Gặp Thần (Cùng Cử Quốc Triều Bái Thần Quân Quan Tuyên)

Chương 16

Chuyển ngữ: Trầm Yên

..............................................!

Sở Tê có một đôi mắt rất trong trẻo, bởi vì đáy mắt quá sạch sẽ nên bất kỳ cảm xúc nào cũng hiện ra rõ ràng.

Vui mừng, phẫn nộ, hung dữ, ác độc, tàn nhẫn.

Những cảm xúc đó tồn tại độc lập, tách nhỏ hắn thành từng phần cực đoan, rồi toàn bộ những phần cực đoan hỗn tạp đó lại hợp vào thành một chỉnh thể Sở Tê.

Giờ phút này, Sở Tê đứng trước mặt y Sở Tê rất đỗi dịu ngoan, trong mắt chứa ánh sáng nhạt, tư thế làm nũng đòi vui, nhưng đôi tay sau lưng lại nhuốm đầy máu tươi, móng tay vừa mới xuyên qua hốc mắt còn vướng theo vụn thịt dày.

Thần quân nhìn hắn rất lâu, mới hỏi: "Người nào nói với ngươi Tiểu Cửu ăn mắt người?"

"Thanh Thủy nói."

"Thanh Thủy..." Ánh mắt Thần quân thoáng rét lạnh, vươn tay, nói: "Lấy ra đây."

Sở Tê cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn nghe lời đưa đôi mắt đã móc ra tới.

Thứ bọc trong khăn tay nhẹ đàn hồi, xúc cảm một lời khó nói hết.

"Đây là kẻ thù của ngươi, vậy đồ tể kia thì sao?"

"Cái tên giết heo kia?" Sở Tê nói: "Gã trù ta chết, ta chẳng qua chỉ dạy dỗ gã chút thôi, cũng đâu lấy tính mạng gã?"

"Gáy hắn nát."

"Chết rồi?" Sở Tê rất bất ngờ: "Thế chắc là lúc đào mắt gã không cẩn thận dùng lực hơi mạnh."

Vẻ mặt hắn không chút áy náy.

Thần quân yên lặng một lát, cúi đầu mở khăn ra, hai ngón tay khẽ chỉ vào, đôi mắt trong đó lập tức bay về phía người chết, nhưng tới giữa không trung bỗng bị Sở Tê chụp về.

Bốn mắt nhìn nhau, Sở Tê nhíu mày: "Ngài làm gì đấy?"

"Tiểu Cửu không ăn mắt người, ta giúp ngươi trả về."

"Đào cũng đã đào rồi, mang về nếm thử, lỡ nó thích thì sao?"

Sắc mặt Thần quân chuyển lạnh: "Có thích cũng không cho ngươi để nó ăn."

"Dựa vào đâu? Ưng của ta, ta muốn cho nó ăn gì thì cho ăn nấy!"

"Nó ăn mắt người, ngươi không cảm thấy không đúng chỗ nào sao?"

"Người có thể ăn mắt heo mắt cá mắt trâu mắt gấu, ưng ăn mắt người thì đã sao?"

Thần quân nhấp môi.

Dĩ nhiên y biết chúng sinh bình đẳng, người cũng không cao quý hơn ưng chỗ nào.

Nhưng chung quy Sở Tê vẫn phải làm người, nếu cứ luôn quái đản ương ngạnh như vậy thì biết tìm chốn nào dung thân trong thế gian?

"Ngươi là người, chẳng lẽ cả đời không giao tiếp với ngươi khác? Ngày nào đó ngươi rời khỏi Thần điện, nếu có người lấy việc này chỉ trích ngươi hung bạo tàn nhẫn thì ngươi định dừng chân kiểu gì?"

"Vậy giết người chỉ trích, cho ta đủ thời gian là được."

"Sở Tê......"

"Ngài phiền quá!" Sở Tê trừng y, vừa đoạt đôi mắt trong tay y về vừa nói: "Ngài càng không cho ta càng muốn! Sau này ta sẽ xuống núi mỗi ngày, nghe góc tường mỗi ngày.

