Game Show Chết Chóc: Tên Điên Xinh Đẹp

Chương 14: Chúc mừng

Chương 14. Chúc mừng

Tác giả: Thân Sĩ Giả

Chuyển ngữ: Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)

Ngân nga một bài hát, chậm rãi bỏ các loại nguyên liệu vào nồi hầm đất, nấu ra một bát cháo gà nấm hương thơm phức tỏa hương khắp phòng. Bàn tay được bao bọc trong đôi găng tơ tằm màu trắng, cô kiên nhẫn cầm thìa khuấy cháo suốt hơn nửa tiếng đồng hồ. Tuy tốn thời gian công sức, nhưng cô không muốn dùng đến nồi áp suất hay nồi cơm điện. Thức ăn nấu từ âu đất tự nhiên, các thiết bị áp suất tự động sao có thể sánh bằng. Cũng như những bức thư họa cô nắn nót đưa từng nét bút lông sói, loại phế phẩm thủ công mỗi phút ra mấy chục tấm cách nào bì nổi.

Hầm đến khi mỗi một hạt gạo đều đã nở rộ, cô lấy từ trong tủ bát ra một chiếc hộp, bên trong xếp gọn những bọc nhỏ chia đều theo định lượng mỗi ngày. Cắt một bao, cẩn thận hòa lẫn thứ bột màu trắng vào trong cháo. Độ tinh khiết 60%, định lượng vừa đủ.

Cô múc cháo ra bát gỗ đen, xếp thêm chút điểm tâm, bưng vào phòng ngủ.

Trên chiếc giường lớn trong phòng, một người đàn ông co rúc trong góc, tay chân đều bị xích bạc trói chặt. Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, hắn nhảy chồm lên như chó dại, nhào về phía Lâm Sơn Chi, may nhờ những bộ phận xích bạc tiếp xúc với da thịt đều được bọc lại bằng lụa, nên không để lại vết thương trên người hắn. Tóc tai hắn bù xù, râu ria lởm chởm, mặc dù không bẩn, nhưng do lúc phát tác lăn lộn giãy giụa quá kịch liệt, thoạt trông rất bừa bộn. Hốc mắt và vùng dưới xương gò má hắn đều hõm sâu, da dẻ trắng bệch, so với dáng vẻ hào hoa phong nhã cô từng một thời ái mộ, lúc này lại như rễ cây tả tơi bị dập nát dưới bùn, nhìn không ra nửa điểm liên hệ.

"A... Cho tôi, cho tôi..." Gã đàn ông nhìn chằm chằm bát cháo trong tay cô, nước dãi mất khống chế chảy xuống.

Bữa trưa bản thân tỉ mỉ chuẩn bị được mong đợi như vậy, cô rất hài lòng, dịu dàng an ủi hắn: "Đừng vội, còn nóng." Vừa thổi cháo vừa bón cho hắn ăn có chút nguy hiểm, vì vậy cô dùng nước lạnh hạ nhiệt trước, sau đó để nguội vừa phải rồi mới bưng đến trước mặt người kia. Gã đàn ông không nhìn đến muỗng và đồ ăn xung quanh, vục mặt vào bát cháo, húp sùm sụp đến tràn đầy cả mũi lẫn miệng, nước bọt và cháo dính bết lên râu tóc hắn. Một giọt bắn lên chiếc găng tay tơ tằm của cô, cô hơi nhíu mày, cảm giác làn da dưới tay lạnh ngắt. Đôi găng này lại phải vứt đi rồi.

Cô từng coi hắn là sơ tinh lãng nguyệt (tinh tú thuở ban đầu, ánh trăng rực rỡ), là châu ngọc kề bên. Hiện tại lại chê hắn ô uế bẩn thỉu.

"A." Giờ ăn là lúc hắn yên tĩnh nhất, cô ngồi bên cạnh còn cảm nhận được chút rung động, nhẹ nhàng hỏi: "Anh yêu em không?"

