Giang Hồ Tiểu Hương Phong

Chương 47: ◙ TRUY TÌM HUNG THỦ

Lam Phỉ xoay trên không trung vài vòng, Định Phong Linh trên đầu Lam Tiểu Sí phát ra tiến vang thanh thúy dễ nghe. Ôn Mê nhìn thoáng qua, biết Lam Phỉ muốn chọc tức hắn nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi hụt hẫng

Liễu Băng Nham hừ lạnh “các ngươi mang chúng ta đến đây là để nhìn các ngươi chơi đùa sao?”

Lam Phỉ cười khẽ “ngươi có thể không xem, toàn bộ Phương Hồ Ủng Thúy trước giờ đều không hoan nghênh ngươi ah”

“Ngươi” Liễu Băng Nham buồn bực

Vi Sinh Kỳ đột nhiên nói “có người đến đây” Hắn nghiêng tai lắng nghe tiếng gió “là Ám tộc”

Đám người Ôn Mê lúc này cũng nhìn thấy vài bóng đen đi vào doanh trướng của Mộ Lưu Tô

Ôn Mê trầm giọng “Mộ Lưu Tô phái người lẻn vào Vũ tộc, với thực lực của Ám tộc cũng không thể tiêu diệt Vũ tộc, cho nên chắc chắn hắn chỉ định tìm hiểu tin tức hoặc muốn trộm gì đó thôi. Vũ tộc có cái gì mà hắn không thể nói rõ với Tiên Tâm các sao?”

Lam Phỉ trầm mặc. Ôn Mê không phải kẻ ngốc nhưng hắn không muốn nói về Hạo Thiên Xích Huyết

Ôn Mê lại nói ‘Mộ Lưu Tô từng nói ngươi lén nghiên cứu một loại thuốc có thể làm tăng tiềm lực của con người, ngươi thành công?”

Lam Phỉ đáp “nếu ta thành công, còn cần luận võ với ngươi?”

Ôn Mê không nói gì. Lam Phỉ chính là người như vậy, hắn không hề cho rằng hành vi của mình là sai, hoặc có thể nói hắn coi thường hết thảy quy tắc trên thế gian. Cho nên Ôn Mê nói “ngươi dẫn dắt Vũ tộc thoát khỏi khốn cảnh cũng là để thay đổi cảnh ngộ của mình, thỏa mãn dục vọng của mình mà thôi”

“Nếu không thì sao? Ngươi muốn làm một quân tử trong sạch, giang hồ thánh nhân, để mọi người đều nhớ tới mà ta chỉ làm theo tâm ý của mình, mặc kệ yêu ghét của người khác. Không cùng đường mà thôi, ai cũng không cao thượng hơn ai” Lam Phỉ chế giễu

“Thế nhưng đối với đại tử, mấy chất nhi ngươi, ngươi cũng có thể hạ thủ?”

“Ta không vui, mắc gì không thể ra tay?”

“Không thích liền hủy diệt tất cả sao?”

“Không thì sao? Hủy diệt những thứ mình thích sao?”

Ôn Mê trầm mặc, Lam Phỉ luôn ngụy biện như thế

Lam Tiểu Sí lên tiếng “người lớn luôn là như thế, chính sự không làm cứ lo cãi nhau. Thực sự là một tấm gương xấu nha” Lại quay sang nói với Ôn Mê “Ôn các chủ, hiện đã biết Mộ cha cấu kết với Ám tộc, Tiên Tâm các có tính toán gì không?”

“Ngày mai ta sẽ yêu cầu Mộ Lưu Tô trở về Hiệp Đô”

Lam Tiểu Sí đáp “cũng được, như vậy trận luận võ thứ ba thế nào?”

“Ta nhất định phải nhìn thấy mấy đứa nhỏ đã được Vũ tộc mua, Tiên Tâm các đã tới nơi này, tuyệt không cho phép bọn họ lại chịu khổ”

Lam Tiểu Sí thở dài “xem ra trận chiến ngày mai vẫn không thể né tránh”

Ôn Mê phất tay “trở về đi”

Đám người Ôn Mê trở về doanh trướng, Vũ nhân đã rửa sạch chiến trường, mấy chục thi thể của Ám tộc được đưa đến Hố Bất Lão để Mộc Băng Nghiên nghiên cứu xử lý, vết máu cũng được rửa sạch sẽ. Mùi máu tươi tản đi, Phương Hồ Ủng Thúy trở nên trong lành, không khí mang theo hương Vũ đằng ngọt ngào làm người mê say.