Ai dám nói nửa lời không phải về ta, ta sẽ đào mắt, rút lưỡi kẻ đó, đem hết cho Tiểu Cửu ăn!"

Hắn lướt qua Thần quân, bước nhanh ra ngoài.

Đi được hai bước, chợt nghe thấy Thần quân nói: "Thanh Thủy đang lừa ngươi."

Sở Tê dừng bước, ngoảnh mặt nhìn y.

"Tiểu Thất." Đôi mắt Thần quân tựa lưu ly, giọng điệu nhẹ nhàng: "Ngươi tin ta...!hay tin hắn?"

Lông mi Sở Tê run lên.

Trong ngõ hẹp, thời điểm Thần quân dáng cao ngọc tạc, ngọc sáng như nước, êm êm dịu dịu nói chuyện có lực hấp dẫn trí mạng.

Trái tim Sở Tê bỗng đập nhanh hơn, nói theo bản năng: "Đương nhiên là ta tin ngài."

"Ta nói Tiểu Cửu không ăn mắt người, ngươi có thể tin ta không?"

"Ta tin."

"Được." Thần quân nói: "Còn không trở về."

Sở Tê ngoan ngoãn đi tới bên cạnh y, ngẩng mặt nhìn y, gương mặt hơi phiếm hồng.

Hắn lẳng lặng cất lời: "Vậy ngài hôn ta một cái."

Thần quân: "......"

Sở Tê tiếp tục lấy lùi làm tiến: "Hoặc không để ta hôn ngài cũng được."

Thần quân mặt lạnh, nói: "Về mau."

"Ngài không đồng ý ta sẽ không về."

"......" Thần quân không hé răng.

"Ngài không nói lời nào tức là ngầm đồng ý."

Thần quân ngoảnh mặt, góc mặt đạm mạc như sương, không nói một lời.

Sở Tê nhón chân.

Cơ thể Thần quân nghiêng về sau, đầu ngón tay siết chặt.

"Chụt ~"

Cánh môi mềm mại áp lên gương mặt y, Thần quân không có chí tiến thủ khép mắt, Sở Tê lại thoải mái vui cười thành tiếng.

Sau khi cầm đôi mắt kia về, Thần quân lấy bình tiên mang theo bên người ra, đổ nước rửa sạch máu bẩn trên tay hắn, nói: "Còn nhớ rõ hôm nay ra ngoài làm gì không?"

"Tìm mắt người cho Tiểu Cửu."

Dòng nước ngừng chảy, Thần quân nhìn hắn.

Bị đôi mắt đẹp kia trừng, Sở Tê lập tức ngoan ngoan ngoãn ngoãn: "Ta tới mua y phục."

Thần quân tự mình dẫn hắn đi mua y phục, tiện tay hạ luôn thuật che mắt, nói: "Có thể tháo mũ sa xuống, bọn họ không nhận ra ngươi."

Suốt dọc đường, y nghe được không ít chuyện về Sở Tê.

Ai cũng coi hắn là tai tinh, không hài lòng chuyện gì trong nhà đều đổ lỗi lên người hắn, và cả vị yêu phi đã qua đời kia.

Ra khỏi ngõ nhỏ, y cố tình làm pháp thuật với Sở Tê, để hắn không tới mức nghe thấy những lời nói bẩn thỉu đó, nhưng trên đường đi Sở Tê vẫn rất nhanh nhạy.

Chỗ nào có tiếng nói hắn lập tức nhìn chằm chằm sang.

Đi suốt một đường, Sở Tê cũng nhìn chằm chằm cả quãng đường.

Chỉ khi Thần tình cờ lên tiếng nói chuyện hắn mới thu hồi ánh mắt, nghiêm túc lắng nghe.

Thần quân hỏi hắn: "Ngươi đang xem gì vậy?"

Sở Tê nói: "Xem kẻ nào lại đang nói bậy về ta."

Thần quân dẫn theo Sở Tê tới một tiệm y phục.

Thiếu niên dáng người phong lưu, cốt tương tuyệt đẹp.

