Giao Tiên Đại Nhân Của Tôi

Chương 7

Trong lòng tôi rối bời, chuyện xảy ra sau khi kết hôn một lần nữa hiện lên trong đầu tôi.

Tôi cho rằng người tính kế với tôi là mẹ chồng, nhưng bây giờ nhìn lại xem ra không phải. Dẫu sao trúng là chính là Giang Bác chứ không phải tôi, anh ấy lại là con trai duy nhất của mẹ chồng tôi, ai sẽ ra tay với con ruột của mình?

Nhưng mẹ chồng tôi lại có rất nhiều hành động khiến tôi không hiểu được, nếu như không phải là bà thì tại sao bà lại cho tôi bát thuốc bảo thai kỳ quái kia, xong chuyện còn nhìn dấu bàn tay trên người tôi.

Dấu ấn bàn tay kia tuyệt đối không phải là thứ người sống có thể lưu lại, cứ như vậy chuyện này trở nên vô cùng kỳ quái.

Tôi càng nghĩ càng loạn, quả thực không nghĩ ra rốt cuộc tôi đã đắc tội với ai để bị ám.

Không bao lâu trời bên ngoài đã tối rồi.

Phòng của tôi đột nhiên bị mở ra.

Tinh thần tôi căng thẳng, theo bản năng núp sau giường thận trọng nhìn về phía cửa.

Giang Bác đứng ở ngoài cửa, trong tay cũng bưng một cái bát.

“Giang Bác…” Tâm tư tôi run lên một cái, muốn gọi anh ấy nhưng lời đến khóe miệng lại nói không ra tiếng.

Tôi sợ Giang Bác đứng ở kia không phải là Giang Bác tôi biết.

Hơn nữa trong tay anh ấy cũng cầm một cái bát, tôi sợ anh ấy lại cho tôi uống thứ nước bảo thai kỳ quái.

“Vợ à, thật xin lỗi…” Giang Bác ở cửa nhìn tôi một lúc rồi mở miệng nói.

Anh ấy vừa mở miệng, căng thẳng trong tôi trong nháy mắt được buông lỏng, giọng này đúng là của Giang Bác chồng tôi.

Giọng anh mang theo chút nghẹn ngào, nói một câu rồi đi về phía tôi, vừa đi vừa khóc, anh ấy nói thật xin lỗi tôi, chuyện xảy ra tối hôm qua anh ấy đều biết, là do anh ấy vô dụng nên mới khiến tôi chịu ấm ức như vậy…

Anh ấy nhất định biết cái gì đó!

Người tôi run lên, cũng không còn sợ hãi nữa mà bước nhanh từ sau giường tới bên cạnh Giang Bác, đỡ lấy cánh tay anh ấy hỏi rốt cuộc có chuyện gì?

Anh ấy đều biết cái gì?

Tôi vừa nói cũng không khỏi nghẹn ngào, lúc này tôi mới phát hiện bát trong tay Giang Bác không phải là thuốc bảo thai gì mà là thức ăn nóng hổi, hẳn là anh ấy mang cơm tới cho tôi.

Trong lòng tôi ấm áp vô cùng, cho dù hôm nay xảy ra chuyện như vậy nhưng anh ấy vẫn nhớ tới tôi.

Có điều bây giờ tôi không có tâm tư ăn cơm, vội vàng hỏi anh ấy rốt cuộc là chuyện gì.

Giang Bác đặt bát xuống, cũng không nói gì mà ôm chặt tôi khóc, một hồi lâu mới nói: “Đều là do anh không tốt, anh không có bản lãnh khiến họ Giang không có con nối dõi nên ba mẹ anh mới đặt tâm tư trên người em trai anh. Thật xin lỗi vợ…”

Hóa ra nhà Giang Bác không phải chỉ có mình anh ấy là con trai, trước kia Giang Bác còn có một em trai nhưng khi mười mấy tuổi đã bị chết đuối.

Lúc ấy anh ấy ở ngay bên cạnh nhìn em trai chết chìm, quá kinh sợ nên không dám đi xuống cứu thành ra chính mắt nhìn em trai mình chìm vào nước. Cũng từ sau đấy cậu nhỏ của Giang Bác liền không cứng được.

Cha mẹ chồng tôi biết Giang Bác có vấn đề, trước khi kết hôn đã cho Giang Bác uống một bát nước thánh cầu tự, nói uống nước có thể khiến anh ấy sinh con.

Sau đó… Giang Bác tin, nhưng ở thời khắc mấu chốt cậu nhỏ vẫn không lên được, tối hôm qua sau khi tôi cự tuyệt anh ấy liền ngủ, đến khi tỉnh lại thì đã thấy mình đứng ở trên núi, cậu nhỏ bị tôi bóp máu tươi chảy ròng ròng. Trong khoảng thời gian đó chuyện gì xảy ra anh ấy đều không biết.

“Vợ, em nói anh bị quỷ nhập vào người, anh tin, người đè em chắc là em trai anh. Em đừng trách cha mẹ anh, nhà bây giờ chỉ còn một mình anh, không thể không có con nối dõi. Bọn họ chỉ là muốn…”

“Bọn họ chỉ muốn để cho em chồng cưỡng gian chị dâu, sau đó sinh cho bọn họ cháu trai là được sao!” Không đợi Giang Bác nói xong tôi liền hét ầm lên. (Sant-gacsach.com)

Nếu như không phải chính tai nghe Giang Bác nói vậy tôi thật không dám tin.

Mặc dù chúng tôi là dân quê, tư tưởng lạc hậu, còn mê tín dị đoan nhưng quan niệm đạo đức cơ bản vẫn phải có. Tại sao ba mẹ anh ấy có thể làm như vậy?!

Tôi liền đứng dậy bước đi, nhà như vậy một khắc tôi cũng không muốn ở lại.

Nhưng ngay sau khi tôi muốn mở cửa xông ra để về nhà cha mẹ tôi thì cạch một tiếng, cửa lại bị khóa từ bên ngoài!

Toàn thân tôi run lên, thật tuyệt vọng.

Giang Bác đầy áy náy nhìn tôi, nhẹ nhàng năn nỉ: “Vợ à, em thử phối hợp một lần, Giang Hải hẳn sẽ không khi dễ em. Chỉ cần một lần, em mang thai đứa con cho Giang gia thì sau này chúng ta sẽ sống vui vẻ qua ngày, em làm mẹ cũng sẽ không chê anh nữa.”