Gió Đêm Ấm Áp Hôn Môi Em

Chương 9

“Xin chào, tôi là hàng xóm mới chuyển tới nhà bên cạnh đây, xin hỏi có ai ở nhà không ạ?”

Người ngoài cửa có lẽ cũng ý thức được muộn vậy rồi còn tới kêu cửa có hơi không đúng, vì vậy sau khi chuông cửa vang lên hai tiếng ngay lập tức lên giọng giải thích ý đồ đến đây.

Nghe giọng chắc là một cô gái yếu đuối mong manh, Niên Trĩ không nghĩ ngợi thêm nhiều mở cửa ra.

“Tối nay tôi đi dự một bữa tiệc từ thiện, mới vừa về nhà thì thấy trong nhà mất điện. Thiệt tình khuya như vậy còn đến quấy rầy anh tôi thấy thật có lỗi, nhưng mà tôi thật sự quá sốt ruột, không biết nên làm sao bây giờ.”

Đối phương mặc một chiếc váy lụa dài màu đen cổ khoét sâu chữ V, mái tóc đen dài suông mượt mềm mại buông xoã sau lưng.

Cô ta chậm rãi ngẩng đầu, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn cùng đôi mắt long lanh chực khóc, ngay cả Niên Trĩ đây là con gái, nhìn đến cũng thấy lòng thương cảm.

Không nghĩ tới, giây tiếp theo cô gái mềm yếu nhu nhược kia nhìn thấy Niên Trĩ, nhanh chóng thay đổi sắc mặt, giọng của cô ta ré lên the thé chói tai, với vẻ mặt không thể tin nổi.

“Tại sao cô lại ở chỗ này? Ai cho cô tới đây?”

Mùi thuốc súng ập vào mặt làm Niên Trĩ khó chịu nhíu mày.

Lớn như vậy rồi, ngoại trừ Niên Hoành ra, cô chưa từng thấy ai dám lớn tiếng như vậy ở trước mặt mình.

Niên Trĩ cố gắng duy trì tính khí tốt đẹp còn sót lại của mình, đè nén cơn tức hỏi. “Xin hỏi cô đây, cô có cần giúp đỡ gì không?”

Đỗ Văn Hân nhìn thấy cô nàng kia làm ra dáng vẻ chủ nhà, chỉ cảm thấy hai cuống phổi như bị chọc thủng, cô cũng không thèm quan tâm hình tượng nhu mì của mình, tiến lên một bước. “Tôi hỏi cô, rốt cuộc vì sao cô lại ở trong này?”

Thật sự chẳng ra làm sao cả, cô gái xinh đẹp đáng yêu, vậy mà lại bị mắc bệnh điên. Trong lòng Niên Trĩ tự nhủ một câu xui xẻo, liền nghĩ lui vào nhà đóng cửa lại.

Kết quả Đỗ Văn Hân bản lĩnh nhanh nhẹn, trực tiếp lách người thừa thế chen chân bước vào bên trong.

Từ lúc Đỗ Văn Hân thăm dò được tin nhà của Quý Sơ ở nơi này, còn chưa kịp về nước đã vội vàng chi một đống tiền để mua nhà ở khu Thiên Hoa, mục tiêu chính là muốn cùng anh xây dựng một cuộc gặp gỡ tình cờ tốt đẹp.

Đặc biệt kịch bản tối hôm nay, là thành quả mà cô ta tỉ mỉ sắp đặt nhiều lần mới thành được.

Không nghĩ tới người ra mở cửa lại là phụ nữ, mà còn là người quen cũ của cô và Quý Sơ.

Đỗ Văn Hân cho rằng cái loại minh tinh tuyến mười tám mặc quần áo theo quý[1] như Niên Trĩ đây, tuyệt đối không có khả năng được kề cận Quý Sơ, tám phần là do nhà tư bản[2] nào đó dâng tặng đến để lấy lòng anh.

[1] Ý chỉ những diễn viên tuyến 18: là những diễn viên không có tiếng tăm, thường đóng vai phụ hoặc đóng vai chính những bộ phim chế tác nhỏ hay phim rác.

