Gả Thay Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 16: 16 Đến Bệnh Viện

“Tôi muốn đến bệnh viện X.” Lâm Sơ Nguyệt đột nhiên nói.

Tiêu Thế Tu nhướn mày, nhìn cô không đáp, cũng không có ý định bảo thư ký Kim quay xe, Lâm Sơ Nguyệt nhìn ra

bên ngoài, nếu như cứ đi tiếp thì sẽ đi qua bệnh viện X mất.

Mặc cho cô cuống quýt, từ đầu đến cuối anh chỉ giữ nguyên nét mặt lạnh tanh.

Giây lát sau vạt áo Tiêu Thế Tu bị giật nhẹ:

“Xin anh hãy đưa tôi tới bệnh viện X có được không?”

Lâm Sơ Nguyệt đổi cách hỏi, lúc này Tiêu Thế Tu mới đưa mắt nhìn cô, cất tiếng:

“Tại sao?”

“Tôi…tôi không thể nói được, anh cứ đưa tôi đến bệnh viện X đi, sau đó anh đi về cũng được, tôi sẽ tự bắt xe về.”

Ánh mắt anh lạnh đi, Tiêu Thế Tu nói:

“Tôi không có kiên nhẫn hỏi lại lần thứ hai, nếu như cô không nói, tôi sẽ không đưa cô tới đó.”

Lâm Sơ Nguyệt cố gắng kìm chế để không nổi giận, cô trưng ra một nụ cười lấy lòng anh, đáp lời:

“Ông của tôi bị ốm, tôi muốn tới thăm ông.”

Tiêu Thế Tu nhìn cô chằm chằm, giống như để xem cô có đang nói dối không, trong tài liệu điều tra đâu có ghi Lâm

Sơ Nguyệt còn có ông ngoại, vậy thì cô tới bệnh viện thăm ai?

Anh đưa mắt ra hiệu cho thư ký Kim, anh ta nhanh nhẹn quay xe hướng tới bệnh viện X, Lâm Sơ Nguyệt nhỏ giọng nói hai chữ “Cảm ơn” sau đó chăm chú nhìn ra bên ngoài ô cửa sổ.

Thấy cô rõ ràng rất mong ngóng, năm ngón tay đặt trên thành ghế của anh khe khẽ gõ nhịp.

Chiếc xe ô tô dừng lại trước cổng bệnh viện X, thư ký Kim mở cửa, đỡ anh xuống xe lăn, Lâm Sơ Nguyệt cũng cùng với anh ta đỡ anh xuống, Tiêu Thế Tu chỉ khẽ liếc nhìn cô không nói gì.

Sảnh bệnh viện là nơi đông người qua lại, vậy nên bọn họ đã thu hút không ít sự chú ý của mọi người xunng quanh đó, tất nhiên ánh mắt dừng lại nhiều hơn ở một người đàn ông có gương mặt xấu xí đáng sợ, bị khuyết tật.

Một ý nghĩ thoáng vụt qua trong đầu cô, liệu anh có khi nào cảm thấy tổn thương khi phải nhận những ánh mắt đánh giá như vậy hay chưa?

“Cô lại đang suy nghĩ gì thế?” Thanh âm lạnh nhạt vang lên bên tai, Lâm Sơ Nguyệt giật mình, thu lại ý nghĩ đó trong đầu, lắc nhẹ đầu rồi đáp:

“Không có gì đâu.”

“Đi thôi, phòng ông ngoại của cô là phòng nào?”

“Anh không cần phải vào đâu.” Cô ngạc nhiên.

“Tất nhiên là phải vào rồi.” Tiêu Thế Tu không giải thích nhiều, trưng ra vẻ mặt mất dần kiên nhẫn, Lâm Sơ Nguyệt

đành phải đưa anh ta đi cùng, anh muốn xem xem người mà cô đến thăm kia có phải là ông ngoại hay là một ai khác?

