“Ngươi đương nhiên sẽ.” Trác Cẩn Khác gật đầu tán thành, “Mấy ngày nay, ngươi đã học được cách phong não như thế nào, khiến cho ta có muốn đi vào thì cũng phải phí một chút sức.” Hiên Viên Kiệt nghe mà khó chịu, cái gì gọi là phí một chút sức chứ, hắn hao tổn bao nhiêu tâm lực chuyên môn đi tìm hiểu cái này như vậy, cũng chỉ có thể khiến Trác Cẩn Khác phí một chút sức, mà không phải là bất lực hay sao. “Thế giới này quả nhiên là rất thiên vị ngươi, thật là được sủng ái, sủng nhi.” Trác Cẩn Khác cảm thán một câu, giữa người và người là không có cách nào so sánh được.
“Nói đến sủng ái, sao ta lại cảm thấy là không có biện pháp nào so được với ngươi nhỉ, ngươi chính là Giáo Hoàng thánh đường, cường giả có một không hai trong thiên hạ.” Hiên Viên Kiệt nghe đến Trác Cẩn Khác lại kêu hắn là sủng nhi, trong lòng liền phẫn nộ, thực lực của hắn cũng có phải chỉ là dựa vào sủng ái mà có được đâu chứ, hắn cũng phải cần cù vất vả trả giá bao nhiêu mồ hôi và máu mới có được mà, không có lý do gì mà chỉ bằng một câu sủng ái chiếu cố là có thể xóa bỏ được. So với nói hắn được sủng ái, thì Trác Cẩn Khác trước khi mạt thế đến đã có được dị năng, sau mạt thế lại có được vũ lực mang tính áp đảo, mới là tồn tại đáng chết được sủng ái mới đúng.
“Ta và ngươi khác nhau.” Trác Cẩn Khác cười nhẹ hai tiếng, y đoán được nguyên nhân Hiên Viên Kiệt nói chuyện như thế, không có ai sẽ thích bao nhiêu vất vả trả giá của mình chỉ bằng một câu được sủng ái liền sẽ bị xóa bỏ cả, y cũng chưa bao giờ nhìn Hiên Viên Kiệt theo cách như vậy, nếu như Hiên Viên Kiệt chỉ có chiếu cố, mà không có nỗ lực, sao y có thể chuyển ánh mắt lên trên người Hiên Viên Kiệt được chứ.
“Khác nhau như thế nào?” Hiên Viên Kiệt không từ bỏ, gắt gao hỏi theo.
“Cho dù ta có chút thành tựu, thì thành tựu cuối cùng cũng sẽ là ngươi.” Lúc trước không phải thế giới đã từng muốn khiến y làm cái đá kê chân hay sao, đáng tiếc cục đá kê chân là y đây lại có được năng lực có thể thế giới kiêng kỵ, cho nên mới có quyền lựa chọn, lựa chọn có nên bồi dưỡng Hiên Viên Kiệt hay không. Cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật hết thảy đều nằm trong kế hoạch cơ bản của thế giới, phảng phất như là vận mệnh dương mưu, biết rõ ràng, lại vẫn phải đi theo phương hướng đó. “Thế giới sủng ái chính là ngươi, cũng bởi vì ngươi mà thay đổi.” Không phải vì y. Trác Cẩn Khác đã sớm thấy rõ, ghen ghét, không, không có gì mà phải ghen ghét cả.
Trác Cẩn Khác thành tựu Hiên Viên Kiệt, tương lai của Hiên Viên Kiệt trái lại cũng do Trác Cẩn Khác mà tạo ra, phụng hiến hết thảy, một lần uống này, một miếng ăn này, rốt cuộc là ai lại càng được sủng ái chiếu cố hơn ai đây? Vận mệnh khó lường, cho dù có là Trác Cẩn Khác thì cũng chạm không rõ.
Bữa tiệc kết thúc rất khuya, Trác Cẩn Khác lại rời đi trước thời gian, sau khi Trác Cẩn Khác đi rồi, Hiên Viên Kiệt cũng cảm thấy chẳng còn tâm trạng gì để ở lại đây nữa, liền đi trước một bước, đồng thời cũng có người lục tục rời đi, chỉ còn dư lại vài người trẻ tuổi, không sợ thức đêm chơi khuya, bên phía thánh đường không có tiến hành can thiệp, chỉ chừa lại vài người ở hiện trường, quét tước linh tinh, cũng có các tiểu tinh linh tận chức phụ trách. Những người trẻ tuổi kia có người chơi đùa cả đêm khuya, có người lôi kéo nhau chạy đến những chỗ bí ẩn. Đêm nay Nam Cung Việt không có trở về, ngày hôm sau lúc nhìn thấy gã, có thể nhìn ra được tâm tình gã rất tốt, chỉ là quầng thâm dưới đáy mắt quá nặng, làm một nam nhân đương nhiên Trưởng Tôn Kỳ và Hiên Viên Kiệt đều biết rõ tối hôm qua gã đã làm cái gì.
