Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 20

Sau khi quay lại thành phố H, Bạch Ân dành thời gian tình cờ gặp gỡ Trịnh Hòa vài lần, càng gặp càng hài lòng, ở bất cứ phương diện nào, Trịnh Hòa đều phù hợp yêu cầu của ông. Ông vốn định đút con cá lớn là giám đốc Tống vào dạ dày, rồi mới từ từ tiêu hóa cậu nhóc bé bỏng này. Không ngờ, kế hoạch bên ông mới dần hình thành, Trịnh Hòa đã chấm dứt hợp đồng với Giám đốc Tống, chạy mất.

Sau khi biết xong chuyện này, Bạch tiên sinh cười lạnh lẽo.

Cho cậu chạy, xem chạy được bao xa.

Bạch Ân đã tính hết rồi, một mặt thu xếp bên Giám đốc Tống, một mặt mượn sức tài chính, bận rộn vài ngày, não ông xoay tròn, bắt đầu có hiện tượng hưng phấn quá độ, không ngủ được.

Hoàng hôn vừa tàn, mây hồng nối đuôi nhau trên bầu trời, Bạch tiên sinh mặc áo ngủ trắng, đi chân trần qua công viên cạnh biệt thự, công viên rất rộng, cành lá đan vào nhau, mấy vị ăn cơm tối xong đi dạo tiêu cơm, vô tình thấy bóng ông dật dờ đi qua như quỷ hồn, sợ nảy ngưởi, lấy máy ra định chụp thì lại không thấy người đâu.

Bạch Ân không ngờ hành động vô ý của mình lại khiến người khác khủng hoảng, giờ ông chỉ chuyên chú đoán chuyện sẽ xảy ra tiếp theo và nghĩ tới cái cậu Trịnh Hòa đáng yêu đó.

Đối với Trịnh Hòa, ban đầu Bạch Ân chỉ muốn đùa vui, không có kế hoạch phát triển lâu dài, nhưng cậu cứ như có ma lực, không thấy được thì thỉnh thoảng sẽ nhớ tới, thấy rồi lại có chút lo lắng, dịu dàng.

Cảm giác giống như trúng độc, cái gì nhiều quá cũng không tốt, tình thâm không thọ, ông tự nói với mình, nhưng lại nghĩ, mình đâu thích Trịnh Hòa, tình cái gì chứ. Quay về biệt thự, ông thay một bộ đồ có thể miễn cưỡng mặc đi gặp người khác, lục tìm địa chỉ của cậu trong trí nhớ, tìm đến.

Trịnh Hòa mệt cả ngày ở chỗ làm mới, vừa về nhà nghỉ ngơi thì nghe tiếng chuông cửa vang lên, hỏi: “Ai thế?”

Bạch Ân đùa: “Chuyển phát nhanh.”

Trịnh Hòa buông lòng cảnh giác, ra mở cửa, thấy người đứng ngoài là Bạch tiên sinh liền không giấu nổi vẻ kinh ngạc, mắt chợt hoe hoe, không biết nghĩ tới điều gì.

Bạch tiên sinh nhìn chằm chằm những động tác nhỏ đó của Trịnh Hòa, để đoán xem giờ cậu đang nghĩ gì. Ông không thực sự hiểu được, sao Trịnh Hòa lại có phản ứng như thế. Hai bên cùng trầm mặc, Bạch tiên sinh mở miệng: “Không mời tôi vào sao?”

Lúc này Trịnh Hòa mới bừng tỉnh, chần chừ nói: “Ngài đến….có việc gì không?”

Bạch Ân lắc đầu: “Không, chỉ là muốn tới mà thôi.”

Mặt Trịnh Hòa có chụt vặn vẹo, nhưng vẫn đưa ông vào, xoay người tìm dép trong tủ, lục mãi mới tìm thấy một đôi dép lông tai thỏ trắng muốt.

Bạch tiên sinh: “…”

Trịnh Hòa dường như cũng có chút chột dạ, nói nhỏ: “Ngài đổi giày đi.”

Lòng Bạch Ân bối rối, nhìn chăm chăm đôi dép, cân nhắc đủ điều.

Ngừng một lát, môi Trịnh Hòa giật giật, nói ra một câu: “Thôi, ngài đi tất cũng được, sàn nhà em cũng không lạnh lắm.”

Bạch tiên sinh nghe vậy, bỗng nhiên nở nụ cười, sờ sờ đầu Trịnh Hòa, đi vào phòng.

Thực biết điều. Bạch Ân nghĩ.