Sau khi thay sang bộ đồ vừa người bỗng trở nên rụt rè, xoay một vòng trước mặt y, vừa ngượng ngùng vừa tràn ngập chờ mong: "Đẹp không?"

Thần quân ngước mắt, Sở Tê quen tay thả tóc dài rối tung xuống, che khuất vết sẹo trên mặt.

Đối phương đi về phía hắn, vươn tay sửa sang lại cổ áo hơi chĩa ra của hắn.

Cằm Sở Tê có thể đụng tới ngón tay y, mềm mềm ấm ấm, tản ra mùi hương dễ chịu.

Sở Tê lặng lẽ cọ cằm lên ngón tay y, thầm nghĩ: Chẳng lẽ đại bảo bối từ nhỏ đã được hun mình trong lư hương, nên toàn thân mới thơm ngát như vậy.

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe y nói: "Đẹp."

Sở Tê thử thêm vài bộ xiêm y, tiếp đó chạy đi mua rất nhiều thịt khô ăn vặt.

Thần quân theo sau thanh toán tiền.

Tiêu tốn một canh giờ trên đường Thành Nghiệp Dương, Sở Tê mới bắt đầu cảm thấy kỳ quái: "Vì sao không ai mắng ta?"

Thần quân gọi hắn: "Trở về thôi."

Y lập tức đi về phía Thần điện.

Sở Tê không nghĩ nhiều nữa, vội vàng bước theo, vừa đi vừa vươn tay bắt lấy tay áo y, bị né tránh vẫn bám riết không tha.

Lặp lại vài lần, Thần quân từ bỏ, mặc cho hắn lôi lôi kéo kéo, vừa đi vừa nói: "Vì sao hôm nay xung đột với đệ tử Cung Đại A?"

Sở Tê nhớ tới, nổi giận nói: "Ta ghét tên Thính Phong kia."

"Chỉ vì ghét mà vung tay đánh người?"

"Hắn chọc ta không vui, nên ta đánh hắn."

Thần quân dừng bước, hỏi: "Vậy Vân Anh thì sao?"

"Hắn muốn giúp Thính Phong đánh ta."

"Sở Tê."

Mỗi lần Thần quân gọi đầy đủ tên hắn, trong giọng nói luôn ẩn chứa ý quở trách.

Sở Tê nhìn y một lát, trong lòng bắt đầu buồn phiền, không khỏi tủi thân: "Hắn bắt nạt ta trước."

"Nếu ngươi bị bắt nạt có thể nói với ta, hoặc nói với Tiên trưởng Vô Vọng, chúng ta tự sẽ chủ trì công đạo cho ngươi." Giọng điệu Thần quân mềm mỏng xuống: "Nếu không hài lòng chuyện gì ngươi cũng vung tay, vậy còn ai dám làm bằng hữu với ngươi nữa?"

"Ta không làm bằng hữu với người khiến ta không thoải mái.

Ta cũng không thèm gì bằng hữu."

"Ngươi còn muốn về Thần điện không?"

Sở Tê sửng sốt.

"Nếu muốn trở về cùng ta thì phải đồng ý với ta, xin lỗi Thính Phong, ta đảm bảo sẽ xóa bỏ toàn bộ việc này của ngươi."

"Nếu ta không xin lỗi thì sao?"

"Vậy thì ở lại đây đi, đừng trở về nữa."

Sở Tê không nói một lời.

Thần quân xoay người, từ từ đi về phía bờ vực, nói: "Ta không quản được ngươi, thì mặc kệ thôi."

Sở Tê cắn môi, xoắn xuýt trong lòng, cuối cùng vẫn đuổi theo, nói điều kiện với y: "Ta xin lỗi, đêm nay ngài ngủ cùng ta."

Thần quân đứng bên vách núi, gió lùa từ dưới vực lên, bạch y tung bay, mặt mày rét lạnh, chậm rãi nói: "Vớ vẩn."

Sở Tê bất mãn, lại thấy y lạnh lùng nhìn sang: "Sẽ không ai mãi thuận theo ngươi, dung túng cho ngươi.

Ta cũng sẽ có lúc khiến ngươi không vui, không thoải mái.

