Giáo Hoàng Phản Nghịch

Chương 45

Sau khi Nam Cung Việt gầm nhẹ xong, trong phòng bệnh lâm vào an tĩnh đến trình độ chỉ có thể nghe được tiếng hít thở, “Các cậu hãm hại y?” Một lát sau, Hiên Viên Kiệt mới phát ra âm thanh.

“Phải, bọn tớ hãm hại y.” Trưởng Tôn Kỳ nhìn ánh mắt Hiên Viên Kiệt, nhìn thẳng, không có lảng tránh, “Thế lực khắp nơi liên hợp, thừa dịp lúc cậu hôn mê, muốn mau chóng xử quyết cậu, bọn tớ thật sự không có cách nào, muốn Trác Cẩn Khác gánh tội thay giúp cậu, nhưng y cự tuyệt, không có biện pháp nào, bọn tớ chỉ có thể bịa đặt chứng cứ, đưa tội danh của cậu chuyển sang Trác Cẩn Khác.” Nếu không phải vì tình thế nguy cấp, y sẽ không đi một bước này.

Một điểm liền rõ, Hiên Viên Kiệt từ trong lời của Trưởng Tôn Kỳ tức khắc tiến hành suy đoán tình hình ngay lúc đó. Chuyện hắn cùng tiểu đội Nghịch Thứ của hắn bị kiêng kị, hắn đã sớm biết, cùng đó là Hiên Viên gia cũng rất nổi bật, một khi hắn tiến quân cấp bậc thiên tai, Hiên Viên gia cũng sẽ nổi bật vô song nhất thời. Hiện giờ quốc lực của các quốc gia tương đương nhau, Hiên Viên Kiệt kiệt xuất, có e ngại cũng là ánh mắt nước ngoài, chỉ là trước không nói đến những quốc gia khác không dung được Hiên Viên Kiệt, ngay chính đám người quốc nội thiển cận, cũng đã không thể để Hiên Viên gia một bước lên trời rồi. Chặt đứt cánh của Hiên Viên gia là Hiên Viên Kiệt, là mục đích của những người này.

Hắn chỉ là không nghĩ rằng những người đó sẽ làm đến tuyệt tình như vậy, liên hợp lại, áp chế Hiên Viên gia, nhân lúc hắn lâm vào hôn mê, định cho hắn tử hình, Hiên Viên Kiệt có thể nghĩ đến, dưới sự liên hợp ở khắp nơi, cái gọi là chứng cứ là thứ buồn cười cỡ nào, mặc kệ là chứng cứ thế nào, thế lực khắp nơi cũng có thể làm nó trở thành chứng cứ giả. Những thế lực đó vào giờ phút này thật đúng là dị thường đoàn kết, duy nhất đường ra lại không để cho bọn họ.

Suy xét đến chung quanh hắn, người có tư cách được chọn để trở thành kẻ gánh tội nhất, chính là Trác Cẩn Khác sinh ra ở Trác gia, huyết thống Trác gia trên người Trác Cẩn Khác chính là chứng cứ có lợi nhất. Huyết thống là thứ quan hệ khó phân cách nhất trên đời này, rất nhiều người sẽ tin tưởng, Trác Cẩn Khác làm việc cho Trác gia. Hơn nữa Trác Cẩn Khác vẫn luôn đi theo bên người hắn, thật sự có cơ hội để hãm hại hắn.

Hiên Viên Kiệt không cảm thấy mình là người tốt, vì nhiệm vụ, hắn cũng từng làm qua rất nhiều chuyện vô sỉ bị người coi là đê tiện, hắn cũng đã từng hãm hại người khác. Chỉ là cái kia cùng với hiện tại là không giống nhau.

“Tớ không có tội danh, căn bản là không cần ai gánh tội thay cho tớ cả.” Thanh âm Hiên Viên Kiệt vững vàng nói, hai tay gắt gao nắm chặt.

“A Kiệt, tính cách cậu tớ sao có thể không biết chứ, nếu cậu tỉnh, tuyệt đối sẽ không nhận tội, cậu dù thế nào cũng sẽ phản kháng. Nhưng là phản kháng rồi thì sao đây, hiện giờ không phải là thời đại thái bình, chạy rồi, lấy năng lực của cậu vẫn có thể sống tốt được, nhưng hiện tại, nơi nơi bên ngoài đều là nguy hiểm không thể biết được. Đừng nói với tớ là cậu không sợ, nhưng bọn tớ sợ.” Trưởng Tôn Kỳ cũng mất đi bình tĩnh cùng lý trí, cho rằng y làm loại chuyện này, sẽ không mệt mỏi sao? Nhưng hết thảy những điều này là vì ai kia chứ.

