắn ta…

Nếu như hắn ta đến lúc này cũng có thể chống đỡ được, trừ khi hắn ta không phải là nam nhân.

La Bách Ích quay đầu lại, hắn ta quỳ một gối xuống, ngón tay run rẩy tiến lại gần.

Sau bao nhiêu năm cầm kiếm, hắn ta đã mài ra đôi bàn tay với nốt chai thô ráp, vuốt ve mái tóc xanh ướt đẫm mồ hôi của nàng.

Trong lúc dầu sôi lửa bỏng có người nào đó xông vào, túm lấy cổ của La Bách Ích và ném hắn ta ra.

La Bách Ích còn không kịp mắng hắn, ngẩng đầu nhìn thấy Cố Trường Quân đang đứng trước giường nhỏ với vẻ mặt tối tăm u ám, thở hổn hển.

Chu Oanh ngửa mặt lên, mơ mơ hồ hồ mỉm cười.

Cố Trường Quân nắm lấy tấm rèm, quấn Chu Oanh vào bên trong, đến mặt cũng che lại, một tay bế nàng ra ngoài.

La Bách Ích đứng dậy, đập cửa chửi thề một câu.

**

Đèn trong xe rất mờ. Tất cả rèm đều được hạ xuống.

Cố Trường Quân vốn dĩ không cần ngồi xe, tuỳ ý bảo Bắc Minh đưa người về là được rồi. Điều kỳ lạ là lúc này hắn lại ở trong xe này.

Trên băng ghế đối diện là Chu Oanh, toàn thân đổ mồ hôi, đang chật vật giãy dụa.

Nàng nhắm mắt lại, mái tóc dài xõa trên ghế tựa như thác nước.

Cổ tay bị dây thừng trói chặt, nàng giãy dụa một cách khó khăn, thỉnh thoảng khóc lóc van xin: “Thả ta ra, đau quá…”

Cố Trường Quân ngồi ở phía đối diện, dựa vào thành xe, mắt nhìn ra bên ngoài qua tấm rèm.

Bên tai tràn ngập giọng nói khó chịu của nữ nhân, đôi khi van xin, đôi khi khóc lóc.

Nàng thần trí không tỉnh táo, hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì.

Cố Trường Quân và Trần lão gia nghị sự từ bên trong bước ra liền nhìn thấy huynh muội Lục Đạc đang thò đầu ra nhìn trước viện.

Cố Trường Quân không thể nhớ rõ vừa rồi mình đã tức giận đến thế nào. Lúc này hắn đã bình tĩnh lại.

Cũng đang nghĩ cách dạy cho đứa trẻ đang khóc không thôi ở phía đối diện cũng bình tĩnh lại.

“Bùm” một tiếng, Chu Oanh ngã khỏi băng ghế lăn xuống tấm thảm dưới chân.

Cố Trường Quân đang ngồi thẳng lưng, nghiêng người đỡ nàng dậy.

Làn da nóng bỏng của Chu Oanh chạm vào lớp vải trơn mát.

Nàng cố gắng mở đôi mắt mờ mịt của mình ra, ngẩng đầu lên nhìn người đang đỡ mình.

Nàng đến gần hơn, rồi gần hơn chút nữa.

Đầu mũi của Cố Trường Quân cách nàng không xa.

Nàng kề sát đến, thấp thấp và rụt rè, gọi hắn.

“Tam thúc…”

Bàn tay của Cố Trường Quân trên eo nàng đông cứng lại.

“Tam thúc… Ta sợ…”

Nàng nhắm mắt nói lời vô nghĩa, nước mắt lăn dài trên má.

Nàng kề lại gần, thân thể mềm nhũn áp chặt vào người hắn.

Cột sống của Cố Trường Quân cứng đờ, hai tay siết chặt, hơi dùng lực, đẩy nàng ra.

Nàng ngã về phía sau và va vào thành xe phát ra một tiếng khó chịu.

Cố Trường Quân liếc nhìn bàn tay đang bị trói của nàng, sợi dây đã xé rách cổ tay nàng, vừa rồi nàng không ngừng kêu đau, khóc lóc van xin, hắn cứng lòng cứng dạ không quan tâm, bây giờ…

Lấy một con dao găm từ trong giày ra, cắt sợi dây trong tay nàng ra.

Được tự do, nước mắt của Chu Oanh ngừng lại, nàng bắt đầu từ từ lại gần, cẩn thận dè dặt leo lên đùi hắn, áp má vào hắn.

Nàng ngước mặt lên, dùng đôi mắt mơ hồ nhìn hắn.

Cố Trường Quân nhìn thấy bóng dáng mình trong đáy mắt của nàng.

Ngón tay dưới đáy ống tay áo siết chặt, rồi đưa tay ra đỡ lấy cằm nàng.

“Nhẫn nhịn.”

Hắn hạ thấp giọng hết mức có thể.

Chu Oanh lắc đầu, tay của nàng đặt lên đầu gối của hắn, siết chặt vào trong vòng tay hắn.

Đôi môi anh đào đang kề sát trong tầm tay, rên rỉ khó chịu.

Đôi mắt Cố Trường Quân tối sầm lại, giơ tay giữ lấy cổ nàng.

Ấn hai ngón tay lên cổ nàng, đứa trẻ phiền phức nghiêng đầu yếu ớt ngã vào vòng tay hắn.