Gió Đêm Ấm Áp Hôn Môi Em

Chương 2: “Đồ lừa đảo, không phải nói thích anh sao?”

“À ừm, đã lâu không gặp.”

Người đàn ông trước mặt cô nở nụ cười bí hiểm, Niên Trĩ chợt thấy có tật giật mình, cô sợ tên này sẽ lấy chuyện ban nãy ra trêu chọc giễu cợt mình, nên quyết định ra oai phủ đầu, chào hỏi Quý Sơ trước, cố gắng khuấy động bầu không khí trong phòng.

Năm phút trước, quản gia Lâm thừa dịp cô không để ý, mời Quý Sơ vào phòng, nói hay ho là để cho hai người họ ở chung nhằm gia tăng tình cảm, trước khi đi còn có lòng tốt cẩn thận đóng cửa phòng lại giúp họ nữa. Vì vậy mà, Niên Trĩ bị ép buộc rơi vào tình thế xấu hổ cùng Quý Sơ ở chung một chỗ bốn mắt nhìn nhau.

Cô lặng lẽ lùi về phía sau, cố gắng giữ khoảng cách càng xa người trước mặt càng tốt.

Nhà họ Quý nền móng vững chắc, nề nếp ngay thẳng chính trực.

Còn hình tượng của Niên Trĩ thì, đầu tiên là bạn gái cũ ngang bướng ương ngạnh, sau đó là vợ sắp cưới ham hư vinh hay nói dối, chỉ trong chốc lát thôi, Niên Trĩ đã hình dung ra bức tranh cuộc sống hôn nhân sau này của mình, cha không đau mẹ không thương còn chồng thì không yêu, tương lai phía trước vô cùng thảm thương.

Nếu đúng như vậy thì, cô thật sự rất......

Rất vui vẻ đó.

Chỉ cần cô thành công làm cho từng người trong gia đình bọn họ chán ghét mình, vậy thì kế hoạch từ hôn của cô sẽ được thực hiện, chẳng phải sẽ như cá gặp nước, không chút trở ngại sao.

Vì không muốn để lộ cảm xúc phấn khích nơi đáy lòng, Niên Trĩ cố ý bày ra vẻ mặt đau khổ nhìn Quý Sơ, trong lòng âm thầm mong đợi người này tốt nhất nên giũ tay áo bỏ đi giùm cô một cái.

“Vừa bị lên lớp?”

Dưới ánh đèn mờ ảo, cặp mắt đào hoa của Quý Sơ như chứa đựng cả ngân hà thu nhỏ. Ánh mắt của người này, dường như vẫn luôn tỏa sáng như vậy, trước giờ chưa từng đổi khác.

Niên Trĩ ngơ ngẩn gật gật đầu.

“Không có gì đâu, anh đã thay em giải thích rõ ràng với bác Quý trai rồi, ông ấy sẽ không giận đâu.”

Bỗng nhiên bị giọng nói của người kia kéo về thực tại, lại làm cô nhớ đến một tràng những lời cay độc mà mình vừa thốt ra trước mặt Quý Sơ ban nãy.

Nụ cười trên mặt Niên Trĩ cứng đờ thêm xấu hổ. “Cảm ơn...... Cám ơn.”

Nhân vật phản diện trong lòng cô âm thầm khấn nguyện với ân trên, hy vọng có thể khiến Quý Sơ ngay lập tức mất trí nhớ, quên hết mọi chuyện xảy ra ngoài hành lang đi.

Nhưng mà, trời không chiều lòng người.

“Đúng rồi.” Quý Sơ cố tình dừng lại một chút, Niên Trĩ bị anh nhìn thấu tim đen. “Không phải vừa nãy em nói muốn tìm chồng mình âu yếm sao? Bây giờ chồng sắp cưới đã đứng trước mặt em rồi, sao lại cứng đờ như khúc gỗ vậy chứ?”

“Lộp bộp.”

Thể diện của cô chủ Niên đây bể tan tành đầy mặt đất, làn da dưới cổ cô nóng hừng hực, ngay cả xương quai xanh trắng xanh tinh xảo cũng như được nhuộm một lớp phấn hồng.