Yêu? Đó chính là lý do sao? Gã đàn ông dừng động tác, trừ những lúc sau khi ăn cháo có thể nhìn thấy thế giới mộng ảo, thời điểm khác đầu óc hắn đều mơ mơ màng màng, không biết hôm nay là năm nào tháng nào, không biết bản thân đang ở nơi đâu. Dù vậy, khoảnh khắc nghe thấy chữ kia, hắn vẫn cảm nhận được dây thần kinh nào đó đứt phựt, tựa như có thứ gì còn ngột ngạt hơn cả bi thương, chèn ép khoang ngực đến gió cũng không thổi lọt. Hắn nhìn bát cháo, ngây ngô nở nụ cười:

"Em là sinh mệnh của anh."

Dù là ý trên mặt chữ hay hàm ý ẩn sau, đáp án này cũng không tệ. Cô lui ra khỏi phòng ngủ, mở tung rèm cửa hướng ra ban công, ánh nắng lập tức tràn vào, ấm áp rực rỡ.

Ánh mặt trời chiếu lên mặt Mạc Vãn Hướng. Mí mắt cô giật giật, trong con ngươi giăng đầy tơ máu. Cô gắng sức mở mắt, huyệt thái dương đau nhói, đến cả nhãn cầu cũng nhức mỏi vô cùng. Cô tựa lưng vào tấm bia, đá hoa cương cứng rắn cấn đau xương bả vai, cơ bắp sau gáy cũng không thoải mái, có lẽ bị sái cổ rồi. Tối qua cô khóc quá nhiều, lúc này tầm mắt trở nên mơ hồ, cổ họng cũng đã khàn đặc, nhưng nội tâm lại tĩnh lặng hiếm thấy.

Trong bức ảnh trên mộ Thường Hoài Cẩn, chị khoác áo cử nhân màu đen, trong lễ tốt nghiệp cùng những người khác tung mũ.

Mặt trời đỏ rực, nhưng không xua tan được bao nhiêu hơi lạnh, chỉ như một con nghé con cố sức kéo qua ngày mới. Mạc Vãn Hướng và ngôi mộ lọt thỏm trong nắng sớm, thời tiết hôm nay cũng không quá tệ. Các triều đại đất nước những lúc chuẩn bị lật đổ, luôn có người nói "Hướng gió sắp đổi rồi!" Kỳ thật đất trời đổi thay nào đâu có liên quan gì đến buồn vui lòng người? Những thứ nhỏ nhặt không đáng kể như thế, cũng phải mượn chút kỳ huyễn che giấu đi.

Nếu như hôm qua không có ai đến kéo về, lúc này cô sẽ ở đâu đây? Mạc Vãn Hướng nghĩ. Nếu cô thật sự muốn vượt qua lưới điện, thật sự dám tự mình đối mặt với thế giới ngoài kia, tại sao lại đem kế hoạch nói cho học tỷ, ban ngày còn ầm ĩ tới mức khiến tất cả mọi người chú ý. Cô nghiêng ngả cúi đầu, kề sát vào tấm ảnh của học tỷ, chân thành nói với người trong mộ.

"Chúc mừng chị, học tỷ."

Chị được giải thoát rồi. Khỏi Death Show. Khỏi thế gian bên ngoài.

« Búp bê cùng gấu bông khiêu vũ

Một hai ba nhảy một hai ba

Nhảy một vòng tròn thật là đều

Một hai ba nhảy một hai ba

Nhảy thật đẹp và nhảy thật đều

Một hai ba đều một hai ba

Bạn ơi mình cùng khiêu vũ nhé

Một hai ba nhảy một hai ba »

Bài hát thiếu nhi đơn giản truyền ra từ trong biệt thự, đáng tiếc bị giọng nam không cảm xúc hát đến có chút nặng nề. Director còn muốn cải tiến, hòa âm phối khí điều chỉnh nhịp điệu, thêm thắt tiết tấu bối cảnh đến vui vẻ phấn chấn. Búp bê và gấu bông khiêu vũ vòng quanh, tay chân đều không bị khống chế, vô cảm ngã sấp xuống lại bị dựng dậy. Đôi mắt trống rỗng bằng khuy áo của chúng nhìn thẳng vào nhau, khóe miệng bị khâu lên vĩnh viễn mỉm cười. Ngây thơ đến khủng bố.

