Giản Tâm

Chương 29: Dạo Siêu Thị

Khương Hoài Tâm hùng hổ, làm một bộ tư thế như muốn ăn sạch Giản Diêu vào bụng, đến cuối cùng thì dừng lại.

Thật ra trong khoảng thời gian này hắn đã lên mạng tìm không ít tài liệu, nhưng có kiến thức lý luận suông không bằng có kinh nghiệm thực chiến, sợ làm ra hiện trường án mạng.

Nhìn thấy đôi mắt Giản Diêu đỏ lên, hắn cũng chẳng dám động nữa.

Hai người quấn lấy nhau thành một khối vừa ôm vừa hôn hồi lâu, luồng khí khô nóng trên người kia dần dần bình ổn, Giản Diêu mới đẩy đẩy bả vai Khương Hoài Tâm: "Trên khăn trải giường toàn là nước, buổi tối còn ngủ như thế nào?"

Khương Hoài Tâm phản bác: "Lát nữa dùng máy sấy hơ là được."

Giản Diêu lộ ra ánh mắt ghét bỏ, nhưng cũng chỉ có thể như vậy, Khương Hoài Tâm ôm y vào trong ngực, sờ qua điện thoại của mình, như tên trộm ghé vào bên tai y cười nói: "Diêu Diêu, anh trai cho em xem thứ này hay cực."

Khương Hoài Tâm click mở video trên điện thoại, chỉ xem mười mấy giây, Giản Diêu đã mặt đỏ tai hồng, cũng không biết Khương Hoài Tâm đào từ đâu ra porn G HD không che Âu Mỹ.

Giản Diêu tự nhận mình còn cong triệt để hơn cả hắn, cũng chưa xem qua thứ này.

"...!Sao anh lại có cái này?"

Khương Hoài Tâm cười khà khà thơm chụt một cái ở trên mặt Giản Diêu: "Anh trai có tiền, cái gì mà chẳng mua được, video này còn nhìn khá đẹp mà."

Giản Diêu nhướng mày: "Anh thấy đẹp thật?"

"Cũng không tệ lắm, 1 đủ ngầu, 0 cũng đủ dụ, âm thanh cũng dễ nghe." Khương Hoài Tâm không nói trước khi nhìn đến video này, hắn còn thấy được chục bộ cay mắt khác, bữa cơm tối đó đều nôn sạch ra hết.

Quả nhiên hắn vẫn chưa cong hoàn toàn, xem loại video này thường xuyên còn tạo ra phản ứng sinh lý buồn nôn, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến Giản Diêu, lại lập tức hưng phấn đến huyết mạch căng cứng, thật sự không thể giải thích được.

Giản Diêu liếc mắt nhìn hắn một cái, không nói gì nữa, ánh mắt quay trở về trên màn hình điện thoại.

Hai người bọn họ ôm ấp lấy nhau trốn ở trong ổ chăn, chuyên chú xem video, rất có loại cảm giác lén lút ăn trái cấm.

Ai mà có thể nghĩ đến thời điểm nhiều năm trước, khi đó Khương Hoài Tâm còn từng lôi kéo Giản Diêu cùng xem giấu một bộ phim AV, cuối cùng bị Giản Diêu tặng cho một quả đấm, canh cánh trong lòng hồi lâu.

[1] Porn G: Phim khiêu dâm của gay.

Phim AV: Phim khiêu dâm của nam nữ.

Xem được nửa bộ phim, hai người lại bắt đầu có cảm giác, khoảng cách kề sát quá mức thân mật, đến nỗi hô hấp dần dần tăng lên của đối phương cũng có thể nghe được rõ ràng.

Bốn mắt nhìn nhau, dường như trong nháy mắt đã có sự ăn ý.

Dùng tay giúp đối phương thư giải lẫn nhau hai lần, hai người đều vô cùng thoả mãn.

Khương Hoài Tâm ăn chay lâu rồi, không được ăn thịt cũng có thể húp nước thịt, như vậy đã rất thoả mãn.

Giản Diêu lại càng không chịu nổi chọc ghẹo, hai lần xuất ra đã mềm thành một bãi nước, dán lên hôn Khương Hoài Tâm trong vô thức, ngoan ngoãn đến mức người khác muốn bắt nạt.

