Giường Của Kim Chủ Vừa Thơm Vừa Mềm

Chương 3: Cờ năm quân

Cho đến khi Ninh Tri Phi lên xe của Hàng Nhân, trạng thái mơ màng mới vừa rồi trong hội đấu giá liền lại lập tức một lần nữa đã trở lại.

Không phải nói Hàng tổng rất khó tiếp cận hả? Hiện tại rốt cuộc là tình huống như thế nào?

Di động nhận được tin nhắn WeChat của Tường ca, hắn không biết gì còn cười nhạo Ninh Tri Phi: “Cậu bị Hàng tổng làm lơ chứ gì? Hoặc là kêu bảo an ném ra bên ngoài? Đừng lo, anh đi đón cậu.”

Ninh Tri Phi trả lời hắn: “Em đang ngồi trên xe Hàng tổng, chuẩn bị đến nhà cô ấy.”

Ứng Cát Tường: “Này… nếu cậu bị ném ra ngoài cũng không sao mà, cậu cũng từng bị rồi còn gì, anh không mất mặt đâu cậu đừng lo.”

Ninh Tri Phi: “….” Sao anh lại không tin em…?

Chính lúc cậu đang ngây người, Hàng Nhân đột nhiên mở miệng hỏi: “Cậu thích ăn cái gì?”

Ninh Tri Phi không kịp phản ứng: “Hả?”.

Sắc trời đã có chút ngả màu, ánh trăng chợt lóe, ánh đèn bên đường chiếu rọi ở sườn mặt Ninh Tri Phi, càng làm cho khuôn mặt cậu thêm rõ ràng, đôi mắt Ninh Tri Phi đặc biệt đẹp, mí mắt hình rẻ quạt, càng về cuối mắt càng rộng và đuôi mắt hơi nhếch lên, sóng mắt lưu chuyển phong tình vạn chủng.

Hiện tại tậm trạng cậu không tốt, mí mắt liền có chút lười nhác gục xuống, lại không có vẻ vô thần, ngược lại làm cho người ta có cảm giác ngây thơ thuần tịnh.

Nói thật ra, rất là hấp dẫn người, đặc biệt là Hàng Nhân ở trên thương trường thường xuyên trải qua việc bị lừa gạt, hành vi làm việc sát phạt quyết đoán.

Hàng Nhân nhìn chằm chằm cặp mắt kia lại nói một lần: “Cậu thích ăn cái gì? Tôi kêu đầu bếp trong nhà làm.”

Ninh Tri Phi âm thầm nghĩ, khá tốt, một chuyến đi này còn có cơm ăn, vì thế liền vô cùng cao hứng báo thực đơn, rất là không khách khí.

Trợ lý ngồi trên ghế phụ Hàng phía trước ghi nhớ rõ thực đơn, trong lòng cảm thấy sau này nhất định còn dùng tới.

_______________________________

Nơi Hàng Nhân sống là một mảnh đất có tiếng ở khu giàu có, từ trước đến nay lấy chỉ số an toàn cao và hoàn cảnh tiêu chuẩn nên rất nổi tiếng, Ninh Tri Phi quét mắt vài lần, cảm giác đúng là danh bất hư truyền.

Đến khi bước vào căn biệt thự của Hàng Nhân, Ninh Tri Phi có chút ngoài ý muốn, cậu vốn tưởng rằng thế nào cũng là thiết kế theo phong cách lãnh đạm, không ngờ trong nhà tông màu ấm chiếm đa số, không khí xung quanh rất giống một căn nhà bình thường.

Đồ ăn đã chuẩn bị tốt, dì giúp việc đã trang trí bàn ăn xong, mới vừa vào cửa không bao lâu Hàng Nhân liền dẫn Ninh Tri Phi đi ăn cơm.

Hôm nay số lần Ninh Tri Phi mơ mơ màng màng đã đủ nhiều, cũng không kém lần này, cậu cũng không để ý đầu óc còn đang hỗn loạn, thành thành thật thật ngồi xuống cùng Hàng Nhân ăn cơm.

Một tháng trước cậu chết cũng sẽ không tin tưởng, chính mình sẽ cùng Hàng Nhân đơn độc ở trong nhà cô ăn cơm chiều.

Có lẽ là tay nghề đầu bếp nhà Hàng Nhân thật sự quá tốt, cũng có thể là Ninh Tri Phi vốn là ăn đế nhiều, trong bữa ăn cậu ăn thêm hai lần cơm, sau khi ăn xong còn uống một ly nước đường đầy.

Lúc ăn cơm, Hàng Nhân không nói chuyện, cô chờ đến lúc ăn xong rồi mới nhìn Ninh Tri Phi uống nước đường với vẻ mặt thỏa mãn, nói: “Uống ngon vậy sao?”

Ninh Tri Phi vội không ngừng gật đầu, giống một con hamster nhỏ ăn vụng đồ ăn.

Đầu bếp ở một bên trộm liếc mắt một cái, tức khắc chảy xuống nước mắt kích động, hắn ở Hàng gia làm lâu như vậy rốt cuộc cũng có người thưởng thức được bản lĩnh của hắn! Thật là cảm động vô cùng, cảm động sâu vô cùng!

Đến khi ăn uống no đủ, đầu óc không thanh tỉnh của Ninh Tri Phi lại lần nữa phát huy bản lĩnh, thuận miệng liền hỏi một câu: “Hàng tổng, không phải nói muốn xem cờ vây sao?”