Hôm nay, lục tục có người bắt đầu rời đi, thánh đường hứa hẹn sẽ đưa bọn họ trở về an toàn, hơn nữa còn tặng kèm một lượng lớn lương thực cùng nước làm quà, theo bọn họ cùng nhau trở về. Hiên Viên Kiệt ngồi ở trên máy bay, nhìn máy bay rời khỏi mặt đất, từng chút bay lên cao, ánh mắt dừng ở phía trên thánh đường, từ vị trí này, căn bản là không thể nhìn thấy được Trung Ương Thần Điện. Hôm nay Trác Cẩn Khác không có tiễn đưa, Hiên Viên Kiệt cũng chẳng hiểu nổi mình đang mất mát cái gì nữa, lần sau khi hắn gặp lại Trác Cẩn Khác, hẳn sẽ là chuyện rất lâu rất lâu sau đó đi.
Mới không phải! Ngay ba ngày sau, Hiên Viên Kiệt đã lại lần nữa gặp được Trác Cẩn Khác.
Sau khi trở lại thủ đô, mấy người Hiên Viên Kiệt đều bị kêu đi làm kiểm tra trọng điểm, chỉ có bọn họ mới được tiến vào Trung Ương Thần Điện, giao tiếp sâu hơn một bước với Trác Cẩn Khác, hẳn là bọn họ sẽ biết được một chút tình huống. Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt biết gì nói đó, Hiên Viên Kiệt cả ngày đều bị Trác Cẩn Khác ngược đãi, chẳng có gì phải tuyên dương ra bên ngoài cả, mà cho dù có đoán được cái gì, Hiên Viên Kiệt cũng không có ý định nói với những người này. Không phải là có tâm giúp Trác Cẩn Khác dấu diếm cái gì, mà là khinh thường những kẻ nóng vội hám lợi kia.
Sau khi rời khỏi, đột nhiên nhớ tới, trước kia Trác Cẩn Khác ở trong mắt hắn còn chẳng phải cũng là người như vậy hay sao. Không, không giống nhau, cho dù là Trác Cẩn Khác khi đấy, thì cũng có vẻ gì đó rất khác với những người này, tại sao lúc ấy hắn lại cho rằng bọn họ đều giống nhau, mà không hề nhận ra được sự khác biệt nhỉ. Nếu như hắn có thể phát hiện được sớm một chút, thì cũng sẽ không đến mức hoàn toàn bị Trác Cẩn Khác đùa bỡn trong lòng bàn tay, nói không chừng còn có thể khiến cho Trác Cẩn Khác hao tổn chút đầu óc, để che dấu như thế nào nữa, nhớ tới chuyện này Hiên Viên Kiệt liền thấy hối hận a, lỡ mất một cơ hội có thể khiến cho Trác Cẩn Khác chân tay luống cuống. Đều là do Trác Cẩn Khác quá biết ngụy trang.
Nói vậy xem ra các nhóm quan chức đã nhìn ra được rồi, đối với chuyện đã từng bị Trác Cẩn Khác chơi, tâm tính Hiên Viên Kiệt đã không còn tràn đầy hận ý như trước nữa.
Món quà đáp lễ của thánh đường, ngoại trừ lương thực và nước ra, nhóm sứ đồ cũng tự mình tinh lọc lượng lớn nguồn nước ở các nơi nữa, có thể giúp cho thế giới vượt qua đỡ chật vật hơn một chút khoảng chừng một tháng, mà trong khoảng thời gian đó, bên phía thánh đường sẽ phái người tới, lại lần nữa tiến hành bàn bạc cuối cùng với các nơi, tổ chức công tác xây dựng thánh đường ở các nơi.
Người thánh đường bắt đầu lục tục làm chính sự, toàn bộ thánh đường ngay lập tức trở nên càng thêm trống vắng, ở Trung Ương Thần Điện, Trác Cẩn Khác bị nhóm sứ đồ vây quanh cũng có thể cảm giác được toàn bộ thánh đường thật an tĩnh, thời điểm từ nơi cao nhìn xuống thánh đường, cảm giác toàn bộ thế giới cũng chỉ có một mình y cô đơn thật là không dễ chịu chút nào, cho nên nói, y cần một đám người, cần nhân loại tồn tại, cũng cần một người có thể khiến y nhìn với một con mắt khác, bằng không nhấm nháp cô độc như vậy cả đời, thật sự sẽ điên mất.