Ở Vũ tộc, người có địa vị cao có thể kiến tạo chỗ ở trên chạc cây cao, Vũ nhân bình thường mới ngủ trong ở nhỏ, chỗ chật hẹp, bàn giường cũng đều cố định một chỗ, thỉnh thoảng có gió lớn thổi qua, ổ nhỏ liền đong đưa lắc lư. Thế nhưng Lam Tiểu Sí lại thích tiểu ổ của mình, nơi nhỏ một chút lại dễ đi vào giấc ngủ

Nàng vừa thay xiêm y, chuẩn bị chui vào chăn thì cửa bị mở ra, liền thấy Vi Sinh Từ đi vào, đứng bên giường. Lam Tiểu Sí ngạc nhiên hỏi “ngươi không ngủ được sao?”

“Không biết Ám tộc có lại đến hay không, ta trông ngươi ngủ” Nói xong hắn thực sự ngồi xếp bằng bên giường, bắt đầu luyện công. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, làm cho tay áo hồng y của hắn chuyển sang tím

Lam Tiểu Sí mở to mắt nhìn, hồi lâu nằm xích qua một bên, nói “đến đây đi”

Vi Sinh Từ cũng không khách khí, cởi giày leo lên giường. Chiếc giường rất nhỏ, chung quanh trang trí các loại lông chim, còn treo một cái chuông gió bằng vỏ sò. Vi Sinh Từ nhìn nhìn, trên giường còn có một con hổ bằng vải, hắn đành phải ngồi ở cuối giường. Lam Tiểu Sí duỗi chân, vừa vặn gác lên đùi hắn. Nàng cảm thấy thú vị, dùng mũi chân gãi tay hắn, hắn né vài lần, sau phát hiện nàng cố ý làm chuyện xấu liền duỗi tay gãi bàn chân nàng. Lam Tiểu Sí sợ nhột nhất, lập tức né tránh, chân đá lung tung. Vi Sinh Từ ôm chân nàng, vỗ vỗ, ý bảo nàng nên ngủ. Lam Tiểu Sí thở dài một hơi, người Vi Sinh thế gia đúng là kỳ lạ, trước hoa dưới trăng, mỹ nhân trên giường, người khác thì tiếc đêm quá ngắn, còn bọn họ chỉ gãi bàn chân người khác. Nhưng hai chân nàng ủ trong lòng hắn vô cùng ấm áp, nàng nhắm mắt lại, chốc lát sau đã ngủ. Vi Sinh Từ thấy nàng đã ngủ, cũng không quấy rầy, lòng hắn không tạp niệm nhưng hắn không muốn luyện công. Hắn sờ sờ chân Lam Tiểu Sí, nghe tiếng hít thở của nàng điềm tĩnh, an ổn, hắn liền cảm thấy thỏa mãn

Hôm sau, trận tỷ thí thứ ba diễn ra. Đại diện Tiên Tâm các là Lục Chì, sư thúc của Ôn Mê, cao thủ của Tiên Tâm các ẩn cư không ít nhưng nếu Các chủ có lệnh, bọn họ vẫn phải chấp hành

Lục Chì cũng đáp lễ “Các chủ”

“Lần này luận võ xảy ra chút biến cố, đành làm phiền sư thúc”

“Ta thân là đệ tử Tiên Tâm các, đương nhiên sẽ làm hết sức” Sau đó đi ra giữa sân

Lam Phỉ rốt cục cũng ra sân, năm vị làm chứng cũng có mặt đầy đủ.