"Diêu Diêu, ngày mai chúng ta đến siêu thị mua đồ đi?" Khương Hoài Tâm nói nhỏ ở bên tai Giản Diêu.

"Ừm...!Tuỳ anh."

Đây xem như là đồng ý rồi, Khương Hoài Tâm càng sướng hơn, ôm chặt người trong lòng: "Diêu Diêu à, em thật tốt."

Hôm sau cũng là ngày cuối cùng của năm nay, tới buổi chiều, trời tuyết bên ngoài rơi liên tục suốt nửa tháng rốt cuộc cũng ngưng, Khương Hoài Tâm hoan hô một tiếng, cầm lấy áo khoác liền ôm Giản Diêu ra cửa.

Trên đường cái ngập tràn không khí ngày lễ, mọi người dù có quen biết hay không cũng đều chúc nhau Năm mới vui vẻ.

Bên trong trung tâm thương mại còn hừng hực khí thế bán hạ giá nhân dịp năm mới, Khương Hoài Tâm thấy cái gì cũng ném vào trong xe đẩy, mới đi qua hai kệ hàng, xe đẩy đã chồng chất thành núi.

Thấy hắn lại muốn ném một túi lớn khoai tây chiên vào, Giản Diêu giơ tay ngăn: "Anh bớt ăn mấy thứ này đi, thực phẩm rác rưởi, không tốt chỗ nào."

Khương Hoài Tâm tủi thân ủ rũ nhìn Giản Diêu: "Nhưng anh thích ăn cái này mà..."

Giản Diêu nhướng một bên lông mày, thờ ơ mà nhìn hắn.

"Được rồi, không ăn thì không ăn, anh không ăn nữa đâu." Khương Hoài Tâm miễn cưỡng mà thả lại túi khoai tây chiên, thu lại ánh mắt lưu luyến không rời.

Giản Diêu ném ba phần tư đống đồ ăn vặt trong xe đẩy trả về, mặt Khương Hoài Tâm càng nhăn nhó: "Diêu Diêu..."

"Tôi là vì muốn tốt cho anh thôi," Giản Diêu tận tình khuyên bảo hắn, "Mỗi ngày ăn khoai tây chiên uống Coca thay cơm là không được, anh còn chưa đến mười chín tuổi, đừng ỷ vào việc mình còn trẻ mà không coi thân thể ra gì."

Khương Hoài Tâm nháy mắt bị bộ dạng nghiêm túc của y chọc cho vui vẻ: "Sao em lại thế nhỉ? Rõ ràng là nhỏ hơn anh, đừng làm bộ tình ý sâu xa nữa, anh không ăn là được.

Đi thôi, chúng ta đi mua chút thực phẩm lành mạnh vậy."

Giản Diêu khẽ cong khoé môi, trước khi đi, vẫn cầm giúp hắn một túi nhỏ khoai tây chiên.

Trong lòng Khương Hoài Tâm sướng rên, Diêu Diêu của hắn tốt thật đó, đã lo lắng cho sức khoẻ của hắn, lại không nỡ để hắn buồn, chẳng có bé tình nhân nào có thể so được mà, hì hì.

Thời gian còn sớm, hai người chậm rãi mà dạo quanh siêu thị, hôm qua Khương Hoài Tâm đã nói sau này sẽ nấu cơm cho Giản Diêu, giờ đang nghiêm túc lựa chọn một đống lớn các nguyên liệu nấu ăn, cực kỳ có tham vọng.

Ở trước quầy rau dưa, hắn dùng một tay giơ quả bầu, một tay lại giơ dưa chuột, khó hiểu hỏi Giản Diêu: "Sao hai cái này lại dài giống nhau?"

Giản Diêu: "......." Anh như này còn đòi xuống bếp cái gì chứ, đừng ba hoa nữa đi.

Đối với Khương Hoài Tâm đang sục sôi ý chí, Giản Diêu thực sự không xem trọng, nhưng Khương Hoài Tâm đã có lòng, y cũng không nên nói nhiều lời đả kích người tích cực.

"Không khác lắm đâu, đều mua hết đi, dù sao cũng là anh nấu ăn, để anh mày mò."

"Ô cê luôn." Khương Hoài Tâm vui vẻ gật đầu.

Hai người đang đùa giỡn, bỗng nghe được có người gọi tên Khương Hoài Tâm, Khương Hoài Tâm quay đầu đi, lại là Trần Minh Đào.