Căn phòng mà ông ngoại nằm là căn phòng ở cuối dãy hành lang, so với mấy phòng bệnh khác, có thể thấy được chất lượng phòng khác nhau một trời một vực, vừa mới bước vào mà anh đã ngửi thấy một mùi ẩm mốc bốc lên, sàn nhà và tường lâu không được lau dọn nên phủ đầy bụi và vết đất cáu bẩn, xen lẫn với mấy vệt đen đen không rõ là gì.

Lâm Sơ Nguyệt nhìn thấy ông ngoại, bèn vội vàng lao tới:.

Truyện Tổng Tài

“Ông ơi…”

“Cô…cô là ai đấy?”

Trái ngược lại với vẻ hào hứng của cô, người đàn ông ngồi trên giường lại hoảng sợ co mình lại vào góc tường, bề ngoài ông ta khoảng bảy mươi tuổi, mái tóc đã bạc trắng, bộ quần áo trên người không biết được mặc từ bao giờ mà đã ngả màu vàng, còn bốc mùi tanh hôi.

“Ông…ông không nhận ra cháu hay sao?”

Lâm Sơ Nguyệt kinh ngạc, bàn tay run rẩy đưa ra muốn chạm vào ông ta, nhưng ông ta đã giận dữ quát lên:

“Đừng động vào tao! Mày muốn hại tao đúng không?!”

“Không…không phải mà, ông ơi là cháu đây, cháu Tiểu Nguyệt đây…” Lâm Sơ Nguyệt rơi nước mắt, ông ta bỗng nhiên lao tới bóp cổ cô:

“Mày nói dối! Mày muốn hại tao! Tao sẽ giết mày! Tao sẽ giết mày!”

Lâm Sơ Nguyệt không phòng bị, cổ liền bị bóp chặt, nhưng chưa được vài giây, một thân ảnh từ phía sau nhanh nhẹn lao tới giữ chặt lấy cổ tay ông ta, dùng sức hất tay ông ta ra khỏi cổ cô.

“Khụ…”

Cô ôm cổ mình ho khù khụ, ông ta bị ánh mắt của ông dọa sợ bèn lăn ra đất khóc tu tu như trẻ con, Lâm Sơ Nguyệt ấn anh ngồi xuống trở lại xe lăn, sợ nếu như bị ai đó nhìn thấy sẽ bị bại lộ, nhưng Tiêu Thế Tu lại hiểu lầm hành động của cô là không muốn anh xen vào chuyện này.

“Ông ơi, là con Tiểu Nguyệt đây mà, công nhìn kĩ lại đi…”

Lâm Sơ Nguyệt ngồi xổm xuống bên cạnh ông ta, cầm lấy bàn tay nhăn nheo của ông ta rồi đặt lên khuôn mặt của mình, ông ta bỗng chốc ngưng khóc, sờ sờ mặt cô:

“Tiểu Nguyệt…”

“Đúng rồi, là con đây…”

Lâm Sơ Nguyệt mừng rỡ, cứ nghĩ ông ta đã nhớ ra rồi, ai ngờ lần này ông ta lại bóp cổ cô thêm một lần nữa, Tiêu Thế Tu không nhịn nổi, vươn tay đập vào gáy ông ta, tức thì ông ta liền ngất lịm đi.

“Anh làm gì vậy?!”

“Yên tâm đi, tôi dùng sức không nhiều, ông ấy chỉ tạm ngất đi mà thôi.”

“Kể cả thế thì ông ấy cũng đã già rồi, có gì từ từ nói, anh lại động chân động tay như vậy…”

Tiêu Thế Tu cười khẩy:

“Từ từ nói? Ông ta sắp giết cô đến nơi rồi, cô còn bảo đứng đó từ từ nói?”

Lâm Sơ Nguyệt câm nín, Tiêu Thế Tu thấy khóe mi cô ửng đỏ, bèn ra hiệu cho thư ký Kim khiêng ông ta lên giường.

“Bây giờ cô nói xem, chuyện này là sao?”.