[2] Tư bản: Nhà đầu tư, doanh nghiệp, công ty sản xuất phim ảnh.

Vừa nghĩ theo hướng này, mọi giả thuyết đều được lý giải rõ ràng.

Cô vừa về nước, hơn nữa nhà họ Đỗ cũng không tính là giàu có nổi bật lắm ở thành phố Bắc, bởi vậy cũng không biết được tin tức đính hôn của Quý Sơ.

Đỗ Văn Hân vênh váo tự đắc mà lườm Niên Trĩ. “Loại người như cô tôi thấy nhiều rồi, vì chút tài nguyên mà đem bán chính bản thân mình. Nhưng mà hôm nay tôi muốn nói cho cô biết một chút, Quý Sơ cũng không phải là hạng đàn ông không đứng đắn đàng hoàng, cô cùng người phía sau nên sớm từ bỏ những vọng tưởng đó đi.”

À thì ra không phải là bị bệnh điên, mà là hoa bướm ngoài đường của Quý Sơ tìm tới cửa.

Hơn nữa, vị hoa bướm xông bừa đánh bậy này đây nói cũng đúng lắm.

Trong lòng Niên Trĩ tự giễu cười thầm, Niên Hoành hao tốn tâm tư đem cô dâng đến cho nhà họ Quý, còn không phải là vì nguồn tài nguyên của nhà họ Quý sao.

Bản chất nhà họ Niên của cô, so với việc mấy ngôi sao mới nổi bị người đại diện bất lương mang đi dẫn khách, cũng không có gì khác nhau.

Cô không muốn đứng dây dưa thêm với người này nữa. “Cô này, nếu không còn chuyện gì nữa, mời cô đi cho, cô đây là đang tự ý xông vào nhà người khác đó.”

Đỗ Văn Hân khóe miệng cong lên nụ cười khẩy khinh thường. “Cô thật sự xem nơi này là nhà của mình sao? Ba năm trước bị anh ấy vứt bỏ còn chưa đủ, bây giờ còn gấp gáp đến độ trực tiếp cho không mình luôn? Đáng tiếc, gà rừng mãi vẫn là gà rừng, mãi mãi đều không thể lột xác thành phượng hoàng.”

Cô còn chưa nói xong, ánh mắt Niên Trĩ đã lạnh lùng tiến tới, giơ tay lên cho cô một cái tát.

Cái tát tay này rất mạnh, trong phòng vang lên một tiếng chát rõ ràng.

Đỗ Văn Hân không ngờ tới Niên Trĩ có gan động tay với cô ta, cô ta đứng một chỗ sửng sờ mất hai giây, mới phản ứng trở lại.

Cô thét lên một tiếng chói tai vọt lên trước, mỗi động tác đều nhắm vào những ngón tay đang quấn băng gạc của Niên Trĩ.

Niên Trĩ ghét người phiền, đẩy vai người kia một cái đè chặt cô ta xuống nền nhà.

Ngón tay lại truyền đến cảm giác đau nhói, cô cúi đầu nhìn qua, máu đỏ đã lờ mờ thấm ra ngoài miếng băng gạc.

Cô mệt mỏi nhìn chằm chằm bộ dáng thảm hại của Đỗ Văn Hân, rốt cuộc từ trong ký ức phủ đầy bụi bặm dần dần nhớ ra người này.

Năm ấy lúc cô còn quen Quý Sơ, Niên Trĩ theo học đại học chuyên ngành nghệ thuật, còn Quý Sơ thì học thạc sĩ ngành ngoại thương.

Hai người họ cùng học một trường nhưng vốn không chung ngành, Đỗ Văn Hân thì học thạc sĩ cùng một ngành với Quý Sơ.

Muốn biết vì sao Niên Trĩ lại chỉ nhớ được một mình cô ta, đó là bởi vì ba năm trước đây trong buổi tiệc tốt nghiệp cùng Quý Sơ, Niên Trĩ cũng cho Đỗ Văn Hân ăn một cái tát y như vậy.