Quyết định rồi, đi tìm Hiên Viên Kiệt chơi đùa vui sướng. Cho nên, chưa quá ba ngày, Hiên Viên Kiệt đã lại lần nữa gặp mặt Trác Cẩn Khác.
Sau khi Hiên Viên Kiệt trở về cũng không có nghỉ ngơi được bao lâu, đã mang theo đội ngũ lại lần nữa lao tới chiến đấu trên tiền tuyến, lần này tới thánh đường, cũng coi như là một lần nghỉ phép cho tiểu đội Nghịch Thứ, những món ăn ngon lành kia, hoàn cảnh an toàn hoàn toàn không cần phải lo lắng đó, khiến cho tất cả mọi người ngoại trừ Hiên Viên Kiệt ra, đều mọc lên không ít thịt. Như vậy là không thể được, lấy danh nghĩa chỉnh đốn lại sau kỳ nghỉ, Hiên Viên Kiệt mang theo đội ngũ xuất phát.
Trải qua đặc huấn của Trác Cẩn Khác, những Sinh Vật Biến Dị mới đã từng khiến Hiên Viên Kiệt cảm thấy rất khó để ứng đối, nay đã không còn khiến Hiên Viên Kiệt phải đối phó vất vả như trước nữa, tốc độ quá chậm, tiến công quá yếu, sơ hở quá nhiều, tuy chưa đến mức giết chúng nó dễ như trở bàn tay, nhưng phí một phen sức lực thì có thể làm được. Lấy Trác Cẩn Khác làm tiêu chuẩn cơ sở, khi lại lần nữa đối mặt với Sinh Vật Biến Dị cấp hai mà hắn đã từng phải rất gian nan mới chiến thắng được, Hiên Viên Kiệt đã có thể thắng lợi rất nhẹ nhàng. Khiến Hiên Viên Kiệt rõ ràng cảm giác được bản thân mạnh lên.
Trưởng Tôn Kỳ, Nam Cung Việt và người trong tiểu đội Nghịch Thứ, đối với việc Hiên Viên Kiệt đại phát thần uy thì trong lòng đều chấn động không thôi. Bây giờ mới qua có mấy ngày thôi, mà Hiên Viên Kiệt chiến đấu lại đã cho người ta một cảm giác thay xương đổi thịt rồi. Hiên Viên Kiệt trước kia, tuy sức chiến đấu rất mạnh, nhưng vẫn tuyệt đối chưa làm được đến mức thư sướng như bây giờ. Bước chân né tránh kia đúng chỗ đến cỡ nào, công kích kia trực tiếp đến bậc nào, phương thức chiến đấu cũng thật là đa dạng. Cảm giác thắng lợi nhẹ nhàng bâng quơ, vậy mà lại cho người ta một loại cảm giác tương tự với Trác Cẩn Khác vậy.
Chẳng lẽ bị Trác Cẩn Khác ngược đãi thật sự có thể tiến bộ đến như vậy hay sao. Từng chính mắt chứng kiến thảm trạng của Hiên Viên Kiệt Trưởng Tôn Kỳ và Nam Cung Việt đều nghĩ thế. Sau khi chiến đấu chấm dứt, Hiên Viên Kiệt rũ mắt, nhìn đôi tay mở rộng trước mặt mình, không phải đối thủ của hắn yếu đi, mà là hắn mạnh hơn. Vẫn luôn đối mặt với Trác Cẩn Khác, hắn hoàn toàn không hề phát hiện ra bản thân cũng đã trưởng thành. Chỉ là cho dù có như thế đi nữa, thì chênh lệch giữa hắn với Trác Cẩn Khác vẫn thật là xa xôi.
Ban đêm rét lạnh, không trung lại tràn đầy những vì sao, hiện tại trong thế giới sinh tồn này, các nhà xưởng gây ô nhiễm thế giới đều đã bị hủy sạch, năng lực tinh lọc của thiên nhiên vĩ đại, khiến ban đêm vốn không thể nhìn thấy sao trời nay lại lần nữa lập loè ánh sao, cũng có những nhà thiên văn học từ vị trí sao trời, phát hiện được sự thật tinh cầu đã lệch khỏi quỹ đạo.