Lúc này Lam Tiểu Sí lại nghĩ tới một vấn đề khác, luận võ kết thúc, Vi Sinh Kỳ nhất định sẽ tìm Lam Phỉ báo thù. Vì thế nàng phân phó Phượng Chứ “thông tri với Ngân Điêu, chuẩn bị chiến đấu”

Phượng Chứ giật mình, nhìn thấy Lam Tiểu Sí thần sắc ngưng trọng, vội nói “dạ”

Vũ nhân đánh nhau đương nhiên sẽ lợi dụng ưu thế phi hành của mình, trong khoảng thời gian ngắn, độc dược, độc tiễn, độc võng…đều được chuẩn bị đầy đủ

Lam Phỉ không phải lần đầu giao thủ với các cao thủ của Tiên Tâm các, hắn đầy mình kinh nghiệm lại là cao thủ khéo đưa đẩy, trong lúc vô hình đã tăng thêm không ít chiến lực cho mình. Lưu Chì đương nhiên biết đối thủ khó chơi vì thế mới đầu hai người đều giữ lại, thăm dò lẫn nhau.

Ôn Mê quá hiểu thực lực của Lam Phỉ, cho nên không phải tự nhiên mà mời sư thúc hắn ra mặt. Võ công Vũ nhân lấy nhẹ nhàng phiêu dật làm chủ, mà chiêu thức của Lục Chì là mạnh mẽ, Lam Phỉ đối địch với hắn sẽ có chút chịu thiệt. Hơn nữa Vũ nhân có cánh chim to lớn, bình thường không cảm thấy gì nhưng khi cùng cao thủ quyết đấu liền trở thành mục tiêu rõ ràng.

Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào giữa sân, trận luận võ này quyết định thắng bại. Nếu Tiên Tâm các thua sẽ rất mất mặt; nếu Vũ nhân thua, sẽ bị điều tra Vũ Đằng sơn, cũng mất mặt

Mộ Lưu Tô vừa xem đấu, tâm tư xoay chuyển nhiều lần, lại nhìn nhìn Lam Tiểu Sí bên cạnh, thấy nàng cũng tập trung nhìn giữa sân, thỉnh thoảng lại phân phó Vũ nhân làm việc, thoạt nhìn không hề có dáng vẻ tiểu nữ hài, khiến hắn càng thêm sầu

Lúc này Lục Chì và Lam Phỉ đã thăm dò thực lực đối phương xong, giao thủ dần trở nên kịch liệt. Chiêu thức của Lam Phỉ tàn nhẫn, không để lối thoát, Lục Chì lại là người trầm ổn, ra chiêu đều là cầu thắng trong ổn định. Nhưng hai người đều là cao thủ hiếm có, nhất thời khó phân thắng bại

Quy định luận võ không được dùng ám khí, Lam Phỉ thở dài một hơi, xem ra hắn đúng là nhờ phúc của nữ nhi. Kinh nghiệm đối địch của hắn nhiều hơn Lam Tiểu Sí nhiều, nàng bảo hắn chờ khi đối phương dùng Ngũ Hành Tiên Tâm kiếm nhưng hắn lại liên tục tấn công làm cho đối phương rất nhanh đã đổi chiêu.

Ngũ Hành Tiên Tâm kiếm cũng không phải là kiếm pháp cao minh gì, bất kỳ đệ tử nào của Tiên Tâm các cũng luyện kiếm thức này. Sở dĩ mọi người đều dùng nó là vì nó biến hóa linh hoạt, công thủ vẹn toàn. Cũng vì thế rất nhiều khi chỉ sử dụng một chiêu nửa thức liền sử dụng Ngũ Hành Tiên Tâm kiếm, đây cũng là thói quen của đệ tử Tiên Tâm các. Quả nhiên Lục Chì bị hắn công kích liên tục, sau biến chiêu thứ mười liền theo bản năng mà dùng Ngũ Hành Tiên Tâm kiếm. Cơ hội trong nháy mắt, nếu không phải sớm có chủ đích sẽ không nắm bắt được nhưng Lam Phỉ vốn có ý đồ, kiếm phổ phá chiêu của hắn cũng đủ năng lực ứng biến, huống chi nội lực cũng không thua kém. Nhất thời Lam Huyết Chi Cánh trong tay hắn thoáng nghiên, chuẩn xác bắt lấy khoảnh khắc Lục Chì biến chiêu, sau đó chỉ cảm thấy binh khí trầm xuống, là cảm giác nhập vào da thịt quen thuộc, hắn lại tung tiếp chiêu Ưng đánh trường không. Lục Chì trong lòng cả kinh, Lam Huyết Chi Cánh đã đâm thủng cổ tay hắn, muốn biến chiêu tự cứu cũng đã không kịp, một chiêu Ưng đánh trường không của Lam Phỉ đã cắt đứt cổ tay phải của hắn, máu tươi tung tóe nhưng chưởng phong chưa dừng lại, chặn ngay cổ họng hắn

