Giản Tâm

Chương 28: Vừa Hung Lại Dữ

Hai ngày trước Tết Nguyên Đán, hai người bọn họ trở về Paris, Khương Hoài Tâm vòng về nhà một chuyến, cầm theo vài thứ, lại đến chung cư Giản Diêu thuê ngay trong ngày.

Giản Diêu nhìn túi lớn túi nhỏ hành lý của hắn, rất có tư thế của quản gia chuyển đến, chặn ở cửa không cho hắn đi vào.

"Diêu Diêu à, sao em không cho anh vào vậy?" Khương Hoài Tâm hờn dỗi.

"Anh thấy chỗ nhỏ như này có thể chứa nổi hai chúng ta à? Nếu để chủ nhà biết, ngay cả tôi cũng bị đuổi ra ngoài."

"Vậy chúng mình cùng đến chỗ anh ở đi."

"Không đi," Giản Diêu cự tuyệt không chút do dự, "Thỉnh thoảng ban ngày tôi còn muốn đến thư viện của trường, chỗ đó của anh quá xa, tốn thời gian."

"Sao em lại như vậy...!Không phải chúng ta đang yêu đương sao?"

Giản Diêu trợn mắt: "Ai nói yêu đương là 1 ngày cứ phải dính với nhau 24 giờ?"

"Vậy không được, anh tới cũng tới rồi, anh phải ở chỗ này của em." Khương Hoài Tâm không thuận theo cũng chẳng buông tha, thò lại gần cắn một miếng ở trên môi Giản Diêu, "Diêu Diêu ơi, Diêu Diêu, em cho anh ở chỗ này đi mà."

Giản Diêu liếm liếm môi theo bản năng, đối mặt với ánh mắt tủi thân ủ rũ [1] của Khương Hoài Tâm, cuối cùng không nhịn được cười: "Được rồi, được rồi, phiền chết mất, anh ở thì ở đi, ở đến khi nào thi xong thì cút."

Khương Hoài Tâm lập tức đẩy đồ đạc vào cửa, về phần cút hay không, dù sao đến đây rồi hắn cũng chẳng có ý định cút, hì hì.

Đồ của hắn quá nhiều, mỗi giày thôi đã có bảy- tám đôi, đây cũng chỉ là một phần nhỏ mà hắn chuyển đến.

Mắt thấy Khương Hoài Tâm sắp thành tu hú chiếm tổ, Giản Diêu không nhịn nổi mà nhắc nhở hắn: "Anh ở chỗ này cũng được, nhưng tôi phải học bài, anh mà đến thì cũng phải học bài với tôi.

Hơn nữa cấm anh quấy nhiễu, vì để tiết kiệm thời gian nên một ngày ba bữa tôi chỉ ăn qua loa thôi, nếu anh bắt bẻ thì tự ra ngoài ăn, nghe rõ chưa?"

"Ăn nhiều đồ ăn bên ngoài ngấy lắm...!Được rồi, em cứ học bài đi, để anh nấu cho em ăn." Khương Hoài Tâm cười dỗ dành y, "Diêu Diêu à, được không?"

"Anh nấu cho tôi ăn?" Giản Diêu cười nhạo, "Anh đừng có độc chết tôi."

"Ôi, sao có thể chứ, hay là như này, khi nào nấu xong thì anh sẽ ăn thử trước, sau đó mới để em ăn, được không?" Khương Hoài Tâm xắn tay áo lên, nóng lòng muốn thử.

Giản Diêu xem thường, phất phất tay, ra hiệu hắn cứ tự nhiên.

Đương nhiên Khương Hoài Tâm không biết nấu ăn, nhưng hắn có thể học mà, dù sao hắn cũng đang rảnh đến nhàm chán, không phải ôn bài thôi cũng rất mệt sao? Vì người yêu mà rửa tay làm canh thang [2], Khương Hoài Tâm tự cảm động đến nước mắt lưng tròng, hắn thật sự quá vĩ đại mà.

[2] 洗手作羹汤- Rửa tay làm canh thang: Câu này được hiểu theo 4 nghĩa, nhưng mình thấy 3 nghĩa này liên quan nhất nên mình tóm gọn cho các bạn nhé.

1, Theo phong tục thời xa xưa, ngày thứ 3 sau khi tân nương xuất giá phải xuống bếp nấu ăn.

Biểu thị cho việc cô dâu sau này sẽ chăm sóc cho cha mẹ chồng, cũng là một bài khảo nghiệm của nhà chồng đối với tài nấu ăn của con dâu.