Tiểu đội Nghịch Thứ ăn ngủ ngoài trời, trải qua một đêm an ổn cho tới ngày hôm sau, tiếp tục bắt đầu chiến đấu. Chỉ là thời điểm chiến đấu ngày hôm nay, bên tai có chút tiếng động chói tai, làm người ta thật hận tên chủ nhân đã phát ra thanh âm này đến mức ngứa răng, lại không có một chút biện pháp nào đối với người này.
Răng rắc. Thanh âm thanh thúy cỡ nào, bẹp bẹp, xì xì, thanh âm khiến người không khỏi nuốt nước miếng. Cực hận bản thân là tiến hóa giả, tại sao thính lực của mình lại mạnh như vậy chứ hả. Trong mũi lại càng bắt được hương vị phiêu đãng quá mê người, mùi quả lê, đã bao lâu chưa lại được ăn loại trái cây này rồi nhỉ, thật là nhớ, thật muốn ăn, làm sao bây giờ?
Chiến đấu hạ màn, trên trán vẫn luôn nảy giật gân xanh, bởi vì đang chiến đấu mà không thể ra tay được, nay cuối cùng cũng đã có thời gian xử lý kẻ quấy rối này, Hiên Viên Kiệt lập tức xoay người, năng lực biến ra một thanh vũ khí, giương cung bắn tên, mũi tên màu đen sắc bén xuyên qua không khí, phát ra tiếng rít gào chói tai. Người nào đó ngồi ở trên đèn đường, hơi hơi nghiêng một bên, khiến cho mũi tên sắc bén này gặp thất bại.
“Không cần nhiệt tình hoan nghênh ta như vậy đâu.” Người nào đó ở trên đèn đường, vứt đống hạt lê mới vừa gặm sạch sẽ xuống trên mặt đất, một quả bóng nước đột nhiên xuất hiện, người nào đó thò tay vào quả cầu nước, rửa tay sạch sẽ, quả lê kia thật là quá mọng nước rồi, trên tay y toàn là chất lỏng nhão dính dính. Từ trong không gian lấy ra một cái khăn giấy, lau lau khóe miệng, xoa xoa tay.
“Ngươi tới đây làm gì, Trác Cẩn Khác?” Hiên Viên Kiệt vẻ mặt lãnh giận, không phải là bởi vì Trác Cẩn Khác thờ ơ vây xem, ngay cả chính hắn cũng không nhận ra rằng, kỳ thật là do đang thời điểm hắn cảm thấy sẽ không được gặp Trác Cẩn Khác trong một thời gian dài, trong lòng đang có chút mất mát, thì Trác Cẩn Khác đột nhiên nhảy ra, làm Hiên Viên Kiệt có một loại cảm xúc mình đang thương cảm vào chuyện không đâu.
“Tới xem hiệu quả huấn luyện của ngươi chút thôi.” Trác Cẩn Khác nâng tay lên, mũi tên màu đen phá không mà đi kia, chẳng biết như thế nào mà đã vòng vèo trở về bị một vách tường ánh sáng kim sắc nhạt chặn lại, không thể tiến thêm nữa. “Thế nào, nói nói cảm tưởng của ngươi coi, có phải hiệu quả lộ rõ không nào?” Uy, ngươi là người bán cuối tháng tới kiểm tra chất lượng sản phẩm sao?
“Có phải ngươi rảnh rỗi quá không vậy.” Hiên Viên Kiệt căn bản là lười để ý đến lời của Trác Cẩn Khác, nói thẳng ra kết luận. Trưởng Tôn Kỳ vội vàng kéo kéo Hiên Viên Kiệt, bảo Hiên Viên Kiệt lễ phép một chút, dù sao thì hiện giờ khắp nơi trên thế giới đều có cầu với Trác Cẩn Khác cả, đắc tội với người ta là sẽ không xong đâu nga. Hiên Viên Kiệt còn chưa thể để bại lộ năng lực tinh lọc của hắn được đâu.
“Không sai, ta rất rảnh rỗi.” Trác Cẩn Khác còn gật đầu xác nhận, “Cho nên, tới tìm các ngươi chơi. Đây là quà gặp mặt, thấy các ngươi đều rất muốn ăn nhỉ.” Trác Cẩn Khác ném ra mấy quả lê, phân biệt dừng ở trên tay những người ở đây, tiến hóa giả đều nhanh tay lẹ mắt, cho nên chẳng ai trượt tay cả.