Một thoáng chớp nhoáng, cô trong cái khó ló cái khôn, giả vờ tự nhiên nhớ ra chuyện gì đó. “A ha ha ha, tôi chợt nhớ phải xuống phòng bếp kiểm tra mấy món ăn, đi trước đây, lát nữa tiệc bắt đầu lại gặp sau ha.”

Sau đó nhanh chóng xoay người chạy ra cửa.

Để lại mình Quý Sơ đứng đó nhìn bóng dáng của cô bật cười. “Đồ lừa đảo, không phải nói thích anh sao?”

*

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha cười chết mất.” Tống Ninh nằm dài ườn trên ghế, cười nghiêng cười ngã thở hổn hển. “Cậu cầm thiệp đính hôn trong tay lâu vậy rồi, cũng không thèm mở ra nhìn xem bộ dạng chú rể tương lai của mình ra sao?”

Niên Trĩ ngồi đối diện với cô, mặt đỏ như tôm hùm luộc nước sôi. “Dù gì cũng chỉ là hôn nhân thương mại, ý kiến của mình đâu quan trọng. Lỡ như người đó xấu quá, mình không kiềm lòng được sợ chạy mất dép thì sao? Thà rằng không xem, đỡ rước thêm ưu phiền.”

Còn có một lý do nữa mà Niên Trĩ không nói ra, theo như cô nghĩ, cuộc hôn nhân thương mại này vốn không thể kéo dài lâu đâu, chắc chắn không thể kéo được tới bước đăng ký, về cơ bản trước sau gì nó cũng không thành.

“Nghĩ thoáng chút đi, ít ra cậu cũng đã biết được mai này người sẽ bên cậu trọn đời, là một anh chàng cực kỳ đẹp trai rồi.”

Niên Trĩ buồn rầu rót đầy một ly rượu. “Không thèm! So với tên đàn ông mặt lạnh chó má đó hả, thà rằng để mình gả cho một người xa lạ xấu xí, ít ra cũng không phải cái tảng đá cứng ngắc không nóng chẳng lạnh.”

Tống Ninh và Niên Trĩ chơi thân với nhau từ thuở tấm bé, cũng là người duy nhất trong nhóm bạn bè của Niên Trĩ biết được đoạn tình cảm ba năm trước của cô, biết rõ ràng người đàn ông tên “Thẩm Sơ” kia đã tổn thương Niên Trĩ nhiều như thế nào.

Thấy tâm trạng bạn tốt của mình lại càng thêm buồn phiền sầu muộn, cô cũng không biết nên nói gì để an ủi, liền nâng ly rượu lên cụng ly với Niên Trĩ, tỏ ý an ủi cô ấy.

“Vậy sau này cậu có dự tính gì chưa?”

Lúc này Niên Trĩ đã ngà ngà say, cô đưa tay lên trước mắt mình, nhìn chằm chằm vào mười ngón tay trắng xanh, như đang tìm kiếm gì đó. “Mình hả, mình không có dự tính gì cả. Dù sao bây giờ chỉ mới đính hôn thôi, cả hai cũng không cần phải sống chung với nhau. Mình vẫn sẽ tiếp tục sống cuộc sống hạnh phúc như công chúa của mình. Chuyện sau này để sau này hẵng tính.”

Nhìn Niên Trĩ sắp chọc cả ngón tay vào mắt, Tống Ninh nhanh chóng tụt khỏi ghế sô pha, nắm lấy cổ tay không an phận của cô ấy để lên bàn. “Trĩ Trĩ, cậu say rồi, đừng uống nữa.”

Một tay Tống Ninh giữ chặt Niên Trĩ, tay kia thì mở túi xách lấy điện thoại di động ra, ngón tay lướt lướt trên màn hình trong chốc lát, cuối cùng ấn giữ nút gửi tin.

—— “Bar Thanh Hà, tới nhanh đi.”

