Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 245

Từ lúc rời khỏi sơn trang, Bạch Ânliền đưa chìa khóacăn nhà chứa đồ đạc của mình cho Trịnh Hòa một cách rất đương nhiên. Ông vốn định làm trò cũ, chuyển nhượng chủ sở hữu căn nhà cho Trịnh Hòa, nhưng rồi lại thấy, khó khăn lắm mối quan hệ của hai người mới lên được mức này, nếu vẫn bám vào tiền tài để duy trì, không khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Thế nên lại thôi.

Nhờ có Bạch Ân, sự nghiệp của Trịnh Hòa rất xuôi chèo mát mái. Cục tiền to Bạch Ân nện xuống cho “TOP nam diễn viên điện ảnh và truyền hình mới được chú ý nhất năm 20XX” cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Ông còn chưa chính thức tiếp nhận công tác, Trịnh Hòa đã nhận được tác phẩm mới.

Từ trước đến giờ, Bạch Ân chưa từng động lòng với ai cả. Vậy nên, cho dù ông đã xác định Trịnh Hòa chính là người đặc biệt trong tim mình, nhưng rất nhiều lúc, ông cũng không biết làm thế nào để biểu đạt tình cảm của mình. May mà Trịnh Hòa là người nhạy cảm và sâu sắc, cậu luôn bao dung những điểm không hoàn mỹ của Bạch Ân. Bạch Ân biết điều đó, càng trân trọng cậu hơn, còn nỗ lực duy trì mối tình này. Tiếc là, Bạch Ân muốn rửa tay gác kiếm, nhưng có người vẫn luôn nhìn ông như hổ rình mồi.

Vào thì dễ, ra mới khó. Tám năm trước, Bạch Ân đã tích cực chiến đấu ở nhiều lĩnh vực khác nhau. Lúc ấy, ông chưa từng nghĩ tới mình sẽ từ bỏ miếng thịt béo bở Tây khu, chỉ là để lại đường lui cho mình khi gặp chuyện bất trắc mà thôi. Nào ngờ, hiện ông có thể dùng tới đường lui đó.

‘Cạch’

Chỉ một gậy, quả bóng golf đã lọt thỏm trong lỗ.

Bạch Ân đứng thẳng dậy, cười nhìn Vương Thư Hoa uống chén rượu nặng: “Chén thứ 4 rồi.”

Vương Thư Hoa lắc đầu: “Chơi trò này với ông, tôi chưa bao giờ thắng cả, quen rồi.”

Bạch Ân đổi chén, rót thêm cho lão: “Đúng rồi, đang nói chuyện nghiêm túc mà, ông cảm thấy, nếu tôi buôngTây khu ra, thìthế nào?”

“Chẳng sao cả, ” Vương Thư Hoa bĩu mô:i “Đừng nói nghe nghiêm túc thế, sự thật chẳng phải ông không muốn làm sao, tôi còn không biết ông chắc, chơi chán rồi, muốn đổi cái khác chứ gì. ”

Bạch Ân bật cười, ông không ngờ, người hiểu mình nhất lại là cái gã Vương Thư Hoa bình thường có vẻ khù khở này: “Bị ông nói trúng tim đen rồi, bàn với tôi xem nào, xem sắp tới nên làm ngành nào?”

“Đã chọn phải chọn cái tốt nhất, ” Vương Thư Hoavò đầu: “Còn nhớ cái dự án ‘Khai thác Nguyên thạch’ không? Tôi cảm thấy nó kiếm nhiều tiền nhất.”

Bạch Ân có vẻ không để tâm, lạnh nhạt mà thanh cao nói: “Giờ tôi không thiếu tiền.”

“Nhiều tiền chẳng nhẽ không tốt? Có chật tay đâu.” Vương Thư Hoa tỏ vẻ tự hào với lòng tham của mình.

Ngón tay Bạch Ân lướt trên miệng chén: “Ông đã nói thế, có lẽ tôi nên nghiên cứu lại vấn đề này, đúng rồi, nếu chính thức nhúng tay vào chuyện này, ông có thể giúp tôi đến chừng nào?”

Vương Thư Hoa uống một hớp rượu: “Ít nhất thì những việc sau đó, ông không cần xem vào nữa.”

Bạch Ân gật đầu: “Ừm, ông muốn gì?”

“2% cổ phần của công ty ông.”

“Đến lúc đó sẽ liên lạc, ” Bạch Ân đứng lên, mặc áo gi-lê và áo khoác của bộ âu phục trước con mắt khó hiểu của Vương Thư Hoa, ông chỉnh chỉnh lại ghim cài trước gương, đến khi trên dưới đã phẳng phiu mới nói: “Hôm nay tôi có hẹn, người ta đang đợi trên tầng, thế nên không ở lại với ông được nữa, chơi vui. ”

Vương Thư Hoa nửa đùa nửa thật: “Phải đến ba, bốn ngày rồi tôi không được gặp ông, khó lắm mới hẹn được, thế mà còn đi giữa chừng, không tế nhị gì hết.”

Bạch Ân nói: “Tôi đi làm chuyện nghiêm túc, dạo gần đây bận, lúc nào rảnh hẹn nhau chơi, được không?”

“Được, được, lời Bạch thiếu gia nói, tiểu nhân sao dám không nghe?” Vương Thư Hoa mở cửa cho ông, nhìn theo bóng Bạch Ân rời đi.

Ngáo:

(1) có 1 điển tích thế này: Thời Hán Vũ đế,Hoài Nam vương Lưu An tin một bề vào chuyện tu đạo, luyện đan. Một lần, hắn gặp được tám vị lão ông dù tóc bạc nhưng gương mặt vẫn trẻ trung, liền bái họ thành thầy, học tu đạo, luyện đan. Sau khi đan dược luyện thành, Hán Vũ đế cho người tới bắt. Trong tình huống khẩn cấp đó, hắn vội vàng uống thuốc, thành tiên, thăng thiên. Người thân của hắn cũng vội vã uống thuốc thành tiên. Gà, chó hà họ Lưu ăn đan dược trong lò luyện cũng được thành tiên.

Nghĩa giống “Một người làm quan, cả họ được nhờ” nhưng nếu Việt hóa thì sẽ mất cái ý của đoạn này (các vị đang lẫn lộn các câu thành ngữ có ‘chó’)