“Rảnh rỗi thì đi làm chút chính sự đi.” Hiên Viên Kiệt tiếp nhận quả lê, thu cung tên lại, không chút khách khí nói với Trác Cẩn Khác, thân là Giáo Hoàng một giới, vậy mà lại sẽ rảnh rỗi ư, không phải đáng ra y nên có rất nhiều việc để làm hay sao? Trác Cẩn Khác căn bản chính là quá lười nhác mà.
Chương 72Không biết xuất phát từ loại tâm lý nào, Hiên Viên Kiệt cũng chỉ nói miệng vài câu mà thôi, cuối cùng vẫn không có thật sự đuổi Trác Cẩn Khác đi, nói là ở lại vui sướng chơi đùa cùng đám người Hiên Viên Kiệt, kỳ thật là khi Hiên Viên Kiệt bọn họ chiến đấu ở phía trước, Trác Cẩn Khác lại vây xem ở phía sau, trên tay không phải cầm bắp rang, thì chính là hạt dưa đậu phộng, tùy tay lại có thêm chút đồ uống có ga. Nếu không phải bởi vì y thực lực cường đại đến độ không người có thể chiến thắng, khẳng định sẽ có rất nhiều người muốn đánh Trác Cẩn Khác một trận.
“Ngươi đủ rồi đó, muốn ăn cái gì thì về thánh đường của ngươi mà ăn.” Không thể nhịn được nữa, sau khi chiến đấu vừa chấm dứt, Hiên Viên Kiệt lại lần nữa dùng vũ khí chĩa về Trác Cẩn Khác.
“Gần đây thánh đường an tĩnh quá, chẳng náo nhiệt tí nào, ở nơi đó không muốn ăn gì cả.” Trác Cẩn Khác lau lau tay, bất đắc dĩ nói. Ít người, thanh tĩnh, không có gì để xem, cũng sẽ không muốn ăn đồ ăn vặt.
“Vậy ngươi thấy chỗ máu thịt bay tứ tung thế này thì rất muốn ăn sao?” Hiên Viên Kiệt âm thầm trào phúng phẩm vị của Trác Cẩn Khác.
“Không, ta là đang vây xem tư thái chiến đấu tiêu sái anh vĩ của ngươi.” Phẩm vị của Trác Cẩn Khác đương nhiên sẽ không thấp kém đến vậy, y xem chính là Hiên Viên Kiệt cơ.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh. Hiên Viên Kiệt nỗ lực khắc chế trái tim bởi vì lời nói của Trác Cẩn Khác mà nhảy dựng lên, áp chế lỗ tai cùng gương mặt đang có xu thế đỏ bừng bừng. “Ngươi vô sỉ.” Lời này vừa thốt ra, Hiên Viên Kiệt lập tức tâm không còn nhảy, mặt không còn đỏ nữa, mà là hoàn toàn đen mặt, đây là kiểu đáp trả gì vậy.
Nam Cung Việt tức khắc che miệng mình lại, không để tiếng phụt kia đột ngột bật ra, không có cách nào, cách Hiên Viên Kiệt đáp lại, rất ư là giống con gái nhà lành bị quấy rối. Những người khác cũng âm thầm làm hành động giống như vậy.
Cơ mà Trác Cẩn Khác lại không cần phải cho Hiên Viên Kiệt mặt mũi, đã cười đến ngã trước ngửa sau rồi, không có một chút rụt rè ưu nhã thân là Giáo Hoàng nào, cười đến độ trào nước mắt ra luôn. Trước kia sao y lại không biết, Hiên Viên Kiệt còn có phản ứng thú vị như vậy nhỉ.
“Cười đủ chưa?” Hiên Viên Kiệt đen mặt, từng câu từng chữ như nhổ ra.
“Chờ một lát nữa.” Trác Cẩn Khác chính là không cho mặt mũi như thế đấy, những người khác cũng rất muốn vui sướng cười to, kết quả Hiên Viên Kiệt quăng một ánh mắt lạnh lùng lại đây, ngại với dâm uy ngày thường của Hiên Viên Kiệt, mọi người liền chỉ dám cúi đầu, âm thầm ẩn nhẫn cười mà thôi, chịu đựng thật vất vả.
Hơi thở của Hiên Viên Kiệt càng ngày càng lạnh, ngay tại khi khí lạnh của Hiên Viên Kiệt hạ xuống không độ, Trác Cẩn Khác cuối cùng cũng cười xong, trên mặt lại vẫn còn cười khanh khách. “Hôm nay tâm tình không tồi, ta mời các ngươi ăn bữa tiệc lớn.” Trác Cẩn Khác hào khí nói.