Hàng Nhân sửng sốt, vô ý dùng cái muỗng đỏ đảo chén nước đường, khẩu khí hoài nghi hỏi: “Cậu muốn cùng tôi chơi cờ?”

Ninh Tri Phi đã lỡ cưỡi lên lưng cọp không thể leo xuống, cũng không thể ăn uống ở nhà người ta xong rồi nói thật ra kiến thức của mình hạn hẹp chứ? Vì thế cậu căng da đầu lên tiếng: “… Vâng!”

“Được.” Hàng Nhân gật gật đầu.

Lầu hai là nơi uống trà, Hàng Nhân có thói quen ở đó chơi cờ, bộ cờ vây đấu giá được mấy giờ trước lúc này liền đặt tại đó.

Nhưng mà bộ cờ vây Hàng Nhân và Ninh Tri Phi dùng là bộ khác, cờ vây có ngọc thước đường hòa điền ngọc, bàn cờ làm bằng da, từng viên được khắc tinh tế.

Dì giúp việc ở một bên pha trà xong liền đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Hàng Nhân cùng Ninh Tri Phi.

Hàng Nhân thập phần có phong độ nhường Ninh Tri Phi đi trước, Ninh Tri Phi run run đánh cờ, liền bị Hàng Nhân đánh cho bít cửa, áo giáp cũng không còn một mảnh.

Ván thứ nhất, ván thứ hai……

Lúc đánh ván thứ năm Ninh Tri Phi rốt cuộc nhịn không được liền kiến nghị với Hàng Nhân: “Hàng tổng, ngài chưa từng chơi cờ năm quân đúng không? Tôi chơi cờ năm quân rất tốt, chúng ta chơi thử được không?”.

Hàng Nhân dùng ánh mắt nhìn đứa ngốc nhìn Ninh Tri Phi, trầm mặc một lát liền đồng ý.

Nhưng dù là chơi cờ năm quân, Ninh Tri Phi vẫn thất bại thảm hại.

Cuối cùng cậu sống không còn gì luyến tiếc nhận rõ mặt mũi của mình đã bị ném đến tận nhà bà ngoại. Chính lúc cậu gục xuống,  mặt mày rầu rĩ không vui, Hàng Nhân duỗi tay xoa xoa trên đầu cậu vài cái giống như nịnh sủng vật, mang theo ý hơi hơi cười nói: “Đừng nản chí, tôi là người chuyên nghiệp, cậu chơi thua tôi là bình thường thôi.” Lòng bàn tay Hàng Nhân ấm áp lại mềm mại, lúc xoa xoa cực kỳ thoải mái, Ninh Tri Phi bị cô xoa xoa cả người đều mềm mụp, thế nhưng cũng quên né tránh, ngược lại lại có bộ dáng hưởng thụ.

Lúc cậu còn chưa đã thèm, tay Hàng Nhân  đã rút về. Ninh Tri Phi cảm thấy có chút đáng tiếc, nếu cô có thể sờ nhiều hơn nữa thì tốt rồi.

Đồng hồ điểm 10 giờ, Hàng Nhân chủ động đề cập đưa Ninh Tri Phi trở về, Ninh Tri Phi vẻ mặt kinh ngạc, không hiểu được rốt cuộc trong hồ lô của cô bán cái gì, cho cậu ăn rồi lại chơi cờ cùng cậu, tiếp theo lại sờ sờ đầu cậu, cuối cùng thế nhưng lại muốn đưa cậu về nhà hả?

Hàng tổng ngài nghiêm túc sao?

Thế giới quan của Ninh Tri Phi bắt đầu sụp xuống một chút, trì trừ mở miệng: “Ngài muốn đưa tôi trở về sao?”

Hàng Nhân nói: “Là tài xế đưa cậu trở về, không phải tôi.”

Ninh Tri Phi bị nghẹn nói không ra lời: “Vâng”.

Qua vài phút, tài xế đi vào nói xe đột nhiên xảy ra vấn đề, dò hỏi Hàng Nhân có muốn gọi xe bên ngoài hay không.

Hàng Nhân suy nghĩ trong chốc lát, cực kỳ khách khí hỏi ý kiến Ninh Tri Phi: “Trong nhà có phòng sạch sẽ cho khách, cậu có muốn ở lại đây một đêm không?”

Toàn bộ đầu óc Ninh Tri Phi muốn ở lại nhà Hàng Nhân, trong lúc nhất thời ma xui quỷ khiến liền gật đầu đồng ý.

Khi cậu tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường chờ Hàng Nhân lâm hạnh, bộ não mới hồi tưởng lại quá trình hư hư thực thực cả ngày hôm nay, cuối cùng ra kết luận, nhất định là vì cơm của nhà Hàng Nhân ăn quá ngon nên cậu mới sa đọa như vậy.

Quay lại thực tại, giường của nhà Hàng Nhân thật mềm, nằm lên rất thoải mái, còn có hương thơm thoang thoảng, Ninh Tri Phi thỏa mãn thở dài.

Đang lúc cậu nằm ở trên giường mềm, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang lên.

Ninh Tri Phi sợ tới mức giật mình một cái, rốt cuộc là muốn tới sao! Tới lúc hiến thân rồi sao!

Đột nhiên cậu từ trên giường nhảy xuống chạy lại trước gương sửa sang lại nhan sắc, bảo đảm chính mình không có gì thất thố, Ninh Tri Phi tạo dáng mà cậu cho là mê người nhất, đi mở cửa

“Cô tới rồi!” Cậu mở cửa, buột miệng thốt ra.

Hết chương 3