Lúc này, bầu không khí của quán bar được DJ trên sân khấu đẩy lên cao trào, tiếng nhạc đinh tai nhức óc làm gợi lên ham muốn dục vọng ẩn sâu trong xác thịt, có người còn rủ bỏ lớp áo liêm khiết lễ độ bên ngoài, nguyện hiến thân làm nô lệ cho rượu bia.

“Người đẹp à, anh thấy hai người cũng uống hơi nhiều rồi, có muốn anh đây dẫn các em đến một nơi khác để cảm nhận niềm vui của cuộc sống không?”

Người đàn ông đến bắt chuyện với thoạt nhìn khoảng hai mươi mấy tuổi, mặc dù hắn ta đắp đầy hàng hiệu lên người, nhưng nhìn gương mặt bất cần quá đáng của hắn, trông thật chẳng ra cái thá gì cả.

Nói như thế nào nhỉ, có mặc hoàng bào cũng chẳng ra dáng thái tử.

Tống Ninh tức giận trả lời. “Không cần, lát nữa sẽ có người tới đón chúng tôi.”

“Không sao cả, nếu người tới cũng là một em gái xinh đẹp, thì chúng ta hãy vui vẻ bên nhau đi!”

Hắn ta như đang nghĩ tới cái gì đó, cười thật thô tục.

“Anh bị điếc sao? Bạn tôi đã nói không rồi, giữa người và súc vật có sự khác biệt đó, chúng tôi không muốn đi với anh, hiểu không?”

Chẳng qua tâm trạng Niên Trĩ không được vui nên mới ra ngoài uống rượu giải sầu, vậy mà lại chui đâu ra một tên xấu xa thoát ẩn thoát hiện trước mắt cô, thật bực bội.

Huống hồ cô cũng hơn hai mươi mấy tuổi đời, một người trưởng thành nghe được mấy lời chọc ghẹo không sạch sẽ từ miệng hắn ta, lửa giận phừng phừng lớn tiếng tranh cãi.

Theo lý thì, những lời này đã chọc tên kia phát điên. Bạn bè của hắn đang ngồi ở đằng sau, trước mặt nhiều người như vậy, hắn ta lại bị một cô gái nhỏ mắng xối xả.

“Này, con khốn đê tiện dám làm ông đây mất mặt!”

Chưa nói hết lời, hắn đã giơ tay lên. Trong mắt hắn, tất cả các cô gái không biết vâng lời đều thiếu đòn, đáng đánh, không hề ngoan ngoãn.

Hôm nay, hai trái ớt nhỏ xinh đẹp trước mặt này cũng giống như vậy.

Thấy Niên Trĩ sắp gặp nguy hiểm, Tống Ninh lập tức bước lên phía trước, đang định ra tay với hắn ta.

Giây tiếp theo, có một bàn tay từ phía sau duỗi ra, nhanh chóng giữ chặt cổ tay người đàn ông đó lại.

“Anh bạn, nếu tôi là anh, chắc chắn bây giờ tôi sẽ chọn cách xin lỗi hai cô gái này.”

Hắn ta không nghĩ sẽ có người rảnh rỗi dám xen vào chuyện của hắn, mất hứng ngoảnh đầu lại, sau khi nhìn rõ gương mặt của Quý Sơ thì cười nhạo một tiếng. “Ông đây còn tưởng rằng có đại ca từ phương nào tới, ai ngờ chỉ là một tên thư sinh như nảy? Biết tao là ai không hả?”

Câu hỏi cuối cùng hắn ta chợt cao giọng lên, khoảng hơn chục tên đàn ông to con lực lưỡng ngồi xung quanh đó đứng hết dậy, tiến lên bao vây đám người của Niên Trĩ.

Chắc có lẽ nhờ ‘tửu tráng túng nhân đảm’[2], người như Niên Trĩ bình thường vô cùng yêu quý mạng sống của mình nhìn thấy cảnh tượng này vậy mà vẫn không hoảng không cuống, ngược lại cùng Tống Ninh núp sau lưng Quý Sơ, ló đầu ra nhìn.

Cô còn trừng mắt lên mắng hắn ta. “Mấy ngươi muốn làm gì hả? Bây giờ là xã hội pháp quyền đó, còn giở cái thói ‘vô pháp vô thiên’[3] vậy sao?”