2, Trích từ bài thơ Đường《 Nàng dâu mới gả 》của tác giả Vương Kiến: Ba ngày xuống bếp, rửa tay làm canh thang, chưa am hiểu thói ăn của mẹ chồng, mời cô em chồng nếm trước.

3, Chỉ "Từ đó váy dài nhận nụ cười, vì quân rửa tay làm canh thang" của Trác Văn Quân.

Các thế hệ sau dùng câu này để hình dung việc người phụ nữ vì người đàn ông mà từ bỏ cuộc sống giàu sang phú quý, vì tình yêu mà bất chấp tất cả.

Tra baidu xong thấy KHT ảo tưởng kinh:>

Khương Hoài Tâm càng nghĩ càng đẹp, Giản Diêu mặt không đổi nhắc nhở hắn: "Anh đừng có đốt trụi phòng bếp của tôi đấy."

Khương Hoài Tâm: "......" Em bớt khịa kháy thì sẽ chết à?

Giản Diêu vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Cố lên."

Khương Hoài Tâm xắn tay áo, mở ngăn trữ đồ ăn một cái, kết quả chỉ rơi ra hai gói mì ăn liền, hắn: "......."

Giản Diêu xấu hổ giải thích: "Trước khi ra ngoài chơi phải dọn hết đồ ăn tích trữ, ngày mai lại đi siêu thị mua nha."

"Mì ăn liền cũng được, ăn tạm cái này đi." Khương Hoài Tâm lại tìm được một quả cà chua cùng hai quả trứng gà từ tủ lạnh, thực ra hắn cũng chỉ biết nấu mì thôi.

Cắt cà chua xong rồi đổ vào trong nồi xào đến khi chảy ra nước, lại cho thêm một thìa tương cà, bỏ thêm nước nấu thành canh dùng.

Giản Diêu nhíu mày nhìu, thế mà cũng ra ngô ra khoai phết nhỉ?

Khương Hoài Tâm đắc ý nói: "Anh đã nói là anh biết làm mà."

Kỳ thật là hắn vừa mới âm thầm nhắn tin Wechat hỏi bác giúp việc trong nhà, nhưng việc này hắn sẽ không để lộ ra đâu.

Khương Hoài Tâm cười nháy mắt với Giản Diêu: "Em tin anh đi, hai tuần này, anh sẽ nấu cơm cho em ăn mỗi ngày, em chỉ cần nghiêm túc ôn bài là được."

Nghe vậy, Giản Diêu nháy mắt xúc động, vốn dĩ y cho rằng Khương Hoài Tâm là nói đùa với mình, không nghĩ tới hắn lại thật lòng.

"Đại thiếu gia như anh làm mấy việc đó để làm gì..."

"Anh cam tâm tình nguyện."

Giản Diêu không nói nữa, trầm mặc một lúc, nhẹ nhàng ôm lấy Khương Hoài Tâm.

Khương Hoài Tâm giơ cái nồi trong tay cười ngây ngô, quả nhiêu yêu rồi sẽ khác nhau, Diêu Diêu càng ngày càng dễ dỗ hơn.

Hai bát mì rất nhanh đã được nấu xong, ngửa đã thấy rất thơm, Giản Diêu vẫn động đũa trước, nếm thử một miếng, trước ánh mắt mong ngóng đầy cõi lòng của Khương Hoài Tâm mà gật đầu: "Ngon lắm,...!Mỳ trường thọ lần trước anh nấu cho tôi ăn cũng rất ngon."

"Em thấy ngon là được rồi," Khương Hoài Tâm vui vẻ nói, "Ngày mai đi mua đồ ăn, anh lại nấu món khác cho em, không biết anh cũng có thể học."

"...!Ừa." Giản Diêu không biết nói gì cho phải, Khương Hoài Tâm trước kia ở chung với những cô bạn gái nhỏ như thế nào, y không phải chưa thấy qua.

Nhưng hắn đối với mình, lại là thái độ ân cần hoàn toàn khác biệt, Giản Diêu không biết mình có nên cảm thấy may mắn hay không, có lẽ Khương Hoài Tâm chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào, nhưng ít ra, hắn cũng để tâm.

Ăn xong bữa, lại dọn dẹp sơ qua, hai người mới ngồi trở về trước bàn, tiếp tục ôn bài.

Khương Hoài Tâm mở một chồng tư liệu thật dày ra, hắn còn phải viết luận văn.

Giản Diêu tò mò nhìn liếc qua, kiến thức kinh doanh y căn bản xem không hiểu: "Anh học cái này, là muốn sau khi tốt nghiệp vào làm ở công ty trong nhà sao?"