Ôn Mê thấy Lục Chì đổ máu, lập tức xông ra, một kiếm bức lui Lam Phỉ, trong lòng cũng kinh ngạc không thôi. Lam Phỉ hiểu biết cách thức ra chiêu của đệ tử Tiên Tâm các đúng là rành mạch

Vi Sinh Kỳ chỉ cảm thấy hai chiêu này lai lịch cổ quái, hắn không để ý tới Lục Chì, chỉ trừng mắt nhìn Lam Tiểu Sí. Đây là chỉnh sửa chiêu thức trong Cửu Vi phổ, nha đầu này trước kia đã ẩn nấp ở Cửu Vi sơn bao lâu? Tuy nhiên điều quan trọng hơn là chỉnh sửa đến mức tinh diệu.

Có thể được Vi Sinh Kỳ khen ngợi tinh diệu thật đúng là có điểm hơn người

Ôn Mê cả giận nói “ngươi đã đắc thắng còn phải lấy tính mạng người khác mới được?”

Lam Phỉ thổi thổ Lam Huyết Chi Cánh, đáp “bại dưới kiếm và chết dưới kiếm, có gì khác nhau?”

Ôn Mê không muốn tranh cãi với hắn, cúi người xem xét vết thương cho sư thúc. Cổ tay phải bị đứt, không biết Vân Thải Chân có nối lại được không, sau đó quay người phân phó đệ tử của mình lập tức đưa Lục Chì về Thái Cực Thùy Quang

Lục Chì nói “Các chủ, ta thực sự không còn mặt mũi nào gặp người khác”

Ôn Mê cầm máu cho hắn “sư thúc là vì Tiên Tâm các mới bị thương, đùng nghĩ như thế”

Vi Sinh Kỳ đứng lên, nói “Lam Phỉ, nếu luận võ đã xong, giờ ta lấy mạng ngươi cũng không tính là thất hứa. Vi Sinh thế gia luôn thủ tín, năm đó ngươi hại thê nhi ta, nay đền mạng đi”

Trong lúc hắn nói chuyện, Lam Tiểu Sí đã bảo Vũ nhân bay lượn trên bầu trời

Lam Phỉ cười khẽ “ngươi cứ tới, Lam mỗ không ngại”

Vi Sinh Kỳ nắm chặt Cửu Vi kiếm, tiến lên. Lam Tiểu Sí liền bước đến, đứng bên cạnh Lam Phỉ. Vi Sinh Từ dù không hiểu gì cũng đi theo nàng.

Lam Tiểu Sí mỉm cười nói với hắn “Tiểu Từ, ngươi đi đến bên cạnh cha ngươi đi”

Vi Sinh Từ ngạc nhiên hỏi “tại sao?”

“Bởi vì cha ngươi muốn giết cha ta, chúng ta không thể ở cùng một chỗ, ngươi hiểu chưa?”

“Vì sao cha ta muốn giết cha ngươi?”

“Bởi vì cha ngươi hoài nghi cha ta hại chết mẫu thân ngươi”

Vi Sinh Từ nhíu mày hỏi Lam Phỉ “là ngươi sao?”

Lam Phỉ sửng sốt, thì ra Vi Sinh Kỳ muốn giết hắn là vì hoài nghi hắn hại chết Mộ Dung Tú, nhưng hắn không có ý giải thích, nợ máu trên tay hắn rất nhiều, thêm một nữa cũng đâu có sao. Hắn không trả lời, chỉ hừ lạnh

Lam Tiểu Sí nói “Tiểu Từ, đến chỗ cha ngươi đi”

Vi Sinh Từ vẫn cố chấp hỏi “là ngươi sao?”