Thế nào? Chẳng lẽ ngay cả ta ngươi cũng muốn giết?"

Đồng tử Sở Tê co rụt lại, chỗ ống tay áo lóe ánh sáng lạnh lẽo sắc nhọn.

Hắn siết chặt chủy thủ giấu phía sau, cánh mũi kích động, mềm giọng nói: "Tất nhiên là không."

"Đi hay ở, tự ngươi quyết định." Thần quân nhìn thoáng qua sắc trời, nói: "Bản tôn cho ngươi thời gian nửa chén trà nhỏ suy ngẫm."

Ngón tay trắng phấn linh hoạt đùa bỡn chủy thủ thon dài kia.

Ánh mắt Sở Tê dừng trên chiếc cổ xinh đẹp của Thần quân, hầu kết nhô lên cũng cuốn theo hương vị mê người.

Hắn nhìn một lát, vì sắc đẹp mà đè xuống lửa giận, nói: "Được, ta xin lỗi là được chứ gì."

Đại bảo bối tuyệt sắc như vậy, giết thì tiếc quá.

Đợi sau này bản lĩnh của hắn lớn hơn sẽ nhốt y lại, hai ngày ở sơn động kia ngoan hơn nhiều.

Thần quân dẫn hắn về Thần điện, một đường đi thẳng tới chỗ Tiên trưởng Vô Vọng.

Mặt Thính Phong vẫn chưa hết sưng, đang đắp khăn.

Thấy hắn trở về, đầu tiên hắn ta hung tợn nhìn thoáng qua, sau đó lại nhìn Thần quân bằng ánh mắt như nước, vẻ mặt oan ức tủi thân.

"Tiên trưởng đợi lâu." Tư Phương chào hỏi, Vô Vọng vội vàng đứng dậy đáp lễ, nói: "Thần quân đã trở lại, mời thượng tọa."

"Ta dẫn Sở Tê nhận sai với Tiên trưởng, hắn đã biết hối cải." Thần quân uyển chuyển từ chối ý mời thượng tọa, tới nhìn Sở Tê.

Sở Tê nghe lời tiến lên, Thính Phong lạnh lùng nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên đầy châm chọc và trào phúng.

Vô Vọng bên cạnh ôn hòa nói: "Giữa bằng hữu khó tránh khỏi xung đột, chỉ cần thành tâm sửa đổi, sau này các ngươi vẫn là bạn tốt, chỉ cần không tiếp tục động tay nữa là được."

Sở Tê gật đầu, nói: "Tiên trưởng nói rất đúng, vậy ta bắt đầu luôn đây."

"Đứa trẻ ngoan, ngươi chịu nhận sai là được.

Không cần chú ý như vậy."

Tiên trưởng Vô Vọng mỉm cười uống trà, mới rũ mắt xuống một thoáng, bỗng nghe Sở Tê mở miệng: "Thật xin lỗi nha."

"Chát!"

Không khí lập tức đông cứng, Vô Vọng ngẩng đầu, đồng tử Thần quân mở lớn.

Trương Tử Vô há to miệng, khắp căn phòng rơi vào yên tĩnh.

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi......"

Sở Tê ra tay rất nhanh, đánh cả hai mặt.

Mỗi câu xin lỗi lại tát một phát.

Sau năm sáu cái liên tục mọi người mới phản ứng kịp.

Thần quân bỗng vung tay áo, Sở Tê bị một luồng lực mạnh túm về bên cạnh y.

Vô Vọng đã lao xuống khỏi chỗ ngồi, trên mặt lộ rõ sự khiếp sợ.

"Thế nào." Vẻ mặt Sở Tê sảng khoái: "Nghe đủ chưa? Còn muốn nghe nữa hay không?"

Thính Phong không cam lòng che kín khuôn mặt sưng đỏ, nước mắt lăn xuống, ngước mắt nhìn về phía Thần quân, vẻ mặt tràn đầy khó tin, túm lấy Vô Vọng: "Sư thúc..

Sư thúc......"

Vô Vọng lập tức bảo vệ hắn ta sau người, giận dữ nói: "Thần quân có ý gì đây?!"

