Lần đầu tiên Bạch tiên sinh nói chuyện lâu một cách rõ ràng, có trật tự với Trịnh Hòa như thế. Tiếc rằng, ngoài việc giúp Trịnh Hòa mở rộng tầm mắt thì chẳng còn tác dụng gì nữa.Cậu đổ đĩa thịt xảo tỏi đáng thương bị Bạch tiên sinh làm nhục vào thùng rác, nấu thêm thịt băm xào cà tím, bắt đầu bữa trưa muộn.“Sau này em phải như thế nào?” Trịnh Hòa hỏi.“Cứ như bây giờ đi.” Bạch tiên sinh trả lời ngắn gọn, rõ ràng.Trịnh Hòa liếc xéo: “Ông nói thế hóa ra bao chuyện ông kể phía trước thành vô ích à?”“Đâu có, giúp em biết thêm trên thế giới này còn nhiều chuyện em không biết, đừng có ngốc nữa, làm tôi lo lắm.” Bạch tiên sinh không nhịn được nói ra những lời đáy lòng.Trịnh Hòa cắn đũa nói: “Ai ngốc chứ? Thời khắc quan trọng, em đáng tin lắm đó!”“Không được cắn đũa, ” Bạch Ân rút đũa Trịnh Hòa lại, cứ như người giám hộ của cậu, “Nếu chỉ số thông minh của em cao, em đã không làm động tác ấu trĩ này. Nếu em muốn khoe trí tuệ của mình, tôi có thể đấu với em một trận. Nội dung và quy tắc của trận đấu do em quy định, chỉ cần em thắng tôi, tôi sẽ cho em tự lập. Đồng ý không?”Trịnh Hòa đáp lại không chút đắn đo: “Ông bắt nạt em!”Bạch tiên sinh bật cười: “Tôi nói đến thế rồi mà còn là bắt nạt em sao?”Trịnh Hòa nhớ lại lời vừa nói của Bạch tiên sinh, bĩu môi: “Kệ, ông đấu chỉ số thông minh với em là bắt nạt em rồi, ông đùa cợt em! Nhân sâm công kích!”“Người sâm công kích?” Bạch tiên sinh cố ý đọc dằn từng tiếng.“Nhân thân công kích! Ông đừng có mà học nói ngọng theo em!” Trịnh Hòa gân cổ lên, bực dọc.“Chuyện nhỏ này có gì đáng giận đâu.” Bạch tiên sinh nhàn nhã, múc cho Trịnh Hòa một bát canh, “Chuyện gì thì cũng đợi cơm nước xong rồi lại nói.”Trịnh Hòa không chịu nghe theo, yêu sách: “Ông còn chưa khen đồ em nấu ngon.”“Ừm, tay nghề bếp núc của bảo bối là tốt nhất.” Bạch Ân cúi đầu ăn canh.“Con người em cũng tốt.” Trịnh Hòa nói“Đúng thế, đúng thế, bảo bối, em cũng tốt lắm, đáng yêu cực.” Bạch tiên sinh lại múc cho mình bát canh.Được khen thế, Trịnh Hòa vui lắm, cậu tí tởn đi cắt bánh.Ngáo:(1) lệ mì: mọi người nhớ tới mấy nhân vật truyện tranh không? Đó, lúc người ta khóc đó, tác giả vẽ mấy cái đường giun dế chạy xuống, 2 đường là lệ rong biển, 3 đường trở lên là thành lệ mì =))))