[2] Nguyên văn: 酒壮怂人胆 (tửu tráng túng nhân đảm): Nghĩa là uống rượu vào thì người yếu đuối nhút nhát cũng to gan hơn.

[3] Nguyên văn là 无法无天 (Vô pháp vô thiên): coi trời bằng vung; ngang ngược nhất đời (kẻ làm càn không kiêng nể gì).

Bị câu nói ngốc nghếch của Niên Trĩ chọc cười, người đàn ông đó nhìn về phía ba người họ há miệng cười ngoác rồi lắc lắc con dao trong tay. “Ở nơi này, ông đây chính là vua, là luật pháp, hiểu chưa?”

Hắn rút tay mình ra khỏi tay Quý Sơ, dùng sức đẩy mạnh vai anh một cái. “Còn mày, nếu không muốn bị ăn đòn, tốt nhất bây giờ hãy cút sang một bên đi!”

Cái bọn thư sinh ra vẻ này hắn gặp nhiều rồi, bình thường thì tây trang giày da áo mũ chỉnh tề, thực chất nhu nhược yếu đuối gió thổi một cái là bay. Bây giờ anh em kề cạnh bên hắn nhiều như vậy, hắn không tin người này dám làm ra vẻ anh hùng.

Nhưng giây kế tiếp, phản ứng của tên thư sinh trước mặt khiến cho hắn khó hiểu.

Quý Sơ cúi đầu nhìn bàn tay đang chọc vào vai anh, ung dung quay đầu lại hỏi Tống Ninh. “Xin hỏi, kế tiếp nếu tôi động tay với hắn, có được tính là phòng vệ chính đáng không?”

Tống Ninh ngay lập tức hiểu được ý của anh, gật đầu khẳng định. “Hắn ta động tay trước, coi như tính rồi.”

Vừa dứt lời, không kịp nhìn rõ chuyện gì xảy ra, người đàn ông to cao đã bị Quý Sơ bắt chéo hai tay ra sau lưng, bị ấn đầu gối quỳ xuống trước mặt Niên Trĩ và Tống Ninh.

Đám anh em lực lưỡng của hắn ta vừa định tiến lên, đã bị mấy người đàn ông mặc vest đen không biết từ đâu tới giữ chặt lại một chỗ.

Ông chủ của quán bar cũng nhìn thấy được tình cảnh hỗn loạn ở nơi này, liền dẫn theo vài tên bảo vệ vội vàng chạy về phía họ.

“Tôi lặp lại một lần nữa, tốt nhất anh nên xin lỗi hai cô gái này ngay.”

Quý Sơ khéo léo giữ chặt khớp xương của tên đó, anh càng dùng sức siết chặt, sắc mặt của tên đó lại càng tái thêm một chút.

Cuối cùng, hắn ta đau quá thật sự không thể chịu đựng được nữa, đành bất đắc dĩ phun ra một câu “Xin lỗi” cho Niên Trĩ.

Niên Trĩ cười trông ngây thơ đáng yêu. “Anh nói cái gì vậy, tôi nghe không được rõ.”

Cảm nhận được người phía sau chợt dùng thêm sức lực, hắn ta thở hổn hển hét lớn: “Xin lỗi xin lỗi, hai dì đây xin ‘đại nhân đại lượng’[4], tha cho tôi đi.”

[4] Đại nhân (hữu) đại lượng – 大人有大量 – tục ngữ: đại loại là người lớn có lòng bao dung lớn (tha thứ cho người khác, không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt vân vân…).

Sau khi nói xong câu cuối cùng, có nước mắt lấp loé trong mắt hắn ta.

Niên Trĩ ghét nhất là nhìn mấy tay đàn ông hèn nhát khóc lóc kể lễ, ngoảnh mặt đi không muốn nhìn hắn nữa.

“Đại ca ơi, tôi cũng đã nhận sai rồi, có phải anh nên bỏ tay ra không?”

Hắn nịnh nọt ngoảnh lại nhìn về phía Quý Sơ, trên mặt không còn dáng vẻ bất cần ‘vô pháp vô thiên’ ban nãy nữa.