Gã đứng cách đó không xa, vẻ mặt cười như không nhìn hắn cùng Giản Diêu, trong khuỷu tay còn khoác lấy bạn gái mới.

Trần Minh Đào cười khà khà lại đây, làm mặt quỷ với Khương Hoài Tâm: "Nhiều ngày như vậy không gặp mày, hoá ra là cùng em họ đi phong lưu khoái hoạt, sao lại dở chứng tự mình ra mua đồ ăn thế?"

Nhóm đại thiếu gia này của bọn họ, lâu lâu chiều bạn gái đến siêu thị mua đồ ăn vặt thì còn được, nhưng đừng mơ đến việc mua đồ về nấu cơm, nói ra chắc khiến người khác cười rụng rốn.

Giản Diêu không có hảo cảm với người này, lách qua người gã đi lấy đồ ăn, Khương Hoài Tâm thuận miệng đáp có lệ: "Giáng Sinh tao ra ngoài chơi một chuyến, gần đây thì ôn bài, cũng sắp thi rồi, tự mình nấu cơm cũng khá tốt."

"Mày còn biết học cơ á," tròng mắt đối phương cũng muốn rớt ra ngoài, "Lừa quỷ à?"

Trong lòng Khương Hoài Tâm khó chịu, sao hắn lại không thể chăm chỉ học tập ôn bài? Kinh ngạc đến mức như vậy ư? Bạn bè chó má quả nhiên là bạn bè chó má...!

Trên mặt hắn vẫn giữ nét tươi cười: "Dù sao vẫn nên xem một chút, bằng không đéo thi qua nổi một môn, vứt mặt mũi đi là vừa."

Hắn nói đến thờ ơ lạnh nhạt, Trần Minh Đào nghe lại không thoải mái, gã tới nơi này đã nhiều năm, kì thi mỗi năm đều không được học lại, may mà trong nhà có tiền cho gã ở bên này tiêu xài.

Lời này của Khương Hoài Tâm, nghe như thế nào cũng thấy giống như đang trào phúng gã?

Khương Hoài Tâm không muốn lãng phí thời gian cãi cọ cùng gã, chỉ chỉ phía trước, nói còn thứ gì đó muốn mua, lôi kéo Giản Diêu đi luôn.

Đi xa rồi, Giản Diêu mới xuỳ nhẹ một tiếng: "Tôi đã nói rồi, mắt chọn bạn của anh kém thật mà.

Cái loại người này, để ý đến gã làm gì?"

Khương Hoài Tâm gật đầu, nghiêm túc cam kết: "Sau này anh không theo chân bọn nó đi chơi nữa."

Hắn như vậy ngược lại làm Giản Diêu hơi xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, giải thích nói: "...!Tôi cũng không phải là hạn chế anh kết bạn."

"Anh biết, em là muốn tốt cho anh, anh trai hiểu mà," Khương Hoài Tâm cười vươn tay ôm lấy cổ y, "Không cần giải thích, anh trai không phải người thông tình đạt lý như vậy sao?"

Giản Diêu nháy mắt bị chọc cười, đúng lúc bọn họ đi vào giữa hai gian hàng không người, y quay đầu sang, nhanh chóng hôn chụt một cái ở trên môi Khương Hoài Tâm.

Hai mắt Khương Hoài Tâm sáng lên, đáng tiếc chỗ này nơi công cộng, hắn cũng không dám làm gì lộ liễu, chỉ ôm chặt Giản Diêu một chút, sau đó mới buông ra.

Giản Diêu chu chu môi với hắn, ra hiệu hắn nhìn sang kệ hàng bên cạnh, một hàng đều là thứ bọn họ cần.

Khương Hoài Tâm cười khà khà, tiện tay cầm lấy một hộp cho Giản Diêu xem: "Size lớn, còn có gai, cái này được nè."

Giản Diêu: "...!Anh đúng là thạo nghề thật, sao gặp chuyện khác anh không chuyên nghiệp như thế đi."

Lời này của y nghe chua lòm, trong mắt còn hiện lên vài phần ghét bỏ không che giấu, nụ cười ở khoé môi trên mặt Khương Hoài Tâm cứng đờ, bối rối nói: "Diêu Diêu à, em nhỏ mọn quá đi..."