Mọi người sôi nổi đáng xấu hổ đầu phục dưới công lược mỹ thực của Trác Cẩn Khác, đồ tham ăn Nam Cung Việt là khỏi cần đề cập tới, Trưởng Tôn Kỳ cũng đồng dạng không có sức chống cự gì hết. Hai ngày sinh hoạt cẩm y ngọc thực ở thánh đường tựa như là một giấc mộng vậy, ngay cả khẩu vị cũng đã bị làm cho tương đối bắt bẻ, gặm lương khô hai ngày, tuy rằng trong lòng biết phải kiên trì, phải thích ứng, chỉ là bản năng theo đuổi mỹ vị, vẫn khiến cho bọn họ rất nhớ thương đồ ăn ngon lành. Ngay sau khi Trác Cẩn Khác vừa dứt lời, trong khoang miệng của cả đám đều tự động phân bố không ít nước bọt, nếu không khắc chế một chút, không chừng đã trào ra mất rồi.
Bởi vì thực lực đã bại lộ, Trác Cẩn Khác cũng không cố kỵ gì nữa, cái bàn ghế ngồi, đều được dọn ra từ trong không gian, theo tay vung lên, một cái lều trại rộng rãi đáp xuống, che mưa chắn gió là hoàn toàn không thành vấn đề, trên bàn ngoại trừ đồ ăn mà y làm ra, còn có rất nhiều đồ vật đã được y chuẩn bị từ trước mạt thế. Rất nhiều tên lực tự chủ tương đối kém, lượng nước bọt phân bố quá nhiều kia đã tự động trào ra dọc theo khóe miệng, khiến nhóm đồng bọn bên người đều cảm thấy thiệt tình mất mặt vì bọn họ, nhắc nhở bọn họ chú ý một chút, lúc giao tiếp với Trác Cẩn Khác, phải giữ vững hình tượng bên ngoài.
Một bàn đồ ăn thật ngon bày sẵn trước mắt, rất nhiều người đều đã vẻ mong chờ đầy mặt, nhưng bởi vì muốn trả thù lại mới vừa rồi mọi người đã cười nhạo hắn, Hiên Viên Kiệt cứ mãi luôn nói chuyện với Trác Cẩn Khác, nhất định không để cho Trác Cẩn Khác thân là chủ nhân động đũa, những người khác đương nhiên cũng không thể động đũa trước được, chỉ có thể nhìn đồ ăn đầy bàn, mắt trông mong chờ đợi Trác Cẩn Khác khi nào thì động đũa, Hiên Viên Kiệt vạn ác khi nào mới buông tha bọn họ. Bọn họ thiệt là đói lắm rồi, thật muốn ăn quá.
Hiên Viên Kiệt lãnh diễm cao quý bễ nghễ liếc mắt nhìn mọi người một cái, dám chê cười ông, ông liền khiến cho tụi bây khó chịu, tụi bây đói, nhưng ông không đói bụng đâu, “Mấy thứ này đều là do ngươi chuẩn bị trước khi mạt thế, vẫn luôn đặt ở trong không gian nhỉ, sẽ không bị hỏng rồi chứ?” Mỹ thực đầy bàn, ngay sau lời của Hiên Viên Kiệt, không khỏi khiến cho con sâu đói trong bụng mọi người giảm đi, mấy thứ này quả thật đã quá hạn sử dụng rồi. Sắc mặt trở nên khó coi.
“Sẽ không.” Trác Cẩn Khác không có chủ động xuống đũa để chứng thực, hỗ động giữa đám người này và Hiên Viên Kiệt, khiến Trác Cẩn Khác thực vui vẻ, cho nên y đồng ý phối hợp với Hiên Viên Kiệt một chút, trì hoãn thời gian bọn họ ăn cơm. “Trong không gian hoàn toàn là trạng thái không gian tĩnh lặng, bằng không ở trước mạt thế, sao ta lại sẽ đi du lịch khắp mọi nơi trên thế giới, thu thập mỹ thực cơ chứ.” Nếu như ngay khi vào mạt thế liền sẽ hỏng đi, vậy y chuẩn bị nhiều như thế còn không phải là vô dụng à, Giáo Hoàng vĩ đại sẽ không làm chuyện thiếu suy xét như vậy.