Thời điểm đó, ánh trăng ngoài cửa sổ hình như cũng tròn đầy giống hệt đêm nay.

“Niên Niên, chúng ta dừng ở đây đi.”

Ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ chiếu sáng mặt đất dưới chân, lúc đó Quý Sơ vẫn còn là ‘Thẩm Sơ’, tất cả mọi người đều nghĩ anh là sinh viên nghèo phải nhờ vào tiền làm thêm và học bổng mới có thể trang trải học phí.

Anh đứng ở giữa khoảng giao sáng và tối, khuôn mặt cúi xuống không nhìn ra được biểu cảm lúc này của anh.

Quý Sơ hai mươi sáu tuổi mày rậm, mũi cao, dưới tóc mái loà xoà ẩn giấu đôi mắt đào hoa sáng trong như sóng nước hồ thu.

Diện mạo làm điên đảo lòng người, vốn khiến Niên Trĩ ngắm mãi vẫn thấy đặc biệt vừa lòng, nhưng đôi môi mỏng kia lại tàn nhẫn buông ra những lời tuyệt tình chói tai, để cô tưởng chừng mình đang kẹt trong động băng giá rét ngay giữa hè tháng sáu.

Cô bị kích thích lên cơn giận dữ, hai mắt hồng hồng đem bánh kem chúc mừng mình dày công làm ra ném vào người Quý Sơ.

Đối phương hơi lảo đảo một chút rồi nhanh chóng đứng thẳng trở lại, hiên ngang tựa như một gốc bạch dương.

Mà dáng vẻ Niên Trĩ trông giống hệt cái bọn cường hào ác bá.

Người nào đó bên cạnh mà Niên Trĩ không quen mặt tạm gọi là tóc đen dài cũng nổi giận theo, đi tới che chắn trước người Thẩm Sơ. “Niên Trĩ, cô đừng có mà quá đáng. Dù cho Thẩm Sơ gia cảnh khó khăn, nhưng cậu ấy cũng có lòng tự trọng của mình, cô dựa vào gì mà sỉ nhục nhân cách của người ta?”

Người kia mặc một chiếc váy trắng mái tóc dài bay bay, tương xứng với gương mặt xinh đẹp quật cường, lời khi nói ra nghe thật hùng hồn.

Không ít bạn học ở đây đều chọn đứng về phía cô nàng kia, lên tiếng chỉ trích Niên Trĩ tính khí tiểu thư, kiêu ngạo ngang ngược.

Gió đêm từ ngoài cửa sổ lặng lẽ thổi vào bên trong, sượt qua làn váy Niên Trĩ rồi lại nhẹ nhàng tan mất.

Trong khoảnh khắc đó cô thấy bản thân mình thật sự đáng thương. Ngay hôm lễ tốt nghiệp, không chỉ bị bạn trai vô duyên vô cớ vứt bỏ, còn trở thành đối tượng cho đám đông hùa vào chỉ trích, bị một đám người qua đường không hiểu mô tê gì đứng chỉ chỉ trỏ trỏ trước mặt mình.

Được thôi, nếu những người này đã mắng cô ngang ngược......

“Chát!”

Một tiếng tát tay lanh lảnh vang lên.

Mấy người khác đứng xem diễn trò đều bị cái tát thẳng vào mặt tóc đen dài này của Niên Trĩ doạ sợ, âm thầm ngậm miệng lại.

“Tôi dạy dỗ bạn trai của mình, cô là cái thá gì mà xen vào?” Cô xoay người liếc mắt nhìn một vòng đám người xung quanh. “Còn có người nào muốn ra đây bênh vực kẻ yếu nữa không? Cứ việc bước tới, tiền thuốc men Niên Trĩ tôi bao toàn bộ.”

Xung quanh im lặng như tờ, tóc đen dài đối diện hai mắt đỏ lừ hét ầm lên, giống hệt như quả bóng cao su căng phồng đang bị xì hơi.

......

Tóc đen dài năm đó, chính là Đỗ Văn Hân hiện tại.

