Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 118

5h30 sáng.

Bạch Thần Mộ quần áo xộc xệnh, thất thểu đi dọc theo hành lang như một u hồn, miệng nhẹ gọi: “Thầy…..thầy ở đâu?”

Mà thầy của hắn, người đàn ông châu Á, tóc đen mắt đen đó đang cùng người khác, chen lấn, đợi kết luận của bác sĩ. Dân gian người ta gọi là: góp vui.

“Cha tôi đang khỏe mạnh bình thường, sao bỗng dưng lại té xỉu chứ?” Bạch Nhuận Trạch ngồi trên ghế, hoang mang hỏi ý kiến y tá.

Y tá lật lật hồ sơ người bệnh, nghiêm túc nói rằng: “Chúng tôi đã lấy máu và chất bài tiết của Bạch Ân, nhận định bước đầu là do lượng thuốc uống vào quá nhiều khiến cho tụt huyết áp, đau đầu. Bạch tiên sinh chưa tỉnh lại nên chúng tôi chưa biết được bệnh tình nặng nhẹ thế nào, do đó mà chưa xác định được nguyên nhân chủ yếu.”

Evan đã thức trắng đêm, cậu nhóc buồn ngủ không nhấc nổi mí mắt, Bạch Nhuận Trạch lấy khăn tay được chuẩn bị sẵn trong túi ra, lau miệng cho cậu, để cậu ngồi lên đầu gối mình. Evan cười ngây ngô vài tiếng, vùi mặt vào vai Bạch Nhuận Trạch, ngủ say.

Bạch lão gia tử nhìn Evan dính chặt lấy Bạch Nhuận Trạch, nhỏ giọng hỏi: “Người của cha cháu đến chưa?”

Bạch Nhuận Trạch gật đầu: “Đến rồi, cháu hẹn họ 7h30 tới.”

“Ừm, ” Bạch lão gia tử nói: “Năm mới, nhiều người tới, ông không thể để họ thấy con mình vô dụng như thế!”

Bạch Nhuận Trạch dùng ánh mắt không đồng tình nhìn Bạch lão gia tử, vừa định mở miệng, Evan khẽ cựa quậy, dường như cảm thấy không thoải mái. Cậu chỉnh lại tư thế một chút, ngẩng đầu lên thì Bạch lão gia tử đã đi mất từ lúc nào.

“Rầm!”

Cửa đột nhiên bị đá văng.

Bạch Thần Mộ lạnh lùng quét những người trong phòng: “Thầy tôi đâu? Có ai thấy không?”

Bạch Nhuận Trạch âm thầm ‘hừ’ một tiếng. Từ lần gặp đầu tiên, cậu đã không thích người chú mang gương mặt phụ nữ này, không quản lý được người tình của mình, lần nào cũng tìm tới tìm lui như kẻ thiểu năng: “Hơn nửa đêm rồi, anh ta không ở phòng chú, chú còn mặt dày đi hỏi người khác, tình yêu đích thực đúng là vô định, vui buồn lẫn lộn.”

“Đừng nói linh tinh, thầy ở đâu?”

“Cháu không biết, nhưng chú nói nhỏ đi một chút được không? Ở đây còn có người đang ngủ.”

Mấy người xung quanh tưởng Bạch Nhuận Trạch lo lắng cho người cha đang bệnh nặng của mình, nào ngờ cậu bịt tai của Evan lại.

Mọi người: “…”

Bạch Thần Mộ không rảnh nói chuyện tào lao với Bạch Nhuận Trạch, thấy thầy không ở đây, hắn quay đầu định đi.

Gia Nhạc xuất hiện chỗ khúc rẽ, trên tay anh bưng nước trà: “Thần Mộ, muộn thế rồi, sao em chưa ngủ?”

“Thầy….thầy! Thầy đi đâu thế?” Bạch Thần Mộ hô lên giận dữ, cho Gia Nhạc một cú tát trời giáng, Gia Nhạc bị hắn đánh, ngã ngồi xuống đất. Bạch Thần Mộ như vừa trút hết sức lực, chỉ trong nháy mắt liền trở nên đáng thương tựa một con mèo hoang bị bỏ rơi, rụt hết móng vuốt sắc nhọn, lộ ra vẻ mặt sắp khóc đến nơi, kéo lấy áo Gia Nhạc, hôn anh. Thậm chí, hắn không thèm để ý nước trà nóng bỏng trên tay Gia Nhạc hất hết lên người mình.

“Ai nha.” Bạch Nhuận Trạch không lộ vẻ mặt gì, che hai mắt Evan lại.

Từ lúc Bạch Thần Mộ đá cửa, Evan đã tỉnh lại, thấy môi Bạch Thần Mộ và Gia Nhạc dính lấy nhau liền hỏi: “Anh, họ đang làm gì thế?”

Bạch Nhuận Trạch cười rạng rỡ: “Trao đổi nước miếng, ” cuối cùng còn làm vẻ mặt ghét bỏ: “Evan, em đừng học cái đó, kinh lắm, sâu răng nha, vi khuẩn nha, mọi thứ không sạch sẽ trong miệng người khác nha, đều sẽ chui vào miệng em, sau đó em sẽ bị chúng nó ăn sạch, sẽ bị bệnh.”

Evan sợ quá, bịt chặt miệng, cậu nhóc dúi đầu vào lòng Bạch Nhuận Trạch, cọ cọ, mãi lâu sau mới nói nhỏ: “Nếu…..thì không sao.”

Bạch Nhuận Trạch nghe không rõ, ý Evan là sao, cái này ‘không sao’ thì cái gì mới ‘có sao’, hay là ai nói gì, chứ Evan sao lại nghĩ như thế được!?

Chỉ cần nghĩ Evan ngây thơ bị một người đàn ông khác hôn tới độ mặt mũi đỏ bừng liền tức giận!

….Ha?

….Đợi chút! Vì sao trong tiềm thức, cậu lại nghĩ người hôn Evan là đàn ông?

Bạch Nhuận Trạch bắt đầu suy đoán, càng nghĩ càng không tìm ra nguyên nhân, cuối cùng, cậu đổ hết lên ông già thích đàn ông nhà mình, cùng ông chú không biết mất mặt là gì, vẫn hôn say mê trước mắt.

Aiz…..gia môn bất hạnh nha.

Evan ngửa đầu nhìn vẻ mặt âm trầm của Bạch Nhuận Trạch, khẽ nói, giọng còn nhỏ hơn cả khi nãy: “Nếu là anh, thì không sao.” Nói xong, cậu nhóc nhẹ hôn lên cằm của Bạch Nhuận Trạch, rồi lại chui vào lòng cậu, mặt đỏ ửng.