Quý Sơ nghe xong lại thấy Niên Trĩ gật gật đầu với anh, anh buông tay thả hắn ta ra, rồi đưa tay nới lỏng cà vạt.

Lúc này, ông chủ quán bar vừa chạy tới, mang theo khuôn mặt tươi cười đi đến giảng hoà. “Các vị các vị à, hoà khí phát tài hoà khí phát tài[5] mà. Mọi người đều đến đây để vui chơi cả, có phải có hiểu lầm gì hay không?”

[5] Hoà khí phát tài là lấy sự chu đáo, chân tình, niềm nở đối xử với khách hàng, để thu hút khách hàng đến với mình.

Niên Trĩ vừa nghe được cái kiểu nói chuyện có ý thiên vị của ông ta, ngay lập tức bùng nổ. “Ý ông là sao đây? Sao lúc nãy bọn người này đến đây quấy rối chúng tôi, không nghe ông nói cái gì về tổn thương hoà khí hết vậy hả?”

Ông chủ quán bar lén trừng mắt liếc Niên Trĩ một cái, rồi tiếp tục dùng lời hay ý đẹp xoa dịu Quý Sơ, đồng thời không quên nháy mắt với người đàn ông kia, ra hiệu cho hắn ta tranh thủ lúc hỗn loạn này quay trở lại lầu hai tránh mặt trước.

Nhìn hai người đó làm trò mèo trước mắt mình, Quý Sơ cười nhẹ, bỏ qua ông chủ quán bar chuyển hướng sang Tống Ninh. “Cảnh sát Tống, đã trễ vậy rồi, cô có phiền tăng ca thêm chút nữa không?”

Tống Ninh đỡ Niên Trĩ bên cạnh mình ngồi xuống, lấy từ trong túi ra thẻ cảnh sát. “Tất nhiên không phiền! Ông chủ, quán bar của ông bị nghi ngờ dung túng cho kẻ ác làm bậy, liên quan tới tội phạm, phiền ông đi theo tôi một chuyến đi.”

Ông chủ không ngờ rằng hôm nay thằng em trai của mình lại ‘đá trúng tấm sắt’[6], sắc mặt tái mét. “Vị cảnh sát này, có chuyện gì từ từ nói đi, tôi với sếp Tống giám đốc công an chỗ cô là bạn bè mà.”

[6] Đá trúng tấm sắt (踢到铁板): đánh người khác nhưng bị người ta đánh lại.

Cô gái trẻ đứng trước mặt ông đây chắc chỉ là sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học thôi, nhắc tới danh sếp Tống, chẳng sợ cô ta không bỏ qua.

Không ngờ Tống Ninh căn bản không thèm quan tâm tới, xụ mặt bước đến lôi ông ta cùng em trai ông ra ngoài.

Lúc này Quý Sơ đã bế Niên Trĩ từ trên ghế lên, nhìn Tống Ninh bằng ánh mắt có lỗi. “Cảnh sát Tống, luật sư của tôi sẽ giúp tôi giải quyết vấn đề mâu thuẫn này, còn lại phải làm phiền cảnh sát Tống rồi.”

Anh cũng dặn dò vệ sĩ của mình giúp Tống Ninh đem bọn người kia về đồn công an, xong hết rồi mới ôm Niên Trĩ rời khỏi đó.

Bên ngoài quán bar.

Tối nay Niên Trĩ uống không ít rượu, ban nãy còn miễn cưỡng giữ được chút lý trí, bây giờ bình tĩnh lại rồi, cồn rượu đang dần bào mòn não cô, ý thức cũng trở nên mơ hồ.

Vừa lên xe, cô dựa vào cửa sổ xe cố tìm một tư thế thoải mái, chìm sâu vào giấc ngủ.

“Đi thôi.”

Tài xế ngồi phía trước nhận được chỉ thị của ông chủ, khởi động xe, vững vàng chạy về phía biệt thự nhà họ Niên.

