Gương mặt Bạch Ân đúng chất lãng tử, nhưng thực ra, ông chỉ là kẻngây thơ có yêu cầu về sự trung trinh trên tinh thần vô cùng nghiêm khắc,chẳng qua đêm tân hôn bị chuốc thuốc nên mới không còn trong trắng.Phải rất lâu sau khi ở bên Bạch tiên sinh, Trịnh Hòa mới phát hiện ra điều đó.Bạch Ân chưa từng giấu giếm chuyện cuộc sống *** đìu hiu của mình khi trước, nhưng tiền đề là người yêu của ông – Trịnh Hòa – không rời khỏi sự khống chế của ông.“Bạch tiên sinh, có lẽ em phải tới Đức viên quay phim” Trịnh Hòa thương lượng: “Được không?”“Có gì không thể chứ?” Bạch Ân nói: “Tôi sẽ không kiểm soát việc này.”“Khụ….nhưng bên đoàn làm phim nói có lẽ em phải ở lại đó, không về nhà được.”Bạch Ân bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trịnh Hòa, giả vờ cười bình tĩnh: “Em, sao lúc trước em không nói với tôi?”“Em xin lỗi, ” Trịnh Hòa ôm lấy thắt lưng Bạch Ân: “Em cũng vừa mới biết, họ không thông báo cho em trước.”“Bảo bối, tuy tôi biết đây là chuyện tốt đối với em, nhưng xin lỗi, tôi nghĩ mình không thể chúc mừng em.” Bạch Ân hít sâu một hơi: “Tôi phải đi làm việc, em cũng đi đi.”“Không, ” Trịnh Hòa kéo tay Bạch Ân lại, suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định: “Em không đi quay phim nữa.”“Em nói linh tinh gì thế.” Bạch Ân thở dài “Tôi biết em thích công việc của mình, đừng vì tôi mà lui bước, em cần không gian để phát triển.”“Đâu phải vì riêng ông, em nghĩ cẩn thận rồi, dù sao nhân vật của em trong phim này không khác phim trước là mấy, bỏ nó đi, tìm một kịch bản có tính khiêu chiến hơn.” Giờ thì biến thành Trịnh Hòa cố tình kiếm cớ để ở lại bên Bạch Ân.“Tôi xem kịch bản phim này rồi, thấy hợp em nên mới đầu tư, giờ em bỏ nó, có ổn không?”“Ổn!” Trịnh Hòa không nói rằng, điều khiến cậu đưa ra quyết địnhnày là do gần đây, bệnh tình của Bạch tiên sinh không ổn định, không thể không có người ở bên. Trịnh Hòa cảm thấy dù mình có đi quay phim, nhưng vì lo cho ông, cuối cùng cũng sẽ rời khỏi đoàn. Địa vị của ông trong lòng cậu càng ngày càng cao.Bạch Ân cảm thấy trêu cậu đủ rồi mới làm ra vẻ khó xử: “Nhưng….nếu tôi cho em biết, tôi đã quyết định cùng tới Đức viên với em, còn đặt sẵn khách sạn, em sẽ bảo tôi lo chuyện thừa thãi sao? Aiz, giờ lại phải gọi điện rút phòng, có hơi rắc rối.”“Không, không!” Trịnh Hòa túm chặt cái tay đang cầm di động của Bạch Ân, vẻ mặt hưng phấn: “Bạch tiên sinh, ông tốt quá! Đúng là tiên đoán như thần!”“Thế hôn một cái.” Bạch Ân nhắm mắt lại.“Muah!” Trịnh Hòa vui quá, hôn thẳng lên miệng Bạch Ân, còn tiện thể liếm liếm bờ môi khô khốc của ông.Bạch Ân cười, cắn mũi Trịnh Hòa: “Xem em vui chưa kìa.”