"Là ta không biết cách dạy đồ đệ." Sắc mặt Tư Phương khó coi đến cực điểm: "Ta sẽ đưa hắn về quản giáo cẩn thận, nhất định sẽ lấy lại công bằng cho chư vị."

"Cái gì?" Vẻ mặt Vô Vọng hỗn loạn: "Ngài còn thu hắn làm đồ đệ?"

Sở Tê cũng ngờ vực ngước mắt.

"Đúng vậy, ta đã đồng ý sẽ thu hắn nhập môn nếu hắn học được Hóa Hư Thành Thật.

Đồ đệ nhỏ tuổi bướng bỉnh ngu muội, xin Tiên trưởng trách phạt."

"Hắn học được Hóa Hư?!"

Vô Vọng càng kinh hãi, cả đám đệ tử cũng bắt đầu rầm rì: "Sao có thể, mới mấy ngày trôi qua chứ?"

Tạm thời không ai tiếp tục thảo luận chuyện xin lỗi, mọi ánh mắt đều dừng trên người Sở Tê.

Tư Phương nhân lúc lơ mơ này, túm Sở Tê về tiểu trúc bốn mùa.

.

Chap mới luôn có tại # T RÙMTRUYỆN.

o r g #

Y mở định thất bên cạnh phòng ngủ chính, ném thẳng người vào trong.

Tay áo rộng nhấc lên, Sở Tê mất kiểm soát quỳ xuống.

Thần quân sát khí đầy người đi tới trước mặt hắn, ánh mắt tối tăm: "Xòe tay ra."

Thời điểm đọc sách Sở Tê cũng từng bị đánh thước.

Lần đầu tiên lão sư muốn hắn vươn tay, hắn còn không rõ nguyên nhân, nhưng sau khi bị đánh một lần hắn đã hiểu, lập tức lắc mạnh đầu, còn vội vàng giấu tay đi.

Quản không được, dạy không được, đánh không được.

Đời này Thần quân chưa từng trải nghiệm cảm giác buồn bực vô lực này.

Y biến ra một cây thước, quật mạnh lên lưng Sở Tê.

Sở Tê lập tức kêu to: "Đau!!"

"Ngươi cũng biết đau?"

Lại một thước nữa quật xuống, Sở Tê vừa đổi chỗ che vết thương nóng rát, vừa rụt đầu nói: "Ta đã xin lỗi!"

Cây thước lần thứ ba đập xuống người hắn: "Thái độ đó của ngươi là xin lỗi sao?!"

"Vốn là hắn ta bắt nạt ta trước mà!"

Thước lại quật lên người hắn hai phát, Sở Tê bị đánh đến nổi giận, bỗng nhiên vênh mặt lên, ác giọng nói: "Hắn dám khiến ta không thoải mái thì ta đánh hắn, ngươi còn khiến ta không thoải mái nữa thì ta sẽ giết ngươi!"

Thước giơ lên cao, nhưng không tiếp tục rơi xuống.

Sở Tê oán hận trừng y.

Một lúc lâu sau, Thần quân nói: "Không có sự cho phép của ta, không được lên."

Y đi ra ngoài, cửa phòng theo tiếng đóng lại.

Sở Tê nhe răng trợn mắt xoa chỗ bị đánh đau.

Chờ đau đớn lui bớt, hắn móc đồ ăn vặt hôm nay Thần quân mua cho ra, nhét vào trong miệng.

Mứt chua ngọt lập tức lấp đầy vị giác.

Thần quân bị dọa chạy.

Sở Tê nghĩ: Thì ra y cũng sợ chết.

Hắn quỳ một lát.

Rất nhanh sau đó đã cảm thấy đau đầu gối, liền sửa từ quỳ thành ngồi.

Ngồi thêm một lát lại cảm thấy mông đau, tiếp tục sửa từ ngồi thành nằm.

Nằm như vậy, rất nhanh đã ngủ mất.

Tiếng cửa phòng bị đẩy ra đánh thức hắn, Sở Tê lập tức ngồi dậy, phát hiện ra người tới chính là Thanh Thủy.