Mọi người vào chỗ. Lạc Hợp nhìn về phía Lâm Sơn Chi, sắc mặt cô tái nhợt, nhưng biểu tình vẫn bình thường, ánh mắt có chút rã rời chất chứa tâm sự. Cũng dễ hiểu, dù sao đa số người ngồi đây ai cũng có quầng thâm dưới mắt. Không cách nào chạy trốn, mỗi giây mỗi phút đều lo sợ bản thân sẽ chết đi mà không ai hay, rúc trong phòng thì cảm giác như không gian mỗi lúc một thu hẹp ép mình đến phát điên. Thậm chí cả lúc nghỉ ngơi cũng phải dè dè dặt dặt đề phòng lo lắng.

Hôm qua Lâm Sơn Chi mất tích, bây giờ lại thấy cô đoan trang đường hoàng ngồi ở đây, cũng không có ý giải thích, ai nấy tỏ vẻ nghi hoặc nhìn nhau, chờ một người nào đó lên tiếng. Đầu ngón tay gõ xuống bàn ba lần, Lạc Hợp cất lời: "Lâm Sơn Chi, tối qua cô đi đâu vậy?"

"Hả?" Lâm Sơn Chi đáp, "Tôi vẫn luôn ngủ trong phòng."

"Cái gì?" Bành Dân Tắc nhìn cô như quái vật: "Bình thường cô cũng ngủ như chết vậy hả, tôi chỉ kém nước đạp cửa nữa thôi, vậy mà cô cũng không phản ứng một chút nào." Lâm Sơn Chi nhìn Bành Dân Tắc, "Từ bé tôi đã ngủ rất nông, giường tôi cũng ngay gần cửa, chỉ cần gõ vài tiếng là tỉnh. Nếu anh thật sự đến gõ cửa tôi không thể không nghe thấy."

Lời này nhắc nhở Lạc Hợp, hai khu đông tây tầng một cách nhau ít nhất năm mươi mét, lúc đó y đang vội vàng thu thập manh mối, không để ý Bành Dân Tắc có thực sự đi gõ cửa phòng Lâm Sơn Chi không. Thấy Lạc Hợp chuyển tầm mắt sang mình, Bành Dân Tắc dường như không ngờ phân đoạn này vậy mà cũng có thể gặp trục trặc. "Tôi có gõ mà, không thì tôi đi làm gì? Chẳng lẽ đi gõ cửa cũng phải có người theo giám sát, rồi lại phải cử người giám sát thêm cái người giám sát kia nữa?" Bởi những người khác đều tập hợp tại phòng Mạc Vãn Hướng, cũng không ai làm chứng được hai người họ ai nói thật ai nói dối.

Lạc Hợp đổi chủ đề: "Vậy mỗi người tự trình bày đi, trước khi có chuyện mọi người đang làm gì."

Khi Mạc Vãn Hướng phát hiện ra nạn nhân, Triệu Luân, Lưu Tỉnh, Tiêu Hàn Khinh và Bành Dân Tắc đều đang ở trong phòng riêng, Lục Dư thì đứng trên ban công tầng hai, Hàn Hiểu Na ngồi ở đại sảnh làm móng. Mạc Vãn Hướng tìm cách chạy trốn, và hiềm nghi lớn nhất là Ngụy Tử Hư lại đi tìm cô, hai người họ đều có đầy đủ chứng cứ vắng mặt. Lạc Hợp hỏi Lục Dư: "Giờ đó anh ra ban công làm gì?"

Lục Dư: "Tôi thấy hơi chóng mặt buồn nôn, có lẽ do không quen khí hậu nên bị mất ngủ, ra ban công hóng gió thì đỡ hơn một chút."