Hiên Viên Kiệt không có rít gào với nhóm bạn tốt, hắn thực lý trí, hắn biết người nhà cùng nhóm bạn tốt đều vì hắn mà trả giá, hắn không thể chỉ trích cái gì. Nhưng là hắn thực hận, thực hận những kẻ thừa dịp lúc hắn hôn mê, hãm hại người của hắn. Bất lực như thế, nếu hắn là cường giả cấp bậc thiên tai, hết thảy những việc này còn sẽ phát sinh sao? Hiên Viên Kiệt lần đầu tiên chán ghét chính trị đến thế.

“Các cậu đều đi ra ngoài đi, tớ muốn một mình yên lặng một chút.” Hiên Viên Kiệt đuổi người, Nam Cung Việt mở miệng muốn nói cái gì, bị Trưởng Tôn Kỳ lôi kéo đi, Trưởng Tôn Kỳ tin tưởng, Hiên Viên Kiệt sẽ nghĩ thông.

Vốn là cực kỳ chán ghét Trác Cẩn Khác, nhưng giờ phút này bởi vì chân tướng, Trác Cẩn Khác lập tức trở thành người hy sinh, Hiên Viên Kiệt vẫn còn có chút lương tâm như vậy, không cảm thấy Trác Cẩn Khác hẳn là nên hy sinh vì hắn, mà sinh ra lòng áy náy xin lỗi. Đã từng không quá để bụng Trác Cẩn Khác, lúc này lại trở nên rõ ràng trong lòng hắn.

Cẩn thận ngẫm lại, Trác Cẩn Khác trước nay đều chưa từng làm ra bất cứ chuyện gì có lỗi với hắn, hơn nữa mỗi một việc đều hoàn thành rất tốt. Tuy rằng có chút hiệu quả và lợi ích, nịnh nọt, nhưng vẫn có điểm tự trọng, cũng không thấy Trác Cẩn Khác vì những thứ đó mà buông bỏ kiêu ngạo của y, đối với chuyện không thể tiếp thu, Trác Cẩn Khác cũng sẽ phi thường rõ ràng mà cự tuyệt. Chưa bao giờ thấy Trác Cẩn Khác hành động quá mức, xử sự khéo đưa đẩy, tay nghề lại tốt, năng lực rất thực dụng. Ngoại trừ chút bệnh vặt kia ra, Hiên Viên Kiệt phát giác, hắn vậy mà lại không phát hiện được Trác Cẩn Khác có cái gì không tốt. Mà một người tốt như vậy, thế nhưng sắp bởi vì hắn, mà sáng mai sẽ cáo biệt với thế giới.

Hiên Viên Kiệt càng nghĩ càng thêm áy náy, trong lòng rất không dễ chịu, đối với những kẻ giở trò sau lưng hắn, lại càng thêm phẫn hận. Hắn tuyệt đối không thể để cho Trác Cẩn Khác chết được. Hắn bị gia tộc trói buộc, không thể để cho gia tộc cùng đám bạn thân lưng đeo tội danh vu hãm, nhưng là hắn cũng không muốn Trác Cẩn Khác chết, cho nên, hắn phải cứu Trác Cẩn Khác.

Hiên Viên Kiệt hừ cười, Hiên Viên Kiệt hắn, trước tai biến, kiệt ngạo khó thuần chính là có tiếng, sau tai biến, có năng lực, càng khiến hắn có thể càng thêm làm càn một chút. Chủ ý đã định, Hiên Viên Kiệt trở về nằm, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày hôm sau dậy thật sớm.

Sau tai biến, mỗi ngày độ chênh lệch nhiệt độ trong ngày đều biến hóa phi thường lớn, buổi sáng 6 giờ đến 10 giờ, buổi tối 6 giờ đến 10 giờ là thời gian nhiệt độ thích hợp nhất, vì vượt qua ban đêm rét lạnh, rất nhiều người nuôi thành thói quen ngủ sớm, trải qua trong ổ chăn ấm áp, sau đó sáng sớm buổi sáng đã dậy. Đều đã nuôi thành thói quen tốt ngủ sớm dậy sớm, buổi sáng khoảng 6 giờ, mọi người đã dậy gần hết. Công khai xử tội Trác Cẩn Khác chính là khoảng 8 giờ.