Cũng bởi vì như vậy mà trong không gian của y mới không có bất cứ một vật còn sống gì cả, chẳng qua, cho dù không có nguyên nhân này, Trác Cẩn Khác cũng sẽ không nghĩ tới việc chứa vật sống. Luận trình độ hương vị, sinh vật biến dị sau mạt thế rõ ràng là tốt hơn nhiều rồi, Sinh Vật Biến Dị tồn tại ở trong thánh đường cũng đã được tinh lọc qua, tựa như được thoát thai hoán cốt, lại càng thêm mỹ vị, hải sản hiện giờ đang sinh sản ở hải vực thánh đường, chính là chứng minh. Đã có chủng loại trình độ mỹ vị tốt hơn, dinh dưỡng lại càng thêm phong phú, đối với các món ăn súc vật gia cầm thôn quê trước khi tai biến, Trác Cẩn Khác chẳng còn hứng thú gì nữa cả.
“Tồn kho thật đúng là nhiều, không gian của ngươi lớn bao nhiêu?” Hiên Viên Kiệt hỏi, vốn dĩ đã cố ý tra tấn mọi người rồi, nên Hiên Viên Kiệt tám chuyện với Trác Cẩn Khác rất vui vẻ.
“Căn cứ vào thực lực tăng lên, ngươi muốn bao nhiêu cũng đều có thể hết, ta chưa từng đo lường qua, hiện tại khoảng trống trong không gian của ta còn có rất nhiều, ta định thu nhỏ lại một chút. Kỳ thật ngươi cũng có thể làm một cái.” Trác Cẩn Khác phối hợp kéo dài đề tài, chỉ đạo cho Hiên Viên Kiệt.
Hai người có thể đừng nói nữa được không? Bọn tôi muốn ăn cơm lắm rồi. Ngay cả Trưởng Tôn Kỳ cũng đã nhịn không được mà chuyển ánh mắt về hướng hai người, lộ ra quang mang khiển trách. Đáng tiếc chính là, hai người trước mặt bọn họ, một tên đang có tâm chỉnh bọn họ, bọn họ càng khó chịu, thì hắn càng cao hứng, một người lại thuần túy muốn tìm việc vui, tự nhiên sẽ vì nhìn bọn họ đau khổ, mà phối hợp với một người khác.
Blah blah nói chuyện không ngừng dưới ánh mắt ai oán của mọi người, không biết như thế nào mà đã chuyển tới đề tài Trác Cẩn Khác mời Hiên Viên Kiệt thường xuyên đi thánh đường làm khách, Hiên Viên Kiệt trào phúng một tiếng đi thánh đường đường xá xa xôi, đường bay không an toàn, đường bộ cũng không an toàn, lấy thực lực hiện tại của mọi người, muốn đi đến thánh đường, quả thực chính là mạo hiểm mà, nguy hiểm muốn chết.
“Ta có thể cho ngươi đặc quyền, ngươi trực tiếp dùng điểm xuyên qua ở các nơi giáo đường của thánh đường, là có thể trực tiếp đến thánh đường được.” Cái mà Hiên Viên Kiệt gọi là vấn đề, đối với Trác Cẩn Khác thì lại hoàn toàn không là vấn đề.
“Đánh gãy một chút,” Trưởng Tôn Kỳ đột nhiên gia nhập vào cuộc trò chuyện chỉ thuộc về Trác Cẩn Khác và Hiên Viên Kiệt, bởi vì y nghe được một tin tức rất quan trọng, y chính là người có trách nhiệm nhất ở nơi này, cứ việc cũng đang ai oán hai người không chịu chấm dứt đề tài, nhưng vẫn luôn dụng tâm nghe ngóng hai người nói chuyện, từ trong đó đã thu hoạch được một ít tin tức hữu dụng, không giống như những người khác, đã sớm không biết đi vào cõi thần tiên phương nào rồi.
Trác Cẩn Khác và Hiên Viên Kiệt đều đồng thời nhìn về phía Trưởng Tôn Kỳ, Trưởng Tôn Kỳ đột nhiên cảm giác được một cổ áp lực, trấn định nói, “Giáo Hoàng ngài mới nói, ở các nơi thành lập giáo đường thánh đường sẽ có điểm xuyên qua nối thẳng đến tổng bộ của thánh đường sao?”
“Đương nhiên.” Trác Cẩn Khác đương nhiên gật đầu.
“Vậy có phải lương thực mà chúng ta mua sắm từ thánh đường, cũng có thể dùng phương thức điểm xuyên qua để vận chuyển không?” Nếu là như vậy, còn không phải đã miễn đi tính nguy hiểm khi vận chuyển rồi sao.