Lam Phỉ vẫn không trả lời

Vi Sinh Kỳ lạnh lùng nói “Tiểu Từ, ngươi lại đây”

Mộ Lưu Tô mừng thầm, rốt cuộc Vi Sinh gia chủ cũng không đến nỗi vô dụng, nếu hắn ra tay, Vũ nhân khó lòng thoát than

Ôn Mê lo lắng nói “Tiểu Sí, chuyện của ngươi lớn, ngươi không cần xen vào, lui đi” Hắn sợ Vi Sinh Kỳ sẽ ngộ thương nàng

Mộ Lưu Tô cũng nói “Tiểu Sí, Tú phu nhân là người Vi Sinh gia chủ yêu cả đời, tình oán không chỉ vài câu vui đùa là có thể hóa giải. Ngươi tránh ra đi” Đây là lời thật lòng, dù sao nếu nàng chết, e là cả đời Thanh Tỏa sẽ buồ rầu không vui

Lam Huyết Chi Cánh trong tay Lam Phỉ vẫn đang nhỏ máu, hắn dù đang đối mặt với phụ tử Vi Sinh gia nhưng trên mặt vẫn mang nụ cười, vô cùng thong dong. Hắn gằn giọng “Vi Sinh Kỳ, mười sáu năm trước ngươi xông vào Phương Hồ Ủng Thúy, giết chết vô số tộc nhân của ta, cũng đã đến lúc phải trả giá rồi” Dứt lời kéo Lam Tiểu Sí sang một bên

Trên không trung, Vũ nhân cầm Ngũ lôi châu ném xuống, chạm đất là kịch độc lan tràn

Ôn Mê biến sắc hô “Tiểu Sí”

Vi Sinh Từ cắn môi, hắn không thể nào tha thứ cho hung thủ sát hại mẫu thân hắn, dù hắn yêu Lam Tiểu Sí nhưng vì nhi nữ tình trường mà bỏ qua mối thù giết mẹ, dẫu hắn không hiểu thế sự cũng biết mình làm vậy thì sau này không thể sống vui vẻ được. Nhưng Tiểu Sí Bàng cần giúp, trên đời này có rất nhiều chuyện phức tạp cũng không phải chúng ta ngăn cha mình lại là có thể giải quyết

Lam Tiểu Sí nhìn thấy sự do dự và né tránh trong mắt hắn, trên mặt hiện lên ý cười. Cảm ơn, dù đến lúc này hắn vẫn để ý tới nàng, chỉ một cái liếc mắt do dự như thế cũng đã đủ. Nàng nói “không thể đánh bừa với Vi Sinh Kỳ”

Lam Phỉ đáp “nếu Vi Sinh Kỳ động thủ, Tiên Tâm các sẽ không đứng nhìn, Mộ Lưu Tô cũng sẽ nhân cơ hội đục nước béo cò. Chúng ta dù là đánh hay trốn đều tổn thất nghiêm trọng”

Lam Tiểu Sí ngạc nhiên, hắn chưa từng là người phân tích lợi hại như vậy

Lam Phỉ mỉm cười nói tiếp “thật ra ngươi có thể rời đi, Ôn Mê là cha ruột ngươi, Vi Sinh Kỳ nể mặt Tiểu Từ sẽ không làm khó dễ ngươi. Mộ Lưu Tô tuy chỉ là kế phụ nhưng hắn thật lòng với Thanh Tỏa, sẽ bảo hộ ngươi”

Lam Tiểu Sí ngạc nhiên “cha, ngươi đang nói gì đó?”

“Cha chỉ muốn nói ngươi là người không nên cùng Vũ tộc tồn vong nhất”

“Ngươi là muốn bắt ta làm con tin lại không hạ thủ được, cho nên dụ ta bỏ đi, nếu ta trốn, nói không chừng ngươi có thể xuống tay được”

Lam Phỉ cười thành tiếng “đúng vậy. Trước kia ta từng nghĩ nếu có thực sự có một ngày như thế, ta sẽ bắt ngươi chắn trước mặt, ngay trước mặt Ôn Mê mà ra tay với ngươi, làm cho hắn đau đến tê tâm phế liệt, sau dó nhìn hắn vì đại nghĩa dối trá mà rơi nước mắt”

Lam Tiểu Sí thở dài “ngươi cũng thật xấu ah”

Lam Phỉ cầm quạt lông chim che mặt, cười đến run cả người

Vi Sinh Kỳ lại tiến lên, Lam Tiểu Sí lập tức chắn trước mặt Lam Phỉ “kế sách của ngươi nói không chừng có thể làm được”

Lam Phỉ nói “ngươi không đi? Ngươi thông thấu như thế, nếu cha làm vậy thì có vẻ ti bỉ quá”

“Ngươi không phải như vậy sao?”