Thanh Thủy cầm theo hộp cơm, vẻ mặt phức tạp đi vào, hỏi: "Đói bụng không?"

Sở Tê trừng hắn ta một cái: "Vì sao ngươi lừa ta ưng ăn mắt người?"

"Chẳng...!chẳng qua ta chỉ hù dọa ngươi nên mới thuận miệng nói thôi." Tâm tình Thanh Thủy càng thêm phức tạp: "Sao ngươi lại tin chứ."

"Hừ." Sở Tê khó chịu trong lòng, mở hộp cơm ra, bưng bát ăn cơm.

Thanh Thủy thở dài, nói: "Nếu không có gì thay đổi thì đây hẳn là bữa cơm cuối cùng của ngươi ở Thần điện."

Sở Tê không dừng động tác, thuận miệng hỏi: "Vì sao?"

"Thần quân nói để ngươi đi sáng sớm mai luôn, quản ngươi mà quản không được, dạy ngươi ngươi cũng không nghe, thật quá nhàm chán."

"Ta còn lâu mới tin ngươi." Thanh Thủy đã lừa hắn một lần, Sở Tê sẽ không tiếp tục tin tưởng hắn ta một cách tùy tiện.

"Ngươi tin hay cũng không sao cả, dù sao sáng mai ngươi cũng phải đi."

"Hôm nay y còn nói ta là đồ đệ y, sẽ không đuổi ta đi nhanh như vậy đâu."

"Ngươi còn biết thế cơ." Trong lòng Thanh Thủy lên men: "Hôm nay vì bảo vệ ngươi mà Thần quân mất sạch mặt mũi, sao ngươi còn chọc ngài đau lòng?"

"Ta chọc y đau lòng khi nào?"

"Ta nghe thấy hết rồi." Thanh Thủy nói: "Giữa trưa lúc ngài ấy đánh ngươi, ngươi nói muốn giết ngài ấy."

Sở Tê hừ khẽ: "Ta chỉ hù dọa y thôi, chẳng lẽ cứ để yên cho y đánh? Đau chết mất."

Thanh Thủy: "...Nhãi con sói hoang không tim không phổi."

Hắn ta đứng dậy muốn đi, bỗng bị Sở Tê túm một phát xuống.

Thiếu niên không so đo hiềm khích trước đây, cười với hắn ta: "Ngươi kể ta nghe về Dạng Nguyệt đi, Thần quân và hắn có quan hệ gì?"

Lúc đó cứ bị Thính Phong cắt ngang, giờ hắn vẫn còn nghẹn đây.

Thanh Thủy chần chờ một lát, lại lần nữa ngồi xuống, nói: "Thôi, dù sao ngươi cũng sắp đi rồi, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi một lần vậy."

Hắn ta điều chỉnh suy nghĩ một lát, rồi kể: "Thượng thần Dạng Nguyệt, tục truyền do Tâm tinh Thiên Đạo hóa thành, là đứa con chân chính của khí vận, trăm ngày phong Tiên, ngàn ngày phong Thần.

Chỉ qua mười năm đã trở thành người đứng đầu bên cạnh Thiên đế, từ Thiên tôn Tư chức Thiên Đạo được phong thành Thượng thần Vô Đạo, ý chỉ đứa con của Thiên Đạo, ứng theo Thiên Đạo mà sinh ra, lại không chịu quản thúc của Thiên Đạo ——"

"Từ từ." Sở Tê nghe mà đau đầu: "Thiên tôn Tư chức Thiên Đạo lại là thứ gì?"

Thanh Thủy chợt ngừng, thở dài nói: "Thần tối cao, bản tôn của Thiên Đạo."

..............................................!

Tác giả có lời muốn nói:

Sớm ~~ Hôm nay cũng thật thô!! Muốn được khen ngợi!

Ngoài ra, công của bộ này không dạy thụ cách làm người (ít nhất là không dạy).

Cần một quá trình để đắp nặn lại tam quan, nhưng tính có thù ắt báo sẽ không sửa.

Tôi muốn viết ra chuyện xưa về một tiểu biến thái được cưng chiều đến vô pháp vô thiên..