Khương Hoài Tâm hối hận đến xanh ruột, nếu sớm biết có cơ hội với em út họ, hắn còn quen bạn gái làm méo gì, có Giản Diêu là đủ rồi.

Giản Diêu bĩu môi: "Tôi không thèm chấp chuyện trước kia với anh, sau này anh tự giải quyết cho tốt là được."

Khương Hoài Tâm nhanh chóng gật đầu: "Đó là chuyện đương nhiên."

Tuy rằng hắn cảm thấy...!Giản Diêu giống như chẳng thể nào tin nổi hắn....!

Giản Diêu không để ý đến hắn nữa, cẩn thận nghiên cứu kệ hàng kia, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới lạ: "Anh xem cái này còn có mùi thơm nè, anh dùng thử chưa? Có thơm không?"

Giản Diêu nhặt một hộp lên, cười quơ quơ về phía Khương Hoài Tâm, Khương Hoài Tâm thực sự câm nín: "Đây chỉ là mánh lới thôi, tới lúc ấy rồi ai còn quan tâm nó thơm hay không chứ..."

"Đó là do anh không có tình thú," Giản Diêu hừ nói, "Thơm hơn một chút mới có cảm giác, thúc tình á."

Khương Hoài Tâm: "......" Làm như em dùng rồi ý.

Giản Diêu chọn mấy hộp y thích ném vào trong xe đẩy, Khương Hoài Tâm yên lặng nhìn, không ngăn cản y.

Giản Diêu lại đi xem dầu bôi trơn, cái này lại càng chú ý nhiều hơn, y cẩn thận so sánh, nghiên cứu từng dòng giới thiệu trên vỏ bao bì, đọc không biết mệt, cực kỳ có tinh thần tìm tòi ham học hỏi.

"Có trải nghiệm mát lạnh sảng khoái, còn có trải nghiệm nóng bỏng kích thích, cái này là thật hay giả thế?" Giản Diêu vừa nhìn vừa tấm tắc ngoài dự kiến.

Khương Hoài Tâm nhỏ giọng nhắc nhở y: "Diêu Diêu, lấy dạng lỏng hoà tan bình thường nhất là được rồi, đừng xem nữa..."

Giản Diêu liếc mắt qua: "Anh còn ngại? Mua cái này có gì mà phải ngại?"

Khương Hoài Tâm bất đắc dĩ giải thích: "Anh không ngại, không phải, em nghiên cứu cái này kỹ thế làm gì, không phải có thể dùng là được rồi sao, chả nhẽ dùng cái này cũng phải so hoá tam gia [2] sao?"

[2]Gốc- 货比三家: Đại loại là việc so giá cả trong việc mua sắm hoặc quá trình giao dịch.

"Không phải dùng trên người của anh, đương nhiên anh không cần quan tâm, tôi sợ dị ứng."

Khương Hoài Tâm: "...!Sợ dị ứng thì em đừng nghiên cứu mấy cái trải nghiệm mới lạ gì đó, còn chưa học được lái xe đã vội vàng muốn phi lên cao tốc, không sợ gây ra tai nạn xe cộ hả.

[3]"

[3] Bên Trung dùng "lái xe" để nói tránh cho mấy chuyện 18+ =))).

Giản Diêu bật cười một tiếng, thả hết mấy thứ lung tung kia về chỗ cũ, chỉ lấy một tuýp bình thường nhất, ném vào xe đẩy.

Khương Hoài Tâm đẩy y về phía quầy thu ngân: "Mau chóng đi tính tiền nào, còn về nữa."

Giản Diêu lại nghiêm túc cầm một bình thuốc trợ hứng từ trên kệ hàng, nhét vào dưới xe đẩy, lúc này mới mới nhìn thẳng nói: "Đi."

Khương Hoài Tâm thì thầm hỏi y: "Diêu Diêu, em mua cái này làm gì."

Giản Diêu chuyển tầm mắt qua, ậm ờ nói: "Khoá học của anh chẳng đến nơi đến chốn gì cả, cái này có thể giúp tôi thả lỏng chỗ đó, tôi sợ đau."

Khương Hoài Tâm cười nhẹ một tiếng: "Được rồi, bây giờ đã mua đủ hết chưa?"

Giản Diêu đỏ mặt gật gật đầu: "Ừ.".