"Chắc vậy đi, dù sao ba anh với anh trai cũng muốn anh hỗ trợ," Khương Hoài Tâm thở dài, "Mỗi ngày rượu chè chơi bời sướng thật, đi làm cái gì chứ..."

Mắt thấy Giản Diêu không tán đồng còn cau mày, hắn nhanh chóng sửa miệng: "Đương nhiên rồi, anh cũng muốn nỗ lực phấn đấu, kiếm tiền nuôi gia đình!"

Giản Diêu: "......" Anh chỉ thiếu mỗi việc viết Tui không chịu đi làm, chỉ muốn làm sâu gạo ở trên mặt thôi.

Khương Hoài Tâm hỏi y: "Còn em thì sao? Diêu Diêu, em học mấy thứ uyên bác như vậy, tương lai định làm cái gì?"

"Học tiếp, đi nghiên cứu khoa học."

Giản Diêu nói rất bình tĩnh lại kiên định, y đã lên kế hoạch cho tương lai từ lâu, Khương Hoài Tâm bỗng nhiên cảm thấy có chút bối rối: "Muốn học lên tiến sĩ hả? Em giỏi thật đó, định học luôn ở bên này sao?"

"...!Có lẽ đi."

Thực ra ngành của y vốn dĩ phải sang nước Mỹ để học, nhưng bởi vì tiết kiệm học phí nên y mới chọn nơi này, đợi đến khi học thạc sĩ là có thể xin được học bổng ở bên kia rồi.

Y vẫn muốn sang bên đó, chỉ là giờ phút này, đối diện với hai mắt của Khương Hoài Tâm, tự dưng y nói không nên lời.

Khương Hoài Tâm sẽ không học tiếp lên cùng y, càng không có lý do gì để đi cùng y sang nước Mỹ.

Khương gia đưa Khương Hoài Tâm qua đây học, chủ yếu là để lấy tiếng cho hắn mà thôi, bằng đại học như vậy là đủ rồi, chờ đến khi tốt nghiệp xong là hắn có thể ngang nhiên tiến vào công ty gia đình, cần gì phải phung phí thời gian ở bên ngoài.

Huống chi, chính bản thân Khương Hoài Tâm cũng không thích học.

Hắn chỉ cần người nhà vẽ đường cho mình là được, cả đời này của hắn sẽ là quốc lộ thênh thang.

Hai người bọn họ sau này nhất định phải tách ra, chỉ cần về nước, chuyện của bọn họ sẽ chẳng thể giấu nổi người trong nhà.

Khương Hoài Tâm giơ tay quơ quơ trước mặt y: "Diêu Diêu? Sao đột nhiên lại ngẩn người thế?"

Giản Diêu hoàn hồn, khẽ lắc đầu: "Không sao, không phải anh hỏi tôi muốn đi đâu học tiến sĩ à? Tôi còn chưa nghĩ ra..."

"Vậy hả," Khương Hoài Tâm càng thêm sầu não, "Nếu em vẫn muốn học tiếp, thì để anh nghĩ cách, cũng ở lại đi."

Ngày trước hắn ngay cả chuyện ba tháng sau như thế nào còn lười nghĩ, nhưng hiện tại vì Giản Diêu, hắn cũng phải bắt đầu suy xét sự tình ba năm sau.

"Anh ở lại làm gì? Học tiếp à? Anh còn nhớ trước kia anh nói như thế nào không? Anh nói kẻ địch lớn nhất đời này của anh chính là sách vở, có nó không có anh đấy."

Trong lời nói của Giản Diêu mang theo vài phần chế nhạo, nhưng lời này xác thật là lúc trước Khương Hoài Tâm đã nói qua, đủ mất mặt.

Thấy lông mày Khương Hoài Tâm đều rũ xuống, Giản Diêu ho nhẹ một tiếng, sửa lời: "Chuyện tương lai nói sau đi, tôi cũng có thể về nước học tiếp mà."

Y nói xong lại tự cười trước, thực ra chẳng có gì rối rắm, Khương Hoài Tâm nói rất đúng, Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy, có khi chưa đến hai tháng bọn họ đã chia tay rồi.

Nếu lúc đó may mắn còn ở bên nhau, lại nghĩ cách là được, Khương Hoài Tâm nguyện ý nhân nhượng vì y, y cũng có thể nhân nhượng vì Khương Hoài Tâm.

Mắt Khương Hoài Tâm sáng rực lên: "Thật hả?"

"Xem biểu hiện của anh." Giản Diêu cong khoé môi, cái này đúng thật là phải xem biểu hiện của Khương Hoài Tâm.