Lạc Hợp lại hỏi Hàn Hiểu Na, cô nói không chịu được mùi sơn móng tay bám trong phòng nên ra đại sảnh. "Mũi tôi thính hơi người bình thường, mấy triệu chứng Lục Dư nói tôi cũng có, tôi còn tưởng là tại mùi sơn móng tay."

"Hả? Mấy người cũng bị vậy sao!" Triệu Luân ngạc nhiên nói. Hiện tượng kỳ lạ này khiến Lạc Hợp chú ý, sau khi hỏi qua, triệu chứng của những người ở tầng một là rõ nhất, tầng hai thì tương đối nhẹ, chỉ như chút di chứng khi tinh thần căng thẳng.

"Vậy còn anh?" Lưu Tỉnh đột nhiên hỏi Lạc Hợp.

Lạc Hợp lắc đầu: "Tôi ở tầng ba, không có cảm giác gì. Tôi cảm thấy đây không phải trùng hợp, xét thấy xu thế tổng thể là từ tầng một hướng lên trên từ từ yếu bớt, nạn nhân chết trong phòng Mạc Vãn Hướng, nếu đó là nơi khởi đầu, vậy triệu chứng của mọi người khả năng có liên quan đến công cụ sát nhân của Sói."

Director nói công cụ của Sói có lợi có hại, vậy gây choáng đầu trên diện rộng chính là 'khuyết điểm' sao? Lạc Hợp cảm thấy đây là một đầu mối vô cùng tốt để bắt tay. Có thể tạo thành thương tổn trong phạm vi lớn, lại bị cưỡng chế thời hạn sử dụng, đao kiếm hay súng ống khả năng khá thấp. Ngày đầu tiên Lý Chấn vô tình nói ra câu "vũ khí công nghệ cao", không chừng lại đoán mò mà trúng. Trong lúc Lạc Hợp còn đang chìm sâu trong suy đoán về vũ khí của Sói, Tiêu Hàn Khinh đột nhiên lên tiếng: "Nếu những người ở tầng một không ngủ được, vậy tại sao một người bình thường đã ít ngủ lúc đó lại ngủ cực kỳ sâu vậy?"

Ý cô rõ ràng đang nhắc đến Lâm Sơn Chi, Lâm Sơn Chi trả lời: "Có thể do lúc đó tôi đang ở trong phòng Ngụy Tử Hư ở tầng hai tán gẫu, không để ý lắm." Ngụy Tử Hư gật đầu: "Đúng là cô ấy có qua phòng tôi."

Lạc Hợp: "Vậy cô rời đi lúc nào?"

Lâm Sơn Chi: "11:45, tôi có nhìn qua đồng hồ."

Lạc Hợp nhìn về phía Ngụy Tử Hư, đợi lời chứng thực. Ngụy Tử Hư cố gắng nhớ lại: "Lúc cô ấy đi tôi cũng không để ý lắm, chỉ cảm thấy có chút mệt mỏi, chắc là cũng không còn sớm nữa. Sau khi cô ấy đi thì Thường Hoài Cẩn đến tìm tôi hỗ trợ, tôi ra ngoài tìm Mạc Vãn Hướng, chuyện kế tiếp thì mọi người biết rồi, lúc tôi về phòng đã gần sáng, thực sự không rõ cụ thể Lâm Sơn Chi rời đi lúc mấy giờ."

Trong biệt thự họ chủ yếu xem giờ bằng pad, còn có đồng hồ tự động điểm chuông[1]. Nhưng pad được gắn sau cửa, bình thường không phải lúc nào cũng sẽ mở lên để xem chính xác bây giờ là mấy giờ. Không rõ nạn nhân đã chết được bao lâu trước khi Mạc Vãn Hướng đến, còn chóng mặt lại có tính kéo dài, tùy mỗi người sẽ có biểu hiện khác nhau. Những nguyên nhân đó chất chồng lại, không có cách nào xác định được chính xác thời gian. Trải qua sự việc lần này, Lạc Hợp yêu cầu tất cả mọi người bất cứ khi nào phát hiện dị thường phải ngay lập tức xem giờ.