“Đúng là có thể, chẳng qua nếu như ngươi làm như vậy, thì sẽ có hạn chế số lượng mua lương thực. Dù sao thì nếu sử dụng điểm xuyên qua, nhân viên thánh đường cũng phải trải qua không ít thủ tục xét duyệt mới có thể dùng được.” Vì rất nhiều nguyên nhân, sử dụng điểm xuyên qua cũng không thể quá mức thường xuyên, ngoại trừ thành viên thánh đường có địa vị cao có thể tùy ý sử dụng ra, những người khác nếu muốn sử dụng, đều phải tiến hành thông báo xét duyệt.
“Điều này không quan trọng.” So với nói không chừng một ngày nào đó lương thực sẽ biến mất trên đường vận chuyển, dùng điểm xuyên qua của thánh đường để vận chuyển lương thực cùng nước, vẫn có lời hơn nhiều.
“Những việc này ta mặc kệ, các ngươi tự mình thương lượng với Fein đi.” Trác Cẩn Khác hoàn toàn giao quyền lợi trong chuyện này cho Fein, bản thân không hề có chút ý định nhúng tay vào nào. “Được rồi, cũng đã có thể ăn cơm rồi, dùng đi, các vị.” Trác Cẩn Khác cầm lấy chiếc đũa, gắp miếng đầu tiên.
Tên tham ăn Nam Cung Việt này lập tức tiếp nhận miếng ăn thứ hai, bỏ vào trong miệng. Trưởng Tôn Kỳ còn đang muốn nói gì đó nữa với Trác Cẩn Khác, muốn dùng thân phận đặc thù của Trác Cẩn Khác, giành được càng nhiều chỗ tốt cùng ích lợi hơn. “Còn không ăn đi.” Hiên Viên Kiệt liếc liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Kỳ một cái, cũng bắt đầu động đũa, gắp chính là món ăn vừa nãy Trác Cẩn Khác đã ăn.
Trưởng Tôn Kỳ đành bất đắc dĩ cầm lấy đũa, A Kiệt à, ánh mắt mới vừa rồi cậu trừng tớ, là đang rất bực mình vì tớ đánh gãy cậu và Trác Cẩn Khác nói chuyện vui vẻ hay sao. Trong lòng Trưởng Tôn Kỳ cũng nhịn không được mà phun tao, nhưng y không thật sự để tâm đến cái ý tưởng này.
Sức ăn của tiến hóa giả đều rất tốt, ở bên ngoài không có đủ đồ ăn để thỏa mãn bọn họ, tuy rằng một chút đồ ăn cũng đã có thể cung cấp nền tảng cho bọn họ tiếp tục sinh tồn rồi, chỉ là cảm giác cái bụng vẫn luôn không no đủ cũng chẳng tốt mấy. Lúc này vừa lúc có một bàn đồ ăn, tiểu đội Nghịch Thứ liền mở rộng bụng bọn họ, ăn sạch sẽ cả một cái bàn, tách chén hỗn độn, khiến người nhìn vào liền có một cỗ cảm giác chẳng muốn thu dọn chiến trường.
Hiện giờ lấy thân phận của Trác Cẩn Khác, ai còn dám để ăn làm việc cơ chứ, mọi người đã chuẩn bị sẵn tâm lí lát nữa sẽ xắn tay áo dọn dẹp rồi, lại không nghĩ rằng, ngón tay Trác Cẩn Khác ưu nhã ngoắc ngoắc hai cái ở trong hư không, lập tức một vòng ánh sáng màu kim sắc nhạt xuất hiện. Từ bên trong nhảy ra một vật nho nhỏ, là thứ mà bọn họ rất quen thuộc, tiểu tinh linh của thánh đường. Một nhóc, hai nhóc, ba nhóc, nhảy ra khoảng bảy tám tiểu tinh linh, thân mình tròn hô hô nhộn nhạo trôi nổi ở trong không trung, sau khi vây quanh Trác Cẩn Khác một hai vòng, đôi mắt hình đậu xanh mới nhìn nhìn trước mặt mọi người, một bàn chén bát hỗn độn, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng đột nhiên cảm giác được sau lưng chúng tiểu tinh linh này đang sục sôi thiêu đốt một ngọn lửa ý chí chiến đấu.
Giẻ lau, chổi nhỏ, cũng không biết công cụ trên tay tiểu tinh linh được lấy đến từ đâu, chúng nó bắt đầu dọn dẹp trên bàn, lỗ tai mọi người phảng phất như nghe được tiếng hô nha hô nha, báo hiệu làm việc vất vả.
Những thứ đồ vật đã được dùng qua này, Trác Cẩn Khác không có ý định thu về trong không gian nữa, sau khi cáo biệt với mọi người, liền mang theo chúng tiểu tinh linh cùng một đống đồ vật cùng nhau trở về thánh đường.
.