Cả đoạn đường không ai nói một lời, khi xe vừa chạy đến chân núi dưới biệt thự, lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Niên Trĩ từ từ tỉnh dậy, cô tỉ mỉ ngắm nhìn ngón tay mình nhờ ánh sáng bên ngoài cửa sổ xe, chợt tâm trạng của cô trở nên kích động.

“Dừng xe lại, tôi muốn xuống xe.”

Nhìn cô tháo cả dây an toàn ra, Quý Sơ vội vàng bảo tài xế dừng xe lại.

“Niên Trĩ, Niên Trĩ, “ anh cố gắng giữ cho giọng mình dịu dàng hết mức. “Xảy ra chuyện gì vậy, em nói cho anh biết đi, anh sẽ giúp em, được chứ?”

Niên Trĩ ngoảnh đầu nhìn về phía Quý Sơ, giống như chú chim non trông thấy chim mẹ, quên hết mọi lo lắng. “Tiểu Sơ, em vừa nằm mơ thấy anh đòi chia tay với em...... Sau đó thức dậy thì phát hiện, không tìm thấy nhẫn nữa hu hu hu.”

“Tiểu Sơ”, đã từng ba năm đó lúc bọn họ bên nhau, Niên Trĩ rất thích vây quanh anh gọi như vậy.

Tay Quý Sơ đang đeo dây an toàn vào giúp Niên Trĩ hơi dừng một chút, rồi nhanh chóng tiếp tục.

Anh nhẹ nhàng vỗ về lưng Niên Trĩ. “Chỉ là mơ mà thôi, tỉnh dậy sẽ quên ngay, ngủ đi, ngủ một giấc sẽ tốt hơn.”

“Nhưng mà, nhưng mà không tìm thấy nhẫn... Thật sự không thấy nữa, không phải mơ...” Niên Trĩ hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu nhìn Quý Sơ, giống như chú nai con lạc đường nhào vào lòng anh.

Quý Sơ biết nhẫn mà Niên Trĩ nói là gì, là năm đó tháng đầu tiên bọn họ bên nhau, anh dùng tiền làm thêm ở cửa hàng tiện lợi mua tặng Niên Trĩ.

Sau đó lúc hai người họ chia tay, Niên Trĩ đứng trước mặt anh, vẻ mặt tuyệt tình tháo nhẫn ném ra ngoài cửa sổ, không quay đầu nhìn lại.

Quý Sơ thở dài, lấy chiếc nhẫn đáng lẽ đã biến mất từ ​​lâu trong túi áo bên phải âu phục, để vào lòng bàn tay Niên Trĩ. “Đâu có mất, em nhìn xem không phải nó vẫn còn ở đây sao?”

Lấy được món đồ mình muốn rồi, Niên Trĩ giống như đứa nhóc ba tuổi, vẻ mặt thỏa mãn ngoan ngoãn ngồi yên, không ngừng nức nở.

Xe tiếp tục chạy thật chậm trên đường núi, gió đêm từ cửa sổ thổi vào bên trong, lượn lờ qua lại qua từng kẽ tóc của hai người.

Niên Trĩ ở bên cạnh đã yên lặng chìm vào giấc ngủ, khóe môi khẽ cong lên, chắc hẳn lúc này đã đắm chìm trong mộng đẹp ngọt ngào của mình.

Đèn đường hắt bóng Quý Sơ lên trên cửa kính xe, bóng dáng ẩn hiện, sáng tối đan nhau. Thoạt nhìn giống như anh đang đối diện với chính mình, nét mặt sâu xa, không đoán định được cảm xúc.

Nhệt độ trên núi chênh lệch quá nhiều, đương lúc ngủ mơ màng cơn gió lạnh thổi thoáng qua Niên Trĩ, trong vô thức người run lên. Quý Sơ thở dài, anh cởi áo khoác trên người ra, nhẹ nhàng đắp lên người cô, gương mặt dịu dàng giống như đang nhìn con vật nhỏ đáng yêu.

Tác giả có lời:

Sở Sở (tên gọi lúc nhỏ của Quý Sơ): Hôm nay kịp thời chạy tới quán bar, cứu bà xã (chống nạnh).