“Nguyên tắc của ta là mình không thấy mình ti bỉ là được rồi”

Vi Sinh Kỳ tức giận nói “chết đến nơi rồi còn nhiều lời như vậy”

Lam Phỉ đánh giá góc độ của hắn cùng với các Vũ nhân ở trên không, tay phải vung lên, ý bảo Vũ nhân ném Ngũ lôi châu

Lam Tiểu Sí ngăn hắn lại “Vi Sinh thúc thúc, ta cảm thấy chuyện năm đó còn nhiều nghi vấn. Nếu hung thủ là cha ta, hắn không thể nào dùng Huyễn khởi la, hơn nữa độc tính của Huyễn khởi la chỉ khiến người ta nảy sinh ảo giác, làm người ta lâm vào điên cuồng, làm ra chuyện gì đều không biết. Ta cầu xin ngài cho ta chút thời gian để chúng ta điều tra rõ việc này”

“Sự thật rành rành, Lam Phỉ cũng không phủ nhận còn tra gì nữa?”

Lam Tiểu Sí thở dài, thong thả rút Vô Sắc Cánh ra

Vi Sinh Kỳ tức giận “ngươi cho là học trộm mấy chiêu thức của Vi Sinh thế gia là có thể lấy trứng chọi đá sao?”

“Ta đương nhiên biết không thể, có điều có thể hay không, cũng phải thử hết sức một lần mới được”

Ôn Mê xen vào “Tiểu Sí, ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Lam Phỉ giết người như ngóe, tội ác tày tròi, thậm chí ngay cả việc hắn nuôi dưỡng ngươi cũng có mưu đồ khác. Ngươi vì sao cứ luôn đứng về phía hắn?” Nói đến đây, hai mắt hắn đỏ bừng, không muốn rơi lệ nhưng lại nhịn không được, bảo bối mất đi mười mấy năm đã trở thành vật của kẻ thù

“Bởi vì lúc ta tập đi là hắn đỡ ta đi; khi ta chưa biết nói là hắn dạy ta nói chuyện; lúc ta không ăn cơm, là hắn đút cho ta từng muỗng. Thật xin lỗi, ta không thể vì có được thừa nhận của các ngươi mà làm ra chuyện quân pháp bất vị thân. Ta không sợ chết nhưng mỗi người đều có nguyên tắc của mình, nếu hắn làm sai, có cơ hội, ta sẽ giúp hắn sửa đúng, nếu thực sự không có cơ hội, ta chỉ có thể dùng binh khí trong tay ta, dùng giọt máu cuối cùng để giữ nguyên tắc của ta” Ngữ khí lạnh nhạt và kiên quyết của Lam Tiểu Sí khiến mọi người run sợ

Vi Sinh Kỳ dừng bước, đột nhiên cảm thấy thật yêu thích đứa nhỏ này. Không phân rõ thị phi cũng được, không chu toàn lễ nghĩa nhưng nàng đáng giá để bất kỳ cao thủ nào cũng phải tôn kính. Hắn đột nhiên hỏi “nếu ta cho ngươi thời gian mà ngươi tra ra hắn thực sự là hung thủ, vậy ngươi sẽ làm thế nào?”

“Ta sẽ cảm kích ngươi, vì phần cảm kích này mà không dùng quỷ kế khác, không tổn thương đến bất kỳ người nào của Vi Sinh thế gia nhưng ta sẽ bảo hộ hắn đến cuối cùng”

Vi Sinh Kỳ trầm mặc, Lam Phỉ cũng im lặng, ngay cả Mộ Lưu Tô cũng không lên tiếng

Hồi sau Lam Phỉ nói “không phải ta”

Tất cả mọi người đều kinh sợ, thậm chí Ôn Mê còn tưởng mình nghe lầm, Lam Phỉ có khi nào giải thích bất kỳ chuyện gì với ai đâu, cho nên hắn hỏi lại “cái gì?”

Lam Phỉ mỉm cười, đáp “ta không có sát hại Mộ Dung Tú” Hắn quay đầu nhìn Lam Tiểu Sí. Người già đi luôn sĩ diện nhất nhưng lời nói của tiểu gia hỏa này lại làm người ta khó xử, chút tôn nghiêm thì tính là gì chứ