[1] Bạn nào chưa biết thì đồng hồ quả lắc có chức năng gõ chuông theo từng mốc giờ. 1 giờ gõ 1 tiếng, 2 giờ gõ 2 tiếng,...

"Khoan đã." Lưu Tỉnh chợt lên tiếng, hiếm thấy gã treo lên vẻ mặt nghiêm túc như vậy, "Rõ ràng tôi nhìn đồng hồ mới 9:55 cô đã về phòng, cô lại nói 11 giờ vẫn ở trên tầng hai, hai tiếng đồng hồ trống ở giữa cô đi đâu vậy?"

Lâm Sơn Chi hơi nhíu mày: "Sau khi gặp anh tôi đã về thẳng phòng ngủ rồi."

Cô vừa dứt lời, tất cả mọi người liền chú ý tới khoảng thời gian đứt gãy này. Hiện tại có hai mốc thời gian quan trọng: Nói đơn giản sự kiện giết người có thể phát sinh từ lúc 11:45 về sau, Lâm Sơn Chi rời đi, Ngụy Tử Hư đi tìm Mạc Vãn Hướng, sau đó Thường Hoài Cẩn bị giết. Nhưng như vậy sẽ xung đột với thời gian Lưu Tỉnh nhìn thấy Lâm Sơn Chi trở về phòng. Cứ cho là cô thực sự về phòng lúc 9:55 đi, sau đó trong lúc Lưu Tỉnh đi khỏi lại lên tầng trên lần thứ hai, vậy lúc đó Ngụy Tử Hư đã ra ngoài tìm Mạc Vãn Hướng rồi, hoàn toàn mâu thuẫn với lời khẳng định cô rời khỏi phòng hắn lúc 11:45. Hai người có một người đang nói dối. Tiêu Hàn Khinh lại cảm thấy ai nói dối đã rõ rành rành, cô chỉ ra: "Cô nói bản thân không có triệu chứng chóng mặt là do cô ở trên tầng hai. Nhưng nguyên nhân gây ra triệu chứng đó là vì Sói sử dụng vũ khí sát hại Thường Hoài Cẩn. Nếu Thường Hoài Cẩn đã ngồi trong phòng ở tầng một, khi đó Ngụy Tử Hư đã ra ngoài tìm Mạc Vãn Hướng rồi. Cô không thể ở trong phòng anh ta được, cô đã ở đâu?"

Lâm Sơn Chi sững sờ. Cô không nhớ mình có thấy chóng mặt hay không, lại nghe nói triệu chứng này càng ở trên cao càng không rõ ràng, mà cô chỉ lên đến tầng hai, liền cho là khi đó mình vẫn đang ngồi trong phòng Ngụy Tử Hư. Trong một chốc do dự, những ánh mắt đổ dồn về phía cô đã tăng thêm mấy phần ngờ vực. Cô cũng nhận ra, vội vàng bổ sung: "Tôi không hề thấy chóng mặt, đây là sự thật, vừa ra khỏi phòng Ngụy Tử Hư tôi đã lập tức trở về phòng ngủ rồi, có lẽ do lúc đó ngủ quá say." Tiêu Hàn Khinh trôi chảy nói tiếp: "Vậy thì lại quay về vấn đề ban đầu của tôi."

Thấy mọi người xoắn xuýt chuyện thời gian như vậy, Lạc Hợp lại cảm thấy có gì đó không ổn. Nếu Lâm Sơn Chi muốn nói dối, hoàn toàn không cần phải nói ra một mốc thời gian chính xác như vậy, tự ép chết chính mình. Cứ nói bừa một thời điểm chung chung nào đó theo người khác là xong. Thứ khiến y chú ý hơn là hai cánh cửa sổ mở toang kia. Đột nhiên, y nghĩ tới một nhân vật có liên quan đến tất cả các sự kiện.