Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 350

Nghe tiếng cửa xe vỡ nát, Trịnh Hòa mới mở mắt. Cùng lúc đó, hai gã mặc đồ đen vội tóm lấy khẩu súng lục, chưa kịp làm gì thì đạn đã bắn xuyên qua lòng bàn tay chúng —

“A!!”

Trịnh Hòa ngơ ngác nhìn máu tươi phun ra, đúng thế, máu phun ra, còn vương theo mùi sém cháy.

Cậu không hề sợ hãi, ngược lại, còn rất đỗi vui sướng.

— Bạch tiên sinh đến rồi!

Hai kẻ kia nhận ra rất nhanh rằng những người này tới cứu Trịnh Hòa. Tuy chúng không biết vì sao lại để lộ vị trí, nhưng chúng biết một điều— Trịnh Hòa rất quan trọng đối với “Kho tin”

Trịnh Hòa thấy gã ở cạnh mình ập tới, sợ quá liền không thèm cởi dây thừng, xoay người, dùng đầu lao đến. Cậu cảm thấy mình đụng vào thứ gì mềm mềm. Sau đó, cửa xe bật mở, Anh chàng Candy 90kg cao to kéo xộc gã đè lên người Trịnh Hòa ra. Trần Minh dùng dao cắt cổ tay gã, rồi dùng luôn con dao còn dính máu đó cắt dây thừng cho Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa xoay xoay cổ tay xanh tím và xớt xát của mình, thấy Trần Minh định dùng con dao đó cắt nốt dây thừng ở chân cho cậu liền thấy lạnh sống lưng, vội vàng nói: “Để tôi làm cho, dây thừng tôi cởi được.”

Trần Minh nửa tin nửa ngờ, đang định đưa dao cho Trịnh Hòa thì cậu trợn tròn mắt, lắc đầu: “Không cần không cần.”

Trước lúc hành động, Bạch tiên sinh đã thông báo trước cho phía cảnh sát, người của Trần Minh cũng dọn dẹp hiện trường rất nhanh. Hắn dìu Trịnh Hòa tới chỗ rẽ, trước một con hẻm nhỏ, Trịnh Hòa vừa thấy chỗ kín bưng như thế liền rợn tóc gáy, cậu bấu chặt lấy tay Trần Minh. Trần Minh vỗ vỗ vai cậu an ủi, nhỏ giọng nói: “Bạch tiên sinh đang đợi cậu đằng đó.”

Trịnh Hòa ‘ừ’ một tiếng, tuy toàn thân vẫn cứng ngắc, nhưng bước chân đã nhanh hơn, vừa thấy chiếc xe Jeep đen quen thuộc, cậu liền chạy qua.

“Bạch tiên sinh!” Trịnh Hòa vuốt cửa sổ xe, vừa thốt lên những lời này, nước mắt cậu đã chảy xuống.

Bạch Ân mở cửa, bế Trịnh Hòa vào, trái tim ông đập thình thịch, hơi thở nặng nề.

Ngay khoảnh khắc chạm tới làn da của Bạch tiên sinh, mọi sự bình tĩnh của cậu sụp đổ. Cậu gào khóc trong lòng ông, không thể kiềm nổi. Thực ra, cậu sợ lắm, sợ, rồi không biết phải làm sao. Hơn hai mươi năm qua, cậu chưa từng gặp phải chuyện như thế, cảm giác đối mặt với cái chết, cảm giác lạnh lẽo truyền tới từ họng súng, tới tận giờ cậu vẫn cảm nhận được. Thực đáng sợ!

“Bảo bối, đừng sợ, đừng sợ. Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.” Bạch Ân nhẹ nhàng vỗ về lưng Trịnh Hòa, choàng tấm áo khoác bên cạnh cho cậu. Ngoài trời mưa vẫn rơi, quần áo Trịnh Hòa ướt đẫm.

Giờ Trịnh Hòa không ngừng khóc nổi. Cậu vừa khóc, vừa ôm chặt thắt lưng Bạch tiên sinh. Không nói gì, nhưng bộ dáng tội nghiệp của cậu khiến Bạch Ân hận không thể xuống xe, lột da hai kẻ kia! Ông nhắm mắt lại, bình ổn lại cơn giận trong lòng, mấy phút sau, ông nhẹ giọng nói với Kiệt Tử: “Mở máy sưởi đi.”

Kiệt Tử nhìn màn hình theo dõi khung cảnh chỗ rẽ, nói: “Candy và mọi người đã dọn dẹp xong, chúng ta cũng đi thôi?”

“Cậu có thấy ai gọi điện báo cảnh sát không?” Bạch Ân hỏi.

Kiệt Tử lắc đầu: “Nhưng bên cảnh sát nói rằng, có người báo cho họ. Bên đó nhắc chúng ta cần cẩn thận. Tôi thấy, kẻ báo cảnh sát rất có thể đã biết chúng ta tới cứu Trịnh Hòa.”

“Ừm, cậu nói đúng….Chút về, cậu điều tra xem kẻ đó là ai. Dùng thế lực của nhà họ Bạch. Sau đó bắt hắn về đây.” Giọng nói của Bạch Ân rất bình tĩnh, nhưng ẩn chứa sự lạnh lẽo đáng sợ. Kiệt Tử liếc nhìn người đang khóc nấc trong lòng Bạch tiên sinh, thầm nghĩ, có tội tình gì mà gặp chuyện thế này chứ.

Ngáo:

(1) Hoàng quân (皇军): Cách tự xưng của quân đội đế quốc Nhật Bản cũ (quân đế quốc, quân lính thủy, quân lính bộ và quân của Nhật Bản). Là quân đội do Nhật Hoàng thống trị. Thành lập năm 1868, giải tán năm 1945.

Ở Wiki Việt Nam thì ghi:

Thời kỳ trước năm 1945, có hai quân chủng độc lập nhau, dưới sự chỉ huy của Nhật Hoàng:

Lục quân Đế quốc Nhật Bản

Hải quân Đế quốc Nhật Bản

(2) Quân Bát Lộ (八路军): tiền thân của Quân giải phóng Nhân dân Trung Quốc

(3) Ý là chỗ của Bạch tiên sinh không mua tin tức, mà chủ động thu thập tin tức. Sau đó khách hàng (người có liên quan tới tin đó) sẽ tới mua lại tin của mình (kiểu bịt miệng ấy). VD như ông chủ tịch A trốn thuế liền chạy tới cung tiền cho Bạch Ân, mua lại tin đấy để không bị lộ ra ngoài.