10 giờ rưỡi, Giản Diêu thu sách vở, đi vào phòng tắm rửa, luận văn của Khương Hoài Tâm mới viết được một phần ba, tâm hồn hắn lại bay cao bay xa, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về hướng phòng tắm một cái.

Nhà quá nhỏ, tiếng nước trong phòng tắm đều có thể nghe được rõ ràng, giống như một loại mập mờ ái muội nào đó, cuối cùng Khương Hoài Tâm không nhịn được, buông bút, đứng dậy đi qua.

Lúc đẩy cửa đi vào, Giản Diêu đang đưa lưng về phía hắn mà lau người, bị Khương Hoài Tâm ôm lấy từ phía sau, y cũng chỉ trở tay đánh hắn một chút, không giãy dụa.

Khương Hoài Tâm cắn lỗ tai y, cười nỉ non: "Diêu Diêu, em tắm mà cũng không đóng cửa, cố ý quyến rũ anh hả?"

"Anh suy nghĩ nhiều quá, cửa hỏng rồi, không đóng được."

"Chậc, em nói như nào cũng đúng thôi, Diêu Diêu ngoan, hôm nay chúng ta làm chút việc khác lạ đi."

"Cái gì khác lạ cơ?" Giản Diêu nhắm mắt lại, dựa vào trong ngực Khương Hoài Tâm, cố ý giả ngu.

"Chính là," Khương Hoài Tâm đè ép âm thanh càng thấp hơn, "Anh trai dạy em làm người lớn chân chính như thế nào á?"

"Không biết xấu hổ..." Giản Diêu lắc đầu, "Không được, hôm nay thì không được, cái gì cũng không có, tôi không làm."

"Đi mà..."

"Anh cút đi, tôi không muốn mới bắt đầu đã tạo ra hiện trường thảm án, nếu không anh để tôi chịch, chúng ta làm luôn bây giờ."

Khương Hoài Tâm nghẹn lại, đối diện với hai mắt cười như không của Giản Diêu, do dự nói: "Nếu em muốn, cũng không phải là không thể."

Giản Diêu bất ngờ mà nhướng mày: "Thật?"

Khương Hoài Tâm ngượng ngùng nói: "Vậy em phải dịu dàng với anh một chút đó, mặt sau của anh là lần đầu tiên..."

Giản Diêu phụt cười một tiếng, vứt khăn ném lên mặt hắn: "Cút đi, đồ không biết xấu hổ."

Khương Hoài Tâm u oán nhìn y: "Diêu Diêu..."

Giản Diêu nghiêm mặt: "Miễn, tôi là thuần 0, không có hứng chịch anh."

Khương Hoài Tâm lại nghẹn cứng thêm lần nữa: "Sao em biết? Chẳng lẽ em đã làm cùng người khác rồi à?"

Sắc mặt hắn có chút vi diệu, Giản Diêu giễu cợt nói: "Đã làm thật thì sao? Anh nghĩ chỉ có mình anh được phép vác chim chịch dạo, còn tôi không được tìm người khai trai chắc?"

Khương Hoài Tâm nhìn chằm chằm y không chớp mắt, trong ánh mắt nhiều thêm vài phần nguy hiểm, Giản Diêu đang muốn giải thích, Khương Hoài Tâm đột nhiên khom người, bất chợt tóm lấy cổ tay y, kéo y ra phía sau một cái, khiêng đến trên vai.

Giản Diêu hoảng sợ: "Anh làm gì thế! Mau thả tôi xuống."

Khương Hoài Tâm không thèm quan tâm, khiêng người trở về phòng, thân thể ướt sũng quấn lấy nhau, ngã lên giường.

Giản Diêu tức giận đến mức giơ tay đánh người, bị Khương Hoài Tâm hung ác đè lại: "Lặp lại lời vừa nói lần nữa, em tìm ai khai trai cho em?"

"Khai cái đầu anh ý! Tôi lừa anh mà anh còn tưởng thật! Tôi sống mười tám năm cũng chỉ bị con chó là anh gặm qua thôi, mệt chết đi được!"

Bao nhiêu lời chửi thề bị đôi môi nóng rực hung hăng dán lên ngăn chặt, Giản Diêu ưm ưm giãy dụa, bị đè chặt không nhúc nhích được.

Khương Hoài Tâm hôn vừa hung lại dữ, giống như muốn ăn sạch y vậy.

Chưa đến vài phút, Giản Diêu đã mềm nhũn ra, hai tay khoác ở trên bờ vai Khương Hoài Tâm chậm rãi vòng lên ôm lấy cổ hắn, đáp lại theo bản năng.

...!Khốn khiếp.

.