Bạch Ân quyết định kết hôn với Trịnh Hòa, vậy nên ông đi gặp bác sĩ tâm lý nhờ cố vấn.Hai chuyện này nghe có vẻ không liên quan, nhưng đối với Bạch Ân thì ông chỉ cần người để hỏi thôi.Ông thường xuyên có những ý nghĩ bất thường, nhưng chính mình lại hồn nhiên không nhận ra, đợi đến lúc xong xuôi hết rồi, sự thật xấu xí bày ra trước mắt thì ông mới nhận ra quyết định đó không tốt đẹp như mình tưởng tượng. Vậy nên, sau đó, ông sẽ vạch ra rất nhiều kế hoạch để bù lại sự không tốt đẹp đó.Bạch Ân biết mình đã làm rất nhiều chuyện sai trái, đối với việc kết hôn này, ông nhất định phải khiến nó thực hoàn hảo. Lòng tự trọng khiến ông không thích nói ra suy nghĩ của mình cho người khác. Thế nên trong mắt ông, bác sĩ tâm lý là một lựa chọn không tồi.“Trịnh Hòa, chúng ta ra ngoài một lát.” Bạch Ân thôi không ôm Trịnh Hòa đang rửa chén nữa, nói, “Em chuẩn bị đi.”“A.” đã mấy hôm rồi Trịnh Hòa không ra khỏi cửa, cậu có chút ngơ ngác, thậm chí còn không muốn ra ngoài, “Đi đâu nha?”Bạch Ân muốn tới chỗ bác sĩ. Thực ra ông đi một mình cũng được, nhưng có lẽ gần đây, ông đã mê đắm cảm giác an lòng khi cầm tù Trịnh Hòa, vậy nên, bỏ cậu lại một mình khiến ông cực kỳ khó chịu. Ông nghĩ một hồi rồi nói, “Chỗ nào cũng được, trung tâm thương mại được không? Tôi đưa thẻ tín dụng cho em.”Trịnh Hòa thấy khó hiểu, sao Bạch tiên sinh phải ngần ngừ mấy giây như thế. Bạch Ân sẽ không để người đối diện nhận thấy mình chần chừ – điều sẽ khiến người đó cảnh giác. Cậu từng thấy thói quen này ở rất nhiều người thành công, vậy nên, Trịnh Hòa rất cẩn thận, cậu hỏi: “Thẻ ông cầm là được, lúc tính tiền đưa em, sao hôm nay bỗng dưng lại muốn đi trung tâm thương mại?”“Tôi không đi cùng em, tôi định qua bệnh viện. Em dạo trung tâm thương mại một lúc, muốn mua gì cứ mua, xong việc tôi đến đón.”Trịnh Hòa lo lắng: “Chẳng nhẽ ông lại đau đầu.”Bạch Ân vỗ tay cậu an ủi: “Không phải, kiểm tra theo thông lệ mà thôi.” Ông không muốn nói với Trịnh Hòa mình muốn gặp bác sĩ tâm lý. Có lẽ trong tiềm thức, ông cho rằng, việc kết hôn cùng bảo bối mà cũng phải hỏi ý kiến bác sĩ tâm lý rồi mới quyết định, là sự không trung thành với tình yêu.“Thế em đi cùng ông.”Trịnh Hòa nói đúng như những gì Bạch Ân đã đoán trước.Ánh mắt ông trở nên dịu dàng.Bất cứ lúc nào, cậu ấy cũng làm những chuyện khiến ông ấm áp. Ông nói: “Không cần, tôi đi một chút thôi, mấy chỗ như bệnh viện em đừng tới nhiều. Hơn nữa, để em đợi ngoài cửa khiến tôi bất an.”“Vậy….em đợi ông trong xe.” Trịnh Hòa vẫn kiên trì.“Thế thì có khác gì đợi ngoài cửa đâu? Bảo bối, em còn thế là tôi không đi viện nữa đâu.” Bạch Ân biết Trịnh Hòa rất lo cho bệnh tình của mình. Lúc trước, ngày nào ông cũng chăm chỉ uống thuốc là do cậu căn đúng giờ để tới đưa nước.Trịnh Hòa đành nhượng bộ: “Aiz….thôi đành thế.” Cậu nhịn không được, nói thêm, “Kiểm tra xong nhớ gọi cho em.”Bạch Ân đột nhiên cảm thấy mình như động vật quý hiếm. Ông cười nói: “Được rồi.”