Niên Trĩ bóp mặt Đỗ Văn Hân, để cô ta đối diện với mình, ánh mắt hung ác. “Tôi đang nghĩ sao cô lại biết nhiều chuyện tới vậy, thì ra là cô đó sao, ba năm trước bị tôi đánh thấy chưa đã, hôm nay vội vàng chạy tới đây muốn bị đánh thêm nữa sao?”

Đỗ Văn Hân vẻ mặt căm hận. “Cô chờ đó đi, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại kêu người nhà đến đây! Niên Trĩ, cô tiêu đời rồi.”

Cô ta cắn chặt hàm răng, tức giận đến gương mặt dần trở nên méo mó.

Niên Trĩ cũng không thèm cản, đứng lên lẳng lặng nhìn Đỗ Văn Hân diễn trò.

Đỗ Văn Hân bấm gọi điện thoại, khóc bù lu bù loa lên. “Anh à, anh tới Thiên Hoa một chuyến đi, em nhắn địa chỉ cho anh, em bị người ta đánh... Hu hu hu.”

Lúc này Tống Ninh mới chạy tới đây, đập vào mắt cô là khung cảnh hỗn độn, cùng một người phụ nữ xa lạ đang giận dữ ngồi dưới đất.

Mà Niên Trĩ, đang đứng ở một bên ngây người cắn cắn môi, cắn tới cánh môi chảy máu mà cô cũng không biết.

“Trĩ Trĩ, Trĩ Trĩ, đừng cắn nữa.”

Tống Ninh ngay lập tức xông lên phía trước ôm lấy Niên Trĩ. “Đã xảy ra chuyện gì vậy, mình mới tới trễ một chút thôi mà đã có chuyện rồi?”

Ban nãy Quý Sơ chỉ nói cô tan làm có thuận đường thì đến Thiên Hoa một chuyến bầu bạn với Niên Trĩ đang ở nhà một mình, cũng đâu có nói tới vụ trong nhà thừa ra thêm một người phụ nữ khác nữa.

Việc này Quý Sơ không thoát được có liên quan tới.

“Anh ta có ý gì đây? Không phải nói chỗ này là phòng tân hôn của hai người sao, anh ta còn ở đây kim ốc tàng kiều[3]?”

[3] Có nghĩa là “nhà vàng cất người đẹp”, ý ở đây là nuôi thêm nhân tình.

“Nhóc Ninh, không có gì đâu, mình vừa dùng cách mà cậu dạy, đánh người đàn bà điên này thôi.”

Tống Ninh gật gật đầu, trong lòng cô đã âm thầm khẳng định cái tên Quý Sơ kia là tên đàn ông đểu cáng chính hiệu, không nói thêm nữa lôi kéo Niên Trĩ bước ra ngoài. “Thôi đừng ở đây nữa, đúng là xui xẻo mà.”

Đỗ Văn Hân nghĩ hai người bọn cô chột dạ nên định chạy trốn, cởi giày cao gót, chạy theo cản lại. “Đánh tôi rồi định bỏ chạy sao? Đâu có dễ như vậy. Niên Trĩ, hôm nay tôi sẽ cho cô biết, không được chọc tới người mà cô không nên chọc.”

Tống Ninh bị câu nói của người phụ nữ không biết điều này chọc cho tức cười. “Chị gái à, tốt hơn hết là chị nên cẩn thận mồm miệng của mình đi.”

Lúc này, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân vang dội, Tống Ninh nghe ra được đó là tiếng giày da đặc chế của cảnh sát, thấy tò mò mới thò đầu ra bên ngoài thăm dò thử.

Kết quả lại nhìn thấy được cái người mà cô không muốn gặp nhất.

Người nọ cũng chú ý tới Tống Ninh đang ló đầu ra bên ngoài, ngay tức khắc ánh mắt vụt sáng lên, nở nụ cười cực kỳ thiếu đứng đắn. “Cảnh sát Tống, trùng hợp thiệt nha.”

Tác giả có lời muốn nói:

Giải đố có thưởng, mọi người đoán thử xem Đỗ Văn Hân vì lần “Gặp tình cờ” này, đã khéo léo chuẩn bị cẩn thận như thế nào?