Hiên Viên Kiệt ở mạt thế cũng đã nuôi thành thói quen như vậy, bởi vì sau mạt thế bình thường thời gian làm việc là vào 7 giờ, giữa trưa có thể nghỉ trưa lâu hơn, vượt qua giai đoạn nóng bức nhất trong ngày, buổi chiều ba giờ đến 5 giờ rưỡi, lại là một vòng công tác khác.

Khoảng 6 giờ rưỡi khi Nam Cung Việt và Trưởng Tôn Kỳ cùng tới, mang cơm sáng đến cho Hiên Viên Kiệt, Hiên Viên Kiệt đã thu thập thỏa đáng, bộ dáng tinh thần phấn chấn, nhìn không ra là đã hôn mê hồi lâu. Hiên Viên Kiệt nhìn hai người bạn tốt, nói với bọn họ, “Tớ muốn đi tham gia xử quyết hôm nay.” Hiên Viên Kiệt là đang thông báo cho bọn họ, mà không phải thương lượng với bọn họ.

Nói thật, Trưởng Tôn Kỳ cùng Nam Cung Việt rất không muốn đi, hai bọn họ hãm hại Trác Cẩn Khác, vốn dĩ đã lòng mang áy náy, lại đi chứng kiến hiện trường Trác Cẩn Khác bị bọn họ hại chết, Trưởng Tôn Kỳ cùng Nam Cung Việt cảm thấy năng lực tiếp nhận tâm lý của mình, còn chưa có mạnh đến vậy. Cho nên, hôm nay bọn họ không định đi, nghe được Hiên Viên Kiệt nói, hai người bọn họ vẫn như cũ không có dũng khí đi đối mặt, muốn khuyên Hiên Viên Kiệt cũng đánh mất ý niệm này.

“Tớ muốn bảo vệ mệnh của Trác Cẩn Khác.” Không đợi hai người mở miệng, Hiên Viên Kiệt đã nói, thái độ phi thường kiên quyết, không cho bất cứ phản đối gì.

Trong ba người, Trưởng Tôn Kỳ cùng Nam Cung Việt đều thừa nhận, Hiên Viên Kiệt mới là người chiếm cứ địa vị chủ đạo, Hiên Viên Kiệt tại rất nhiều thời điểm, đều là người tâm phúc của bọn họ, người quyết định, Hiên Viên Kiệt cũng chưa bao giờ cô phụ tin tưởng của bọn họ. Rất nhiều thời điểm, có Hiên Viên Kiệt bọn họ mới có thể nhìn rõ ràng con đường phía trước. Hiên Viên Kiệt nói, khiến tâm Trưởng Tôn Kỳ cùng Nam Cung Việt hung hăng bị kích thích.

“Mặc kệ là gì, tớ cũng sẽ giúp cậu.” Trưởng Tôn Kỳ cười đáp lại Hiên Viên Kiệt, ngày hôm qua, Trưởng Tôn Kỳ có thể cảm giác được, giữa bọn họ cùng Hiên Viên Kiệt đã sinh ra vách ngăn nhàn nhạt, Hiên Viên Kiệt cũng không tán thành cách bọn họ làm, dĩ vãng, bọn họ cũng không phải là chưa từng có quan điểm và hành động khác nhau, chỉ là chưa bao giờ giống như lần này, có vách ngăn nhàn nhạt kia.

Tối hôm qua Trưởng Tôn Kỳ cũng đã tự nghĩ lại, nếu như không còn Hiên Viên Kiệt tồn tại, y sẽ mất đi dũng khí đấu tranh, đầu tiên nghĩ đến sẽ chính là trốn tránh. Hôm nay, Hiên Viên Kiệt nói, làm Trưởng Tôn Kỳ lại càng thêm tự ngẫm lại, bởi vì Hiên Viên Kiệt quyết ý, y lại lần nữa có dũng khí đấu tranh, lúc này đây, y sẽ không trốn tránh nữa. Lúc này đây, cứ để cho y và Hiên Viên Kiệt cùng nhau tùy hứng, tạm thời buông bỏ gia tộc cùng những băn khoăn khác đi.

Ngăn cách nhàn nhạt sinh ra vào tối hôm qua, tại thời điểm này đây, đã như tuyết tan rã.

“Tớ cũng thế.” Cảm giác áy náy của Nam Cung Việt cũng rất sâu, gã vốn đã muốn giữ được mệnh cho Trác Cẩn Khác rồi, chỉ là không có năng lực kia thôi, giờ phút này lại việc nhân đức không nhường ai mà đứng dậy. Gã đã từng muốn hứa hẹn với Trác Cẩn Khác, gã sẽ giữ được tánh mạng Trác Cẩn Khác, hiện tại gã muốn thực hiện hứa hẹn của gã.

Dối trá. Hiên Viên Kiệt lại cảm giác được cái loại cảm giác kỳ quái bị giám thị này, càng thêm sâu sắc, hắn phảng phất như nghe được có thanh âm nói như vậy. Chỉ là vờn quanh bốn phía, cái gì cũng không có. Chẳng lẽ là tiến hóa giả? Buông xuống nghi hoặc trong lòng, hiện tại chuyện quan trọng của Hiên Viên Kiệt chính là đi cứu Trác Cẩn Khác, còn vị tiến hóa giả không biết này, hắn sẽ tìm được.

Trác Cẩn Khác chính là cái người vây xem ba người lại hữu nghị hòa hảo như ban đầu kia, lấy lịch duyệt của y, thay đổi tâm lý của Trưởng Tôn Kỳ cùng Nam Cung Việt, không khó đoán được, còn Hiên Viên Kiệt, có thể đứng ra, cũng không tệ lắm đâu, chỉ tiếc, chung quy vẫn khó tránh khỏi bị hiện thực làm cho bó tay bó chân, khó có thể lưỡng toàn.

Mở mắt ra, cửa nhà tù bị mở ra, hôm nay chính là ngày y lên pháp trường, trong mắt người ở bên ngoài, y một bộ suy yếu, kỳ thật trạng thái là phi thường tốt. Trên tay cùng trên chân mang theo xiềng xích, bị hạ thuốc ức chế, trang phục tử hình màu trắng, khiến Trác Cẩn Khác thoạt nhìn chỉ biết càng thêm suy yếu, Trác Cẩn Khác bởi vì thuốc nên chỉ có thể bị đẩy đi bình yên ngồi, cũng lười lãng phí sức lực đôi bàn chân của mình, cứ như vậy mà bị đẩy đến pháp trường.

Ghế dựa bị đẩy đến trung ương, là một sân chấp hành ngoài trời, vì phòng bị tiến hóa giả, trong nhà ngược lại không an toàn. Làm vai chính hôm nay, Trác Cẩn Khác là người tới trễ nhất, những người được mời tham quan tử hình đều đã tới gần hết, nhìn xem, đại nhân vật thật đúng là tới không ít. Mấy đại biểu của các gia tộc phục hưng, thế lực tiến hóa giả khắp nơi, cũng có đại biểu, quân đội cùng chính quyền cũng có người ngồi góp mặt.

Những tiến hóa giả kia, biểu hiện kinh nghi đối với vẻ suy yếu rõ ràng của Trác Cẩn Khác. Tồn tại của thuốc ức chế, vẫn là bí mật, chẳng qua sau ngày hôm nay, cũng sẽ bị người có tâm điều tra ra được.

“Trác Cẩn Khác, anh có di ngôn gì không?” Quan chấp hành thực nhân đạo hỏi.

Trác Cẩn Khác nhìn quanh hiện trường, cười khẽ, nói với mọi người, “Các ngươi sẽ trả giá đại giới.” Tuy rằng cách thính phòng rất xa, thiết bị khuếch đại âm thanh vẫn trung thực đưa lời của truyền tới những người khác. Ánh mắt Trác Cẩn Khác nhìn về phương hướng bọn Hiên Viên Kiệt, ở ngay lúc này, y không có bất cứ sợ hãi gì, cảm giác phong khinh vân đạm, nếu lại nói cái gì, liền sẽ mâu thuẫn với sự thật y bị đánh tới nhận tội.

Lời người sắp chết, căn bản là không có cách nào làm trong lòng người ở hiện trường sinh ra gợn sóng gì, chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi. Thấy Trác Cẩn Khác không có nói những lời khác, quan chấp hành muốn tuyên bố hành hình.

“Chậm đã.” Hiên Viên Kiệt đã mở